Đang trong trạng thái tĩnh tâm đả tọa tu luyện, Dữu Khánh bị Thiết Diệu Thanh ở ngoài cửa làm kinh động, chậm rãi thu công rồi đứng dậy, đi tới mở cửa.
Hắn ít nhiều có chút bất ngờ, nữ nhân này gần như chưa bao giờ chủ động tới đây tìm hắn, hỏi: "Thế nào rồi?"
Thiết Diệu Thanh cầm tờ giấy trong tay đưa cho hắn, "Bên ngoài có hai người tới tìm ngươi, nói là ngươi nhìn thấy thứ này liền biết hắn là ai."
Ánh mắt Dữu Khánh chuyển tới chữ viết trên trang giấy, thần tình lập tức lộ vẻ kinh ngạc, lập tức bước nhanh lách qua bên người Thiết Diệu Thanh để đi ra ngoài, nhưng không đi ra mấy bước, còn chưa đi xuống bậc cấp, chợt nhìn thấy người Một Mắt ở bên ngoài, hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu lại nói với Thiết Diệu Thanh: "Lão bản nương, ngươi trực tiếp dẫn bọn họ tới đây đi."
Thiết Diệu Thanh theo phản ứng của hắn nhìn thấy được người Một Mắt, đại khái đã minh bạch chút gì, ừ một tiếng, cất cước vội vã rời đi.
Một đại mỹ nhân như thế, lại đột nhiên biến thành thân phận bị người sai tới sai lui, nhưng cũng không có thể hiện ra vẻ không vui nào.
Rất nhanh, hai người thân tại trong đấu bồng được Thiết Diệu Thanh dẫn đi vào, cũng trực tiếp đưa tới bên trong phòng.
Dữu Khánh đang chờ tại bên trong phòng mặt tràn đầy mong đợi.
Song phương gặp mặt, Dữu Khánh nỗ lực cúi đầu nhìn tướng mạo người dưới mũ, muốn xác nhận một chút.
Người vóc dáng cao trái lại trực tiếp giơ tay xốc mũ áo choàng lên, lộ ra một khuôn mặt mỹ nam tử hơi hiện ra vẻ biếng nhác phong tình, chính là Linh Lung quan tiểu sư thúc Chu Tân Nguyên.
"Lấm la lấm lét làm gì vậy?"
Tiểu sư thúc vừa lộ mặt liền khinh thường một câu.
Ở một bên, Thiết Diệu Thanh hơi cảm thấy kinh ngạc, không nghĩ tới khách tới lại là một mỹ nam tử hiếm có như thế.
Lời xưng hô đã đến bên mép, ánh mắt Dữu Khánh đảo qua Thiết Diệu Thanh rồi lập tức sửa lời, vui vẻ hỏi: "Tiên sinh, sao ngươi lại tới đây rồi?"
Hắn biết rõ, lấy thân phận hai người bọn họ là người truyền thừa của Linh Lung quan đã sắp tuyệt chủng thì trên cơ bản sẽ không tiện đồng thời rời đi Linh Lung quan, nếu không một khi xuất hiện chuyện bất ngờ, Linh Lung quan chân chính truyền thừa nhưng sẽ thật sự bị tuyệt tự, nhất là đồng thời xuất hiện tại loại địa phương như U Giác Phụ này.
U Giác Phụ tuy nói là an toàn, nhưng trên phương diện nào đó mà nói thì cũng là một nơi đầy thị phi.
Tiểu sư thúc: "Thế nào, ta không thể tới sao? Tiểu tử ngươi mặt mũi không nhỏ, đã giao bái thiếp rồi vẫn không lộ diện, còn phải ta tới triều bái hay sao?" Là đang chỉ trích đối phương không ra nghênh đón.
Dữu Khánh vội vẻ mặt đau khổ nói: "Tiên sinh, ngươi hiểu lầm rồi, chỗ ta đây hiện tại không yên ổn, người Một Mắt bên ngoài cũng là mới tới, lý giải một chút đi."
Miệng hắn thì lải nhải, ánh mắt đã dừng tại trên thân người ở bên cạnh Chu Tân Nguyên, nhìn cái đầu này, rất hiển nhiên không phải Nhị sư huynh Cao Vân Tiết.
Hắn có chút nghi hoặc, người nào lại sẽ được tiểu sư thúc trực tiếp mang theo trên người cũng mang đến nơi này cùng gặp mặt hắn.
Người kia cũng chầm chậm đưa tay xốc lên mũ trùm lên, lộ ra một cái khuôn mặt có chút bẩn thỉu, nhưng khó giấu giếm được tướng mạo vốn có tuấn tú. Người kia trông thấy Dữu Khánh thì vừa lộ vẻ thấp thỏm, vừa có nét mừng rỡ, đối với Dữu Khánh hơi khom người, rụt rè nói: "Công tử."
Dữu Khánh vẻ mặt kinh ngạc, sửng sốt một hồi, đầu ngón tay lơ lững giữa trời chỉ trỏ một chặp, mới gọi ra một tiếng, "Trùng Nhi!"
Chính là thư đồng của Hứa Phí năm đó vào kinh đi thi, về sau lại biến thành thư đồng của hắn, Trùng Nhi.
Hắn đều thiếu một chút đã quên còn cái người này tồn tại, khi kịp phản ứng lại mới nhớ tới, là được tiểu sư thúc thu làm ký danh đệ tử mang đi, bây giờ lại xuất hiện tại bên cạnh tiểu sư thúc thì rất bình thường.
Thấy hắn còn nhận biết mình, Trùng Nhi lập tức rất cao hứng, vui vẻ ra mặt, lộ ra hàm răng trắng tinh, gật đầu ừ một tiếng.
"Ôi!" Dữu Khánh lập tức tiến lên, còn động tay rồi, trước tiên nắm bắt mũi Trùng Nhi nhéo nhéo, tiếp đó là hai tay nhéo má Trùng Nhi lôi kéo ra, sau đó xoa xoa khuôn mặt Trùng Nhi chà đạp, "Ngươi nhìn ngươi xem, vẫn là không thích sạch sẽ, vĩnh viễn là dáng vẻ lấm lem như con mèo."
Sau khi buông khuôn mặt đối phương ra, lại nhấc tay vạch ngang đầu Trùng Nhi kéo ngang sang so sánh với chiều cao của mình, "Ui, tiểu tử, ba năm không gặp, cao lớn hơn thật nhiều a, thiếu niên lang đã biến thành một chàng trai rồi, thiếu một chút thì nhận không ra a."
Trùng Nhi cười hì hì.
Khi Dữu Khánh buông tay thì thuận tiện vỗ vỗ lên lồng ngực hắn ta mấy cái, "Không tệ, tinh thần cũng không tệ, khí sắc so với trước đây tốt hơn nhiều."
Sắc mặt Trùng Nhi thoáng cái ửng đỏ, vẻ mặt mê say.
Tiểu sư thúc liếc mắt khinh bỉ, ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà.
Dữu Khánh lại đẩy cằm Trùng Nhi một cái, "Chỉ là một điểm không tốt, vẫn còn giống như đàn bà vậy, động một chút liền xấu hổ mặt đỏ. Cũng đã trở thành người lớn rồi, nam tử khí khái một chút, đừng cả ngày đàn bà ríu ríu." Dứt lời còn gia tăng mức độ vỗ vỗ lồng ngực Trùng Nhi, nhằm bày tỏ cổ vũ.
Trùng Nhi cúi đầu "Ừ" một tiếng, mặt đỏ tới mang tai.
"Hắn là, a, ta nhớ ra rồi." Ở một bên, Thiết Diệu Thanh chợt như vẻ bừng tỉnh đại ngộ, "Thảo nào cảm thấy nhìn quen mắt."
Trùng Nhi đã nhanh chóng xoay người lại, cung kính hành lễ, "Trùng Nhi xin chào lão bản nương."
"Không cần khách khí." Thiết Diệu Thanh mỉm cười, cũng nhịn không được lắc đầu, "Chúng ta đã có hơn ba năm không gặp, thật là đã cao lớn hơn không ít a, vốn lúc trước đã cao đến con mắt ta, bây giờ hình như còn cao hơn cả ta ấy chứ, thật sự trở thành một chàng trai rồi, lớn lên thật tuấn tú, tương lai không biết phải mê đổ bao nhiêu tiểu cô nương a."
"Sẽ không." Trùng Nhi bối rối cúi đầu.
Thiết Diệu Thanh chợt nghĩ đến cái gì, "Di, ngươi không phải là thư đồng của người kia sao, tại sao..." Lại nhìn về phía Chu Tân Nguyên, hiển nhiên có điểm không rõ được quan hệ trong đó.
Dữu Khánh a một tiếng, thuận miệng giải thích: "Hứa Phí về sau đem Trùng Nhi chuyển cho ta làm thư đồng, khi ở kinh thành, gặp vị tiên sinh này, được vị tiên sinh này thu làm đệ tử."
Trùng Nhi nhếch môi đối với Thiết Diệu Thanh gật gật đầu, biểu thị là như vậy.
Hiển nhiên Tiểu sư thúc không có hứng thú đối với chuyện nhà này, hỏi, "Lão Thất và lão Cửu đâu chứ?"
Dữu Khánh lập tức nói với Thiết Diệu Thanh: "Lão bản nương, chúng ta tự ôn chuyện, ngươi trước đi làm việc đi, thuận tiện giúp ta gọi hai tên kia tới."
"Được." Thiết Diệu Thanh đồng ý, đối với hai vị khách tơi hơi khom người biểu thị xin lỗi không tiếp được, sau đó mới bước nhanh rời đi.
Ngay sau đó, Dữu Khánh lại hiếu kỳ hỏi: "Tiểu sư thúc, các ngươi tại sao tới nơi này rồi?"
Hắn còn dự định chờ cho tình huống ổn định một chút, sau đó sẽ an bài một người trong mấy sư huynh đệ trở về một chuyến, hắn không dự định chia sẻ tiên đào, là thật sự dự định sắp xếp làm tài nguyên cho môn phái, nào ngờ tiểu sư thúc vậy mà đã chạy tới rồi, quá ngoài hắn dự liệu.
Tiểu sư thúc đối với Trùng Nhi hất hất cằm ra hiệu.
Trùng Nhi lập tức nói: "Công tử, ta cùng theo sư phụ tại Thạch Cơ Loan đã nhìn thấy ngài rồi, nhìn thấy các ngươi vớt cây cối trôi tới trên sông xếp lên thuyền. Sau đó được biết các ngươi lên thuyền đi tới U Giác Phụ, ta và sư phụ liền đi đường bộ đi tới đây."
Dữu Khánh kinh ngạc hỏi: "Thạch Cơ Loan? Các ngươi cũng đi đến Thạch Cơ Loan?"
Tiểu sư thúc hừ một tiếng, "Ngươi nháo ra động tĩnh lớn như vậy, toàn bộ Tu Hành giới đều biết rõ ngươi đã tiến vào Tiểu Vân gian, đều biết rõ các ngươi bị ba nhà kia bắt lấy, cho ta là người điếc sao? Ta còn ngồi yên được sao? Thế nhưng ta cũng vào không được, chỉ có thể là chờ đợi tại phụ cận."
Dữu Khánh tức thì bừng tỉnh đại ngộ, suy nghĩ cũng phải, động tĩnh lớn như vậy, làm sao có khả năng không có nghe nói tới, trừ phi trốn ở bên trong núi một mực không liên hệ với bên ngoài.
Cuối cùng cũng đã hiểu được vì sao lại gặp mặt tại nơi này, tiểu sư thúc đây là lo lắng cho bọn họ, đầu tiên là tại phụ cận Tiểu Vân gian trông chừng chờ đợi, sau đó lại chạy tới nơi đây nhìn xem tình hình.
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, hai người nghênh ngang tiến đến.
"Chuyện một người làm chân chạy, cần gì cứ phải muốn biến thành hai cái chân chạy..."
Nam Trúc người còn chưa tới, âm thanh lải nhải cằn nhằn oán giận cho ai đó nghe đã đến trước rồi.
Hai người vừa vào cửa, nhìn thấy người trong phòng, lập tức trước sau sửng sốt, dáng vẻ có chút há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc.
Tiểu sư thúc thản nhiên hỏi: "Thế nào, mặt mũi người nào cũng lớn hết rồi, ta mời bất được nữa có phải hay không?"
"Không phải..." Nam Trúc chỉ chỉ bên ngoài, rất muốn nói vừa rồi khi Thiết Diệu Thanh thông báo cho bọn họ thì không nói nơi đây có khách.
Giải thích cũng không có ý nghĩa, lão Thất và lão Cửu nhanh chóng cùng tiến lên trước, ánh mắt liếc nhìn ngoại nhân tại đây, đồng thời chắp tay khom mình hành lễ, "Xin chào tiên sinh."
Sau khi đứng dậy, Nam Trúc kinh ngạc hỏi: "Tiên sinh đừng hiểu lầm, chúng ta không biết ngài đã tới, à không, ngài thế nào đột nhiên tới nơi này rồi?"
Tiểu sư thúc đối với Dữu Khánh hất đầu ra hiệu về phía Trùng Nhi.
Dữu Khánh lúc này vội ho một tiếng, chỉ vào Trùng Nhi nói: "À, ta giới thiệu một chút, vị này tên là Trùng Nhi, là tiểu sư thúc thu làm ký danh đệ tử." Dứt lời lại nhịn không được gãi gãi chút râu ria, quay đầu lại hỏi, "Đúng rồi, Trùng Nhi, vẫn luôn quên không hỏi ngươi vốn tên gọi là gì."
Trùng Nhi cúi đầu đáp: "Chính bản thân ta cũng không nhớ rõ nữa."
Dữu Khánh không lý giải được, "Ngươi thế nhưng là biết viết biết chữ, tại sao lại không nhớ được tên a?"
Tiểu sư thúc; "Được rồi, Trùng Nhi thì Trùng Nhi đi, câu nệ nhiều như vậy làm gì. Mặt khác nói một chút, không phải là ký danh đệ tử gì nữa, ta đã chính thức thu hắn làm đồ đệ rồi, về sau hắn chính là lão Mười sáu rồi, là sư đệ của các ngươi. Môn quy gì gì đó, ta đều đã nói cho hắn."
Sư huynh đệ ba người lập tức quay mặt nhìn nhau, đột nhiên toát ra cái lão Mười Sáu, mọi người thật sự có điểm chưa quen.
Dữu Khánh trong lòng rõ ràng, có thể từ ký danh đệ tử biến thành đệ tử chân chính, hai năm vừa rồi Trùng Nhi hẳn phải đã vượt qua tiểu sư thúc xem xét, không phù hợp yêu cầu của Linh Lung quan, tiểu sư thúc hẳn là sẽ không loạn thu.
"Sư đệ..." Nam Trúc trên dưới quan sát Trùng Nhi một chút, chú ý đến dáy tai, sau đó lại nhìn nhìn hầu kết, "dung mạo thật là tuấn tú, không cẩn thận còn tưởng rằng là sư muội chứ."
Tiểu sư thúc lại nói với Trùng Nhi: "Hai người này chính là ta đã nói qua với ngươi, mập mạp là Thất sư huynh Nam Trúc của ngươi, to con là Cửu sư huynh Mục Ngạo Thiết của ngươi."
Trùng Nhi lập tức hành lễ: "Trùng Nhi bái kiến Thất sư huynh, bái kiến Cửu sư huynh."
Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết chắp tay đáp lễ.
Về phần Dữu Khánh, vậy thì không cần phải giới thiệu rồi, Trùng Nhi quen biết.
Tiểu sư thúc khoát tay áo, để cho mọi người bớt chút khách sáo rồi nói ra: "Ta nói ba người các ngươi thật là có năng lực a, lúc đầu ba người các ngươi xuất sơn tìm cái gì mà tiên gia động phủ, ta cũng chỉ coi như các ngươi là đi lịch lãm một chuyến, vấp phải trắc trở liền tự nhiên cũng sẽ yên tĩnh, không nghĩ tới thật đúng là để các ngươi tìm được. Tìm được thì tìm được đi, làm gì phải nháo ra động tĩnh lớn như vậy, ngại mình mạng quá dài sao? Ta tới chính là muốn hỏi một chút đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, có đem những người khác trong môn liên lụy đến hay không, ai có thể giải thích với ta một chút?"
"Hắn, là chuyện tốt hắn rước tới, tám chín phần mười là vì nữ nhân."
Nam Trúc lập tức chỉ về phía Dữu Khánh, cuối cùng đã tìm được cơ hội phát tiết, trong lòng cũng rất tức giận, tên lão Thập Ngũ này vì một nữ nhân mà thiếu một chút hại chết mọi người, được chỗ tốt thì còn lý do này, lý do nọ không chia cho bọn họ một phần.
Mục Ngạo Thiết cũng gật đầu.
Dữu Khánh lập tức trừng mắt nói: "Mập mạp chết tiệt, lời nói không chứng cứ đừng có nói lung tung, có tin hay không ta đem ngươi đập rớt hàm răng!"
"Nữ nhân?" Tiểu sư thúc nhíu mi, nhấc tay chỉ Dữu Khánh, ra hiệu cho hắn ngậm miệng, hỏi hai người khác, "Đến tột cùng là chuyện gì xảy ra?"
Ở một bên, Trùng Nhi thì đôi mắt sáng lấp lánh, hắn ta rõ ràng cũng rất hiếu kỳ Dữu Khánh vì nữ nhân nào.