Vừa nghe nói sẽ bị một cao thủ Thượng Huyền truy sát tính sổ, Nam Trúc muốn nói nhưng lại thôi, cuối cùng không tiếp tục nói thêm lời gì, buông tha vọng tưởng.
Dữu Khánh cũng không để cho bọn họ đợi lâu, rất nhanh liền cưỡi một con cự cầm bay tới, phía sau còn có ba con cùng bay theo tới, Dữu Khánh chỉ về phía ba người phía dưới một cái.
Ba con cự cầm lục tục lao xuống, khi dán lướt sát qua mặt đất thì Nam Trúc, Mục Ngạo Thiết, Kiều Thư Nhi lần lượt bay vọt lên.
Rất nhanh, bốn con cự cầm tụ thành một nhóm bay lên trời.
Khi bay đến trên cao, bốn con sắp thành hàng bay theo hình chữ nhất, mây trắng bập bềnh, thiên địa trống không mịt mờ.
Cứ mỗi khi bay được khoảng một canh giờ, bốn con cự cầm liền sẽ rất ăn ý mà biến đổi trận hình, lần lượt đổi kẻ dẫn đầu.
Một chuyến bay này, bắt đầu từ ban ngày đến đêm tối, thẳng đến sau nửa đêm mới lục tục đáp xuống trong một vùng núi non.
Không phải nơi nào khác, chính là lối vào U Giác Phụ.
Sau khi giao phí vận chuyển, đợi cho bốn gã Thiên Lý lang biến mất, Nam Trúc nhịn không được cất tiếng cười ha hả, "Phí mấy chục vạn, còn rước lấy một thân xúi quẩy, rồi cứ như vậy quay trở về rồi."
Mục Ngạo Thiết cũng nhẹ nhàng buông tiếng thở dài, hiện tại trên tay bọn họ thật sự rất túng thiếu, chạy đi chạy về không công như vậy, hơi động một chút là chi tiêu mấy chục vạn, quả thực khiến người đau răng.
Không có gì để nói, Dữu Khánh kêu gọi một tiếng, bốn người lại mua ván trượt, đi vào ám đạo trong lòng đất một đường trượt xuống.
Lần nữa về đến U Giác Phụ, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết vốn tưởng rằng sẽ trở về Diệu Thanh Đường, nào ngờ Dữu Khánh không có làm như vậy, vậy mà lại tìm một cái khách sạn, thuê hai gian phòng.
Hai vị sư huynh trong lòng âm thầm kinh ngạc, nhưng cũng không biểu lộ cái gì, biết rõ lão Thập Ngũ làm như vậy tất có nguyên nhân.
Người làm dẫn bọn họ đi xem, nhận gian phòng rồi lui ra, Dữu Khánh mới nói với Kiều Thư Nhi: "Thư Nhi cô nương, ngươi ở lại trong phòng này đi."
Sau đó quay đầu lại ra hiệu với hai vị sư huynh, sư huynh đệ ba người đồng thời rời đi, kết quả ra cửa không được mấy bước, ba người liền đồng thời quay đầu lại nhìn tới, chỉ thấy Kiều Thư Nhi cùng đi theo sau lưng bọn họ.
Nam Trúc nhắc nhở: "Chúng ta trở về gian phòng của chúng ta." Ám chỉ nam nữ có khác biệt, nhắc nhở không nên tiếp tục đi theo.
Nào ngờ, Kiều Thư Nhi nhìn chằm chằm Dữu Khánh nói: "Ba người các ngươi ở cùng một phòng quá chật chội, ngươi theo ta ở cùng một phòng đi."
Cái gì?
Sư huynh đệ ba người thiếu một chút giật mình rớt hàm răng xuống đất.
Nhưng mà lại đều rất nhanh kịp phản ứng lại, người ta làm vậy là sợ Dữu đại chưởng môn bỏ chạy mất, về phần hai vị khác, người ta căn bản chẳng quan tâm, người ta chỉ muốn bám chặt Dữu đại chưởng môn, bởi vì đối tượng mà Bạch Lan yêu quái kia muốn báo thù chính là Dữu đại chưởng môn.
Trên mặt Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết đều xuất hiện thần sắc cổ quái, đều đang ngắm lão Thập Ngũ, nhìn hắn làm sao bây giờ.
"Việc này..." Dữu Khánh vẻ mặt dè dặt, còn có chút ngượng ngùng xấu hổ, "Cô nam quả nữ, việc này rất không thích hợp đi?"
Kiều Thư Nhi: "Ta còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"
Làm sao bây giờ? Dữu Khánh lập tức nhìn về phía hai người khác, dùng ánh mắt nói với hai người bọn họ, việc này không phải là ta muốn như vậy, mà là người ta muốn như vậy a, ta cũng không có cách nào. Ngay lập tức vội ho một tiếng nói: "Được được, tùy ngươi."
Trên mặt hai vị sư huynh lập tức xuất hiện thần sắc kinh thường đậm nhạt khác nhau.
Dữu Khánh làm như không có phát hiện thấy.
Nam Trúc thì lại chỉ một gian phòng nghiêng chếch đối diện, nói với Kiều Thư Nhi: "Chỉ ở ngay tại nghiêng chếch đối diện với ngươi, sẽ không bỏ chạy, ngươi để cho huynh đệ chúng ta trò chuyện riêng một chút được hay không?"
Kiều Thư Nhi trầm mặc một hồi, ngay lập tức xoay người tựa ở trên vách tường hành lang.
Sư huynh đệ ba người lúc này mới tiến vào gian phòng nghiêng chếch đối diện.
Cửa đóng lại, Nam Trúc lập tức vươn ra một tay vỗ lên bờ vai Dữu Khánh, "Lão Thập Ngũ, diễm phúc không cạn a. Ca ca ta phải nhắc nhở ngươi mấy câu, kiềm chế, nghìn vạn lần phải kiềm chế a, ngươi đang tuổi huyết khí phương cương như vậy, lại chính là thời điểm tò mò, ta thật sự là lo lắng a."
"Đừng có quan tâm quan tâm chuyện tào lao, ngươi nghĩ rằng ta là ngươi sao?" Dữu Khánh run vai hất tay gã ra, đi thẳng đến bên cạnh bàn ngồi xuống.
Hai vị sư huynh đi theo tới, Nam Trúc kéo một cái ghế ngồi ở đối diện với hắn, bắt đầu hạ thấp giọng nói, "Đã về đến cửa nhà, còn ở lại khách sạn? Có ý gì a, tiền nhiều không nơi để chi tiêu sao?"
Dữu Khánh: "Ta là tạm thời không muốn bộc lộ thân phận của chúng ta."
Vừa mới nghe nói như thế, Nam Trúc suy nghĩ, trái lại cũng phải, nếu thật sự tiến vào ở Diệu Thanh Đường thì chỉ cần tùy tiện nghe ngóng liền biết là Thám Hoa lang. Nghĩ lại một chút lại hỏi: "Không phải là cần đi ra ngoài kiếm tiền sao, vì sao lại chạy trở về U Giác Phụ rồi, về để làm gì?"
Dữu Khánh hơi có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn là hạ thấp giọng nói: "Lão Thất, ta đã suy nghĩ lại, cảm thấy lời ngươi nói lúc trước tại Tiểu Vân gian rất có đạo lý."
Nam Trúc mờ mịt, cũng là suy nghĩ lại một hồi, vẫn còn rất mù mờ, nói: "Lời ta nói có đạo lý là rất nhiều, ngươi chỉ câu nói nào a?"
Dữu Khánh nhắc nhở, "Còn nhớ rõ nội dung ghi trên ngọc trang trong phòng sắt kia không? Bị Vân Hề là cho náo loạn, ta hoài nghi là cái bẫy của Vân Hề, bây giờ nghĩ lại, còn là ngươi nói đúng, lúc đó Vân Hề cũng không biết chúng ta có thể chạy thoát, cũng không đáng làm bố cục như vậy, cho nên nội dung ghi chép trên ngọc trang có thể là thật."
Nghe được lời ấy, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết gần như là đồng loạt mắt lạnh nhìn chăm chú về phía hắn, cứ như vậy lạnh lùng nhìn, không có hé răng.
Dữu Khánh cũng lẳng lặng nhìn hai người một hồi, sau cùng lại là hắn hỏi: "Thế nào?"
Nam Trúc: "Ngươi tiếp tục nói."
Dữu Khánh hắc hắc cười gượng một tiếng, ngay lập tức lại hạ thấp giọng nói: "Nếu đã là không có vấn đề gì, vậy chúng ta đi tìm kiếm, thế nào?"
Nam Trúc lắc đầu nói: "Lão Thập Ngũ a lão Thập Ngũ, ngươi nói ngươi cái người này a, nói không được vì có nguy hiểm cũng là ngươi, nói không có vấn đề gì cũng là ngươi, nói không đi chính là ngươi, nói đi cũng là ngươi. Ngươi đừng có lấy lời ta nói để ceh đậy, theo ta thấy a, ngươi sẽ không phải là muốn giúp nữ nhân kia trả hơn một tỷ đó đi?"
Mục Ngạo Thiết: "Hẳn là vậy."
Nam Trúc: "Lão Thập Ngũ, chúng ta là người trong giang hồ, ngươi động một chút là sinh lòng đồng cảm, tật xấu này rất không tốt nha, một khi bị người nắm lấy thiếu sót này hạ xuống cạm bẫy, sẽ hại chết ngươi."
Dữu Khánh trừng mắt, "Các ngươi cứ muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không còn cách nào, ta một cái miệng nói không thắng các ngươi hai cái miệng. Ta hỏi các ngươi, trong ngắn hạn, chúng ta đi đâu kiếm được nhiều tiền như vậy, việc buôn bán nghiêm chỉnh không có đầu mối và con đường, sao có thể hơi động một chút thì kiếm được hơn nghìn vạn chứ. Lại nói, ta cũng chỉ là nói tìm thử xem, các ngươi thật sự cho rằng nói tìm là có thể tìm được hay sao? Hoàng Kim cốc kia, các ngươi nói xem, ở đâu?"
Nam Trúc buông tiếng thở dài, không thể không dời ra lí do thoái thác đã dùng để khuyên lão Nhị, "Trong lòng ngươi rất rõ ràng a, dù cho tìm được Hoàng Kim cốc, cũng chưa chắc có thể tìm được Cầm kích thủ vệ, nếu như Cầm kích thủ vệ kia vẫn còn tồn tại, đã sống mấy nghìn năm chính là loại quái vật gì, ngươi xác nhận chúng ta có thể trêu chọc được sao? Ngươi sẽ không sợ đụng phải cái Vân Hề thứ hai sao? Lời ba nhà kia nói tại Tiểu Vân gian ngươi đã quên rồi ư? Tiên gia động phủ có khả năng đều tồn tại Thủ sơn thú. Ảo vọng từng có, Tiểu Vân gian là Vân Hề, bên trong Kim Khư lại sẽ là vật kinh khủng gì chứ?"
Dữu Khánh nhấc tay đình chỉ, "Không bằng như vậy, chúng ta trước tiên tìm xem thử, nếu như quả thật là tìm được, mà xác định không có vấn đề gì thì chúng ta liền tiếp tục, nếu không được thì dừng tay, thế nào?"
Nam Trúc: "Mức độ đó làm sao nắm chặt được? Không có cách nào nắm chặt a."
Mục Ngạo Thiết: "Lão Thất nói không sai, ai cũng không biết bên trong Kim Khư có cái gì."
Dữu Khánh: "Được rồi. Gánh nặng môn phái trên thân, một mình ta đi, các ngươi lặng lẽ trở về đi, ta còn lười mang theo hai cái hánh nặng bọn ngươi."
"Ngươi..." Nam Trúc đột nhiên đứng lên, chỉ hắn một hồi, sau cùng lại thở dài ngồi xuống, "Có biết lúc trước vì sao chúng ta không đồng ý ngươi làm chưởng môn hay không? Được rồi, nói với ngươi những thứ này cũng là đàn gảy tai trâu. Ta hỏi ngươi, trời đất bao la, ngươi đi đâu tìm Hoàng Kim cốc?"
Dữu Khánh: "Nếu ta đã trở về U Giác Phụ, còn có thể đi đâu? Đương nhiên là muốn đến Vọng Lâu để tìm hiểu, hiện nay mà nói, chúng ta cũng tìm không được nơi nào càng thích hợp tìm hiểu tin tức hơn Vọng Lâu."
Việc này giống như lão Nhị nói vậy, Nam Trúc cau mày, "Ngươi đã quên hậu quả vì tiết lộ cái tên "Thạch Cơ Loan" đó rồi sao, ngươi còn dám đem ba chữ "Hoàng Kim cốc" này tiết lộ ra bên ngoài?"
Dữu Khánh: "Lão Thất, việc này hoàn toàn không phải giống như nhau. Ngươi nghĩ xem, "Thạch Cơ Loan" sở dĩ bị ngoại nhân nhìn chăm chú là bởi vì có người biết rõ ta tiến vào trong cổ mộ, đoán được ý đồ của ta, truy tra ta mới truy tra đến "Thạch Cơ Loan", trước đó cũng không có người nào biết "Thạch Cơ Loan" và Tiểu Vân gian có liên quan.
Đồng dạng, "Hoàng Kim cốc" ngoại trừ mấy người trong môn phái chúng ta, khả năng ngoại nhân biết được là không lớn. Trong truyền thuyết, có nghe nói tới Tiểu Vân gian, lúc trước người nào từng nghe nói qua Thạch Cơ Loan? Trong truyền thuyết cũng chỉ có Kim Khư, cho tới bây giờ không có nghe nói qua cái gì mà "Hoàng Kim cốc", người Cầm kích gì gì đó càng là chưa từng nghe thấy, nếu như có người nào đó thật sự là đã nắm giữ những đầu mối này trước, vậy thì cũng không tới phiên chúng ta đi tìm. Nếu như là những cường hào nắm giữ những đầu mối này trước mà cũng tìm không được, vậy chúng ta đây cũng chính là đi chơi mà thôi, khả năng tìm được cũng không lớn, sẽ không có nguy hiểm gì."
Hai người Nam, Mục nhìn nhau, đều cau mày, cảm giác tựa hồ có chút đạo lý.
Dữu Khánh lại ngoắc tay, vốn là hai cái đầu đã gom cùng một chỗ, lúc này hai vị sư huynh lại đưa lỗ tai ghé sát vào một chút, Dữu Khánh tại bên tai hai người thì thầm nhỏ giọng nói một hồi.
Sau khi ba cái đầu tách ra, Mục Ngạo Thiết như có đăm chiêu.
Nam Trúc thì hoài nghi hỏi: "Như vậy hữu dụng sao?"
Dữu Khánh: "Luôn tốt hơn là chẳng làm cái gì. Nữ nhân kia theo sát lấy ta, ta không tiện đi làm, các ngươi người nào đi xử lý một chút?" Thoáng nhìn vóc người Nam Trúc một cái, cảm thấy tương đối khiến người chú ý, trực tiếp nói với Mục Ngạo Thiết: "Lão Cửu, còn là ngươi đi đi."
"Ừ." Mục Ngạo Thiết đáp ứng, dù sao U Giác Phụ không có phân chia ngày đêm gì, trực tiếp xoay người liền đi.
Mở cửa, trông thấy nữ nhân vẫn y nguyên thủ tại hành lang, y cũng chỉ là nhìn nhiều một chút, rồi sải bước đi qua bên người nàng.
Kiều Thư Nhi nghiêng đầu nhìn theo một hồi, cũng động thân, đi tới cạnh cửa vào gian phòng kia, đẩy cửa ra, bước vào bên trong một bước, đưa mắt nhìn.
Dữu Khánh đang kề tai thì thầm to nhỏ với Nam Trúc, nghe tiếng động đồng thời nhìn qua, trông thấy là nàng, đều sửng sốt.
"Thật đúng là sợ ngươi bỏ chạy." Nam Trúc xùy nói, lắc đầu thở dài, "Hoang đường a! Được rồi, lão Thập Ngũ, ngươi trước tiên trở về nghỉ ngơi đi, có việc sẽ gọi ngươi."
Dữu Khánh suy nghĩ một chút, cũng đành phải xóa bỏ, đứng dậy.
"Huýt!" Nam Trúc chợt cất một tiếng huýt sáo, vui tươi hớn hở trêu chọc nói: "Lão Thập Ngũ, ổn định, không nên loạn tiết tháo."
Dữu Khánh liếc mắt khinh bỉ, được rồi, dù sao không một tên nào là thứ tốt, hắn cũng sớm đã thành thói quen với đám kẻ xấu này, luôn đỡ hơn so với năm đó bảo hắn leo lên nóc nhà nhìn lén quả phụ tắm rửa.
Nói chung lười quay đầu lại để ý tới, ngay cả cửa cũng lười đóng lại giúp gã.
"Ai, có khác giới liền không có nhân tính a." Nam Trúc đứng dậy cười nhạt, lắc lắc đầu đi ra, chính tay đóng cửa.
Đi đến cửa một gian phòng khác, Dữu Khánh đang định đẩy cửa ra, Kiều Thư Nhi đột nhiên hỏi: "Có thể hay không bồi ta đi dạo một chuyến?"
Dữu Khánh sửng sốt, quay đầu lại hỏi: "Giữ chúng ta với nhau, làm loại chuyện tình chàng ý thiếp này không thích hợp đi?"
Kiều Thư Nhi hơi có vẻ lúng túng xấu hổ, cấp tốc lạnh lẽo: "Ngươi suy nghĩ nhiều, ta chỉ tưởng muốn đổi một bộ y phục."
Dữu Khánh trên người nàng đang khoác nam trang, lập tức kịp phản ứng lại, phía sau lưng nữ nhân này bị thương, y phục còn là bị rách, lại bởi vì sau khi tổn thương tu vi không tốt dẫn đến qua mấy lần đi về ngâm trong nước biển, lúc đó điều kiện không tiện, vẫn luôn chưa có đổi y phục, áo khoác trên người đối phương còn là hắn đưa cho, vì che chắn phía sau lưng.
Sau khi đã hiểu rõ thì vội vàng sửa lời: "Được, đi thôi."