Tôn Bình; "Đại khái sẽ không dễ dàng, nếu dễ dàng thì đại khái cũng sẽ không treo ra."
Dữu Khánh: "Người tham dự loại nhiệm vụ này nhiều không?"
Tôn Bình: "Không nói được rõ ràng cho lắm, khẳng định có tham gia, nhưng cũng sẽ không quá nhiều, bởi vì xác suất thành công quá thấp, có chút cửa hàng lười đi lãng phí thời gian và sức lực vào đó."
Dữu Khánh trầm mặc, không tiếp tục hé răng.
Từng đôi con mắt đều nhìn chăm chú về phía hắn.
Đều đã chứng kiến tình cảnh lúc trước hắn thiếu tiền vay tiền, đều biết rõ hiện tại hắn lại thiếu một khoản nợ nần khổng lồ, hiện tại đột nhiên nghe được loại vấn đáp này, đại khái đều đã đoán được Dữu Khánh muốn làm gì.
Dữu Khánh tựa hồ cũng chỉ tùy tiện hỏi hỏi cho biết, khách khí với Tôn Bình một tiếng, "Làm phiền rồi."
"Không sao, chỉ là việc cần làm."
Tôn Bình cũng khách khí đáp lại một câu, rồi nhận ra mình không thích hợp tiếp tục lưu lại, liền cáo từ rời đi.
Không còn ngoại nhân, ánh mắt Dữu Khánh hướng tới chữ viết trên vách đá U Nhai, hỏi: "Lão Thất, lão Cửu, các ngươi thấy thế nào?"
Nam Trúc giả bộ hồ đồ, "Thấy cái gì?"
Dữu Khánh: "Nhiệm vụ của U Nhai, các ngươi có ý nghĩ gì hay không?"
Nam Trúc: "Ta thì có thể có ý nghĩ gì chứ? Không có ý gì."
Mục Ngạo Thiết lắc đầu, "Không có."
Dữu Khánh: "Ý của các ngươi là, toàn bộ khoản nợ nần của ta không có quan hệ gì với các ngươi có đúng hay không?"
Hai người Nam, Mục rất muốn nói, lúc chia tiền tại sao không nói có liên quan cùng chúng ta?
Nhưng mà cân nhắc đến việc Dữu Khánh cũng không chiếm được chút tiền nào, một ít lời nói cũng không phải không biết xấu hổ mà nói ra miệng, việc mình thì chiếm được chỗ tốt còn Dữu Khánh phải thiếu nợ cũng không tiện nói ra.
Nam Trúc trực tiếp vạch trần ra, "Lão Thập Ngũ, ta nói a, ngươi sẽ không phải là định đi Cực Bắc chi địa làm nhiệm vụ của U Nhai đi?"
Dữu Khánh: "Trước mắt ngoại trừ biện pháp này, các ngươi nói cho ta biết, đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy chứ?"
Nam Trúc: "Tôn chưởng quỹ vừa rồi thế nhưng đã nói rồi, nhiệm vụ bình thường không dễ làm, xác suất thành công quá thấp, sau cùng vị tất đã có thể rơi xuống trên tay chúng ta, có khả năng rất lớn sẽ đi một chuyến tay không."
Dữu Khánh: "Có khả năng lớn hay không thì cũng phải đi thử xem, nếu không thì làm sao bây giờ? Lão Thất, lão Cửu, ta hỏi các ngươi là có đi hay không?"
Ở một bên, Trùng Nhi chợt lên tiếng nói: "Ta đi."
"Chưa đủ lông đủ cánh, không có chuyện của ngươi?" Dữu Khánh nhấc tay nhằm trên đầu của gã ta vỗ cho một cái, đem người gã đẩy xoay đi, lại nhắm vào mông cho một cước, "Bảo ngươi đừng có chạy lung tung, bảo ngươi đi tu luyện không có nghe thấy sao?"
Nam Trúc cũng tại đó phất tay ra hiệu với gã ta, thể hiện không có chuyện gì kiên quan, bảo gã ta đi sang một bên đi.
Trùng Nhi đưa tay che ở phía sau mông, cúi đầu bước nhanh rời đi.
Bị gã ta quấy rầy như vậy, cũng không còn người nào khác liên quan, Dữu Khánh mở miệng nói: "Cú định như thế đi. Ba người chúng ta đi Cực Bắc chi địa một chuyến. Chỉ cần tìm được "Trường Minh thảo", khi trở về đổi tiền với U Nhai, ngoại trừ khoản tiền thanh toán nợ nần, phần còn lại ba chúng ta chia đều. Việc này nên sớm không thích hợp muộn, các ngươi trở về chuẩn bị một chút, chúng ta nhanh chóng xuất phát."
Lần này sở dĩ muốn kéo hai người vào, một phần là người của mình nên yên tâm, một phần khác chính là vì không có nguy hiểm gì, chỉ là đi tìm đồ vật, tìm kiếm đồ vật trên diện rộng đương nhiên là nhân thủ càng nhiều càng tốt.
Nam Trúc không cự tuyệt, chỉ là hỏi ngược lại: "Lão Thập Ngũ, ngươi thật sự cảm thấy việc quan trọng nhất hiện tại chính là trả tiền sao? Ngươi không cảm thấy quan trọng nhất hiện tại chính là đua tranh thời gian với thời hạn bảo tồn những tiên đào này sao?"
Mục Ngạo Thiết gật đầu: "Phải lợi dụng tốt nhất những quả tiên đào này."
Đây là nguyên nhân lớn nhất mà hai người không muốn đi.
Dữu Khánh trầm mặc, phát hiện mình thật là đã bị khoản nợ nần khổng lồ làm cho mê muội đầu óc rồi, hiện tại cần nắm chặt thời gian lợi dụng tiên đào để tăng lên tu vi mới là quan trọng nhất, nếu không qua một chuyến giày vò đi về từ Cực Bắc chi địa như vậy, nếu để tiên đào đều hỏng hết thì việc tổn thất về tu vi cá nhân cũng đồng dạng là thật lớn.
Một trăm quả tiên đào bằng với giá cả một viên Nghiễm Linh đan, sư huynh đệ ba người chạy đi ra ngoài giày vò lâu như vậy, khi trở về tới nơi thì phải tổn thất bao nhiêu viên Nghiễm Linh đan chứ?
Trọng điểm là, bọn họ cũng chưa chắc đã có thể tìm được Trường Minh thảo, nhiệm vụ của U Nhai cũng chưa hẳn sẽ do bọn hắn hoàn thành trước.
Kể từ đó, cân nhắc lợi và hại liền trở nên rõ ràng, trước tiên phải nắm chặt lấy để có thể giảm thiểu tổn thất.
Hắn quay đầu nhìn về phía hàng chữ trên vách đá U Nhai, ngóng nhìn một hồi, sau đó nói ra: "Vậy thì trước hết tu luyện làm trọng."
Vì vậy, to to nhỏ nhỏ năm người sư huynh đệ liền toàn diện tiến vào trạng thái tu luyện.
Thiết Diệu Thanh cũng bị Dữu Khánh rút về tới, Dữu Khánh bảo nàng cũng nên an tâm tu luyện, buôn bán không tốt, không cần phải cả hai người một mực trông chừng, chuyện buôn bán có một người Tôn Bình là đủ rồi.
Với bầu không khí như thế, bị ảnh hưởng đến, Thiết Diệu Thanh cũng ổn định tâm thần tĩnh tâm tu luyện...
Đảo mắt trôi qua ba tháng, một sáng sớm, Trùng Nhi như bình thường chưng nấu cơm Linh Mễ.
Kỳ thực cũng chỉ là làm bộ làm dáng, làm cho ngoại nhân nhìn thấy, cũng làm ra tốt một cái lí do giải thích sư huynh đệ mấy người chuyên tâm tu luyện.
Số lượng làm rất ít, cũng không khả năng làm nhiều, ăn no cơm Linh Mễ rồi thì còn ăn tiên đào như thế nào.
Làm rất ít, sau đó dùng đồ chứa khổng lồ chứa vào đưa cho mấy vị sư huynh, giấu giếm tai mắt người khác.
Những công việc lặt vặt này, đương nhiên là giao cho tiểu sư đệ Trùng Nhi đi làm.
Đợi cho cơm Linh Mễ nấu xong, khi gã ta bưng đồ đi tới cửa vào phòng Dữu Khánh, đang tính gõ cửa, chợt giật mình khựng lại, cảm thấy bên trong phòng tựa hồ có âm thanh khác thường gì đó vang lên, gõ cửa gọi "Công tử", bên trong phòng nhưng không có phản ứng, cho rằng đã xảy ra chuyện gì, lúc này thi pháp đẩy chốt cửa ra.
Bên trong phòng, Dữu Khánh vẫn y nguyên là đang trong tình trạng khoanh chân đả tọa, chỉ là đã lơ lửng ở vị trí cách giường ba thước, kình khí lưu chuyển trên người đem cả người nâng lên, gân cốt tề minh, hổ báo lôi âm.
Đẩy cửa ra nhìn, Trùng Nhi mới biết được Dữu Khánh đang tu luyện đến thời khắc mấu chốt, cũng may không bị gã ta quấy nhiễu, nếu không dễ dàng tẩu hỏa nhập ma, gã ta nhanh chóng đóng cửa lại, đứng ở bên ngoài hộ pháp.
Sau đó, động tĩnh bên trong phòng biến mất, không bao lâu sau truyền đến giọng nói của Dữu Khánh, "Vào đi."
Lúc này Trùng Nhi mới lại lần nữa đẩy cửa đi vào, hiện ra trong mắt chính là nhìn thấy thần khí trên mặt Dữu Khánh vẫn còn chưa tan, đôi mắt càng là sáng rạng rỡ, lúc này mừng rỡ chạy đến hỏi: "Công tử đã phá Huyền rồi?"
Dữu Khánh mỉm cười, "Không nên truyền ra ngoài."
"Ừ." Trùng Nhi hưng phấn mà liên tục gật đầu.
Hai chân hạ xuống giường, Dữu Khánh chỉ cảm thấy thần thanh khí sảng, cả người thông suốt, nhìn nhìn dơ bẩn được tiết ra qua lỗ chân lông trên người liền bảo Trùng Nhi xách nước tới tắm rửa.
Sau khi tắm rửa xong, lại là Trùng Nhi bận rộn thu dọn.
Trùng Nhi hầu hạ hắn đã hầu hạ thành thói quen rồi, giống như tiểu thư đồng năm đó vậy, chỉ cần tại trước mặt hắn thì luôn cẩn thận.
Dữu Khánh đứng ở trước bệ cửa sổ, nhìn chằm chằm hai quả đào đặt tại trên bệ cửa sổ đã có nhiều nếp nhăn và khô quắt, quan sát, đưa tay cầm lên, thấy được ở vị trí cuống quả bị nứt ra, hai tay bóc tách ra nhìn, phát hiện thấy thịt quả bên trong đã biến thành hoa quả khô, nào còn có linh khí gì nữa, đã sớm tan hết rồi.
Một tháng trước, hắn bóc mở ra một quả, tuy rằng đã khô quắt nhưng linh khí vẫn còn phong tỏa ở bên trong, bây giờ cũng đã là như thế này rồi.
Hắn lại bóc tách một quả sau cùng ra nhìn nhìn, giống nhau, linh khí từ kẽ nứt tại cuống quả tan đi hết rồi.
Hơi nhẩm tính toán, những quả đào này là được hái xuống tại đào viên sau khi đã giải quyết được Vân Hề, đặt tại đào viên gần một năm, trên đường vận tải mất mấy tháng, đi đến U Giác Phụ tiếp tục tồn giữ đến bây giờ, như vậy tình từ khi hái xuống đến nay đã xấp xỉ hai mươi tháng rồi.
Nói cách khác, tiếp tục qua một năm, toàn bộ tiên đào đều sẽ biến thành như vậy.
Bây giờ tổng cộng cả năm sư huynh đệ mỗi ngày dùng ăn, trong một ngày cũng chỉ tiêu hao xấp xỉ năm mươi quả mà thôi, cộng thêm buôn bán ra ngoài, y nguyên còn có khoảng bảy vạn quả.
Bán thì đã bán không ra được rồi, hiện tại ba ngày hai ngày cũng chưa hẳn có thể bán ra được một quả, dù cho sư huynh đệ năm người tiếp tục nỗ lực ăn một năm, lại có thể ăn hết bao nhiêu?
Nói cách khác, một năm sau, tối thiểu còn có khoảng năm vạn quả tiên đào.
Cứ như vậy bỏ phí năm vạn quả tiên đào hay sao?
Hắn quay đầu lại lấy ra toàn bộ ngân phiếu để kiểm kê, tổng cộng khoảng một nghìn ba trăm vạn, đây là tổng thu nhập của ba tháng này, ba tháng tổng cộng chỉ bán được khoảng hai mươi quả tiên đào. Có thể nghĩ mà biết, cũng là có thể nhìn thấy, về sau còn sẽ càng ngày càng ít.
Một mực suy nghĩ, hắn nói với Trùng Nhi đang bận rộn: "Lấy một cái lu tới đây, loại lớn nhất ấy."
"Ừm." Trùng Nhi đáp.
Sau đó Dữu Khánh đi ra cửa, rời khỏi Diệu Thanh Đường, tại trên đường phố đi dạo khắp nơi, cuối cùng tiến vào một nhà trân bảo các.
Trong điếm, người làm nhiệt tình đón khách, "Khách quan, cần cái gì?"
Dữu Khánh hỏi: "Có băng phách không?"
"Có có, mời đi bên này." Người làm lập tức đưa tay mời, dẫn hắn đi đến ngồi chờ tại một nhã gian phía trong.
Sau đó, người làm cầm tới một cái hộp lớn cỡ nắm đấm, vừa mở ra liền có hàn khí dày đặc tràn ra, chỉ thấy ở bên trong, trên một lớp đệm mềm có khảm một quà hạt châu xanh nước biển như bảo thạch, cũng chỉ to chừng quả trứng chim cút.
Cái trò này không làm giả được, đưa tay sờ vào liền biết.
Dữu Khánh cầm đến sờ sờ cảm nhận một luồng lạnh lẽo đến xương, hỏi: "Một quả có thể đóng băng được một lu nước lớn hay không?"
Người làm đáp: "Phong thì đương nhiên có thể phong lại, coi như là làm đông một hồ nước cũng không thành vấn đề, nhưng then chốt là khó mà bền bỉ. Như viên băng phách trên tay ngươi đây, nếu như là cẩn thận bảo tồn như vậy, đóng kín phong tồn chặt chẽ thì tồn giữ nghìn năm cũng không có vấn đề gì, nếu là cầm đi dùng để đông một hồ nước, chỉ sợ khoảng một tháng là có thể tiêu hao hết sạch viên băng phách này, ở dưới ánh mặt trời thì sẽ càng nhanh. Một lu nước lớn, có thể đóng băng bao lâu, ta cũng không rõ ràng, khách quan ngài tự mình suy nghĩ."
Dữu Khánh trầm mặc một hồi, lại hỏi: "Nơi đây của ngươi có bao nhiêu viên?"
Người làm lập tức tinh thần tỉnh táo, "Ngài muốn bao nhiêu viên, bản điếm không đủ thì có thể tùy thời tìm cửa hàng khác điều tạm một ít tới đây, chỉ cần ngài cần nhiều, khẳng định có ưu đãi, một trăm viên thì vẫn là có thể lấy tới cho ngài bất cứ lúc nào."
Dữu Khánh thả lại viên trong tay vào hộp, "Viên này bao nhiêu tiền?"
Người làm: "Viên này một viên là ba mươi lăm vạn lượng, không trả giá, giá nhà ai đều không sai biệt lắm. Nếu là ngài cần nhiều, có thể thương lượng."
Dữu Khánh không tiếp tục nói thêm lời gì, tiêu phí ba mươi lăm vạn, mua lấy viên băng phách này rồi rời đi.
Hiện tại hơi động một chút liền dùng tiên như vậy, chính hắn đều thấy đau đầu.
Sau khi trở lại cửa hàng, hắn lại dặn dò Tôn Bình, nhờ người làm xách một thùng nhựa cây tới, còn có các thứ tương tự như keo.
Tôn Bình vừa nghe liền minh bạch, đây là muốn thử nghiệm giúp giữ tươi cho tiên đào, kéo dài thời gian bán ra tiên đào.
Việc này dễ làm, chỉ cần dùng tiền thì đương nhiên không thành vấn đề.
Trở lại trong gian phòng của mình, Dữu Khánh đem nửa rương tiên đào nhặt ra, bỏ vào trong lu nước, sau đó bảo Trùng Nhi xách nước đổ vào trong lu.
Khi lu nước chứa đầy được khoảng tám phần, Dữu Khánh lấy ra viên băng phách vừa mới mua về tới kia ném vào, sau đó tìm tấm ván gỗ đem quả đào nổi lên đè ép xuống.
Nước trong lu rất nhanh lạnh đi, dần dần ngưng kết thành băng.
Đợi cho một lu nước chậm rãi đông hết cả lại, Dữu Khánh lại tìm đồ vật tới phong kín miệng lu.
Không qua mấy ngày, Tôn Bình cũng kiếm về tới các loại đồ vật như nhựa cây, Dữu Khánh cùng với bà ta, đem một rương tiên đào phân chia thực hiện các loại phong tồn, chờ cho thời gian làm rõ, để nhìn xem loại nào có hiệu quả tốt nhất.