Những người còn lại, ngoại trừ đám người Dữu Khánh ra, sau khi gặp mặt trao đổi một chút thì họ liền có biện pháp thu thập Thận Kiến.
Biện pháp cũng đơn giản, chẳng qua chỉ là tìm thứ gì đó để chứa đựng Thận Kiến, trong tay mọi người cũng không có đồ vật gì thích hợp để chứa đựng, vì vậy liền trực tiếp móc ra một tảng đá và móc rỗng ruột. Vì để nhanh chóng và tiện lợi, một kiếm cắm vào trong vách đá, vận công quay một vòng, trực tiếp trước tiên khoét vào trong đó tạo ra một cái ống rỗng bên trong, hai đầu cắt ra cái khe, cắm vào hai tấm đá là có thể chặn kín hai đầu, một cái đồ vật chứa đựng đơn giản thuận lợi liền được làm xong.
Đồng thời, vì để tránh tiếng đục đẽo đinh đinh đang đang gây ra động tĩnh quá lớn làm cho bên ngoài nghe thấy, mấy người dứt khoát nhảy vào trong hố sâu để đào lấy...
Trước vách đá khắc chữ "Cấm địa", một đám người của Liệt Cốc sơn trang cầm vũ khí, thủ tại cửa ra vào đường hầm.
Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn đứng một mình tại phía trước, chắp tay đi tới đi lui, thỉnh thoảng nhìn vào phía trong đường hầm tối như mực.
Chợt có một tràng tiếng bước chân đi đến, một đám người canh gác liền tránh đường ra, Đại trang chủ Ngô Đao và Nhị trang chủ Ngô Tạ Sơn đi đến.
Ba vị trang chủ gặp mặt nhau, Ngô Đao trước tiên ra hiệu một cái ánh mắt, Ngô Tạ Sơn liền phất tay thể hiện cho đám người đang trồng chừng trước tiên lui ra ngoài.
Không còn người khác, Ngô Đao mới hỏi: "Tất cả đều đã tiến vào rồi?"
Ngô Tạ Sơn: "Mười người, không nhiều kẻ nào, không thiếu một ai, toàn bộ đã tiến vào, ta tận mắt nhìn thấy bọn họ đi vào."
Ngô Đao: "Đã đi vào bao lâu?"
Ngô Tạ Sơn: "Liên tục nhau, từ khi một nữ nhân bắt đầu đi vào đến bây giờ đã sắp được nửa canh giờ rồi. Theo lý thuyết thì hẳn là đã đi đến "Bạch cốt trủng", hẳn là đã trúng chiêu rồi, ta đang chuẩn bị đi vào xem."
Ngô Đao nhấc tay đình chỉ, "Tình huống không rõ ràng, đám người này đều không phải là loại người lương thiện gì, hiện tại mạo muội đi vào e rằng không ổn thỏa. Nói chung không cần vội vã đi vào, dù sao bên trong cũng không có lối ra vào nào khác, trước tiên cứ bịt kín ngăn chặn lối ra đã, nếu vách chặn bị phá, chúng ta tự nhiên có thể phát hiện được. Lại bảo khắp nơi vểnh tai nghe ngóng, muốn ở tại bên trong núi đá đào ra được đường đi thì động tĩnh đó không thể tránh được bị chúng ta phát hiện. Không quản bọn họ chết hay sống, trước tiên bịt kín mấy ngày rồi nói tiếp."
Ở một bên, Ngô Hòa Vận cau mày có điều lo lắng khác, "Theo lý thuyết, xông vào đến bây giờ, hẳn đều đã trở thành xương cốt, việc này cũng là bọn họ tự tìm. Ta hiện tại lo lắng chính là phía sau lưng những người này, nếu như tin tức thực sự là từ Tiểu Vân gian truyền ra tới, nếu những người này táng thân tại đây, chậm chạp không có hiện thân thì chúng ta sợ rằng phải lập tức đối mặt với một ít kẻ kinh khủng rồi."
Ngô Đao: "Việc đã đến nước này, thay vì phân vân không xác định được, không bằng so bản lĩnh đi. Bắt đầu ngay từ khi thông tin bị lộ, chúng ta liền đã không còn có lựa chọn." Lão nói xong liền xoay người rời đi.
Rất nhanh, ở chỗ sâu trong đường hầm, tại khu vực tiến vào bậc thang hình xoắn ốc đi thẳng xuống dưới, một cái cửa đá dày nặng chậm rãi hạ xuống, cuối cùng một tiếng lạch cạch trầm đục vang lên, con đường ra vào liền bị phong kín.
Ngô Tạ Sơn dẫn theo một đội người tiến vào, đứng ở trước cửa đá vừa hạ xuống, duỗi tay vỗ vỗ lên nó, rồi xoay người lại đối diện mười người phía sau, nói: "Các ngươi thủ tại nơi này, nếu phát hiện thấy bất kỳ dị thường gì thì lập tức báo cho ta!"
"Vâng." Mười người đáp lại lĩnh mệnh.
Sau khi Ngô Tạ Sơn sải bước lớn rời đi, mười người cũng phân chia nhau mỗi người đứng vào vị trí theo chức trách của mình.
Phía bên kia cửa đá, nghe được động tĩnh, Chu Khoan Trấn chậm rãi lẻn lên bên trên để kiểm tra, kết quả phát hiện thấy lối ra đã bị chặn kín, tay ấn lên trên cửa đá cảm nhận dò xét một hồi, sau đó ngay lập tức xoay người lấy ra mồi lửa, lần này trực tiếp đốt cháy lên để chiếu sáng, nhảy xuống theo vị trí trống của bậc thang hình xoắn ốc.
Sau khi rơi xuống, ông ta đi thẳng đến đại điểm một đám người đang bận rộn làm việc...
Ở chỗ sâu trong hố đất, đám người Dữu Khánh cũng nhảy xuống xem náo nhiệt.
Dữu Khánh coi như là đã phục mấy vị này, mắt mở trừng trừng nhìn những kẻ này khiêu khích, trêu chọc kéo Thận Kiến ra ngoài rồi điên cuồng càn quét cho vào trong từng cái ống đá. Có lẽ toàn bộ Liệt Cốc sơn trang có nằm mơ cũng không nghĩ tới ngoại nhân xâm nhập vào đây vậy mà lại sẽ làm ra loại chuyện này.
Một khi mê chướng của Thận Kiến đã mất đi hiệu lực, đối diện với đám Huyền cấp tu sĩ này, vận mệnh của chúng chân chính là giống như con kiến hôi vậy, đối mặt với đám tu sĩ vận công điên cuồng càn quét, chúng giống như bị một cơn lốc cuốn vào bên trong ống đá . Cuối cùng làm cho một đám Thận Kiến bị làm cho sợ hãi, không dám xông ra đây nữa rồi.
Nơi nào có tổ kiến thì tất có kiến chúa.
Đây là ý nghĩ mà Lục Tinh Vân đột nhiên nói ra, cũng không biết vì sao nàng ta lại đột nhiên nghĩ đến chuyện này, nói chung là mọi người đều đã nhìn ra được sự bi phẫn trong lòng nữ nhân này, rõ ràng trong lòng bị nghẹn một cơn tức giận và muốn trả thù.
Về sau thật đúng là bị nàng ta tìm được, tại lúc mọi người còn đang bận rộn khiêu khích, trêu chọc kéo Thận Kiến ra để thu thập thì tại trong một cái sào huyệt nhân tạo ở trong lòng đất, nàng ta đã cưỡng ép đào ra được kiến chúa.
Thận Kiến bình thường chỉ lớn cỡ hạt đậu xanh, Kiến chúa thì là trắng mập ú ù lớn như một cái nắm đấm, cái đầu nhăn nheo rất giống như khuôn mặt một lão thái bà, nhìn tổng thể trông rất ghê tởm, Lục Tinh Vân nhưng là một tay trực tiếp bắt nó lên cho mọi người nhìn xem, sau đó ném vào trong ống đá.
Sau khi Kiến chúa bị bắt, toàn bộ đàn kiến lập tức giống như bị điên, điên cuồng tuôn ra vây công đám người.
Kết quả có thể nghĩ mà biết, bị càn quét như gió cuốn mây tan, chứa đầy hơn mười cái ống đá, chỉ còn có một số ít ỏi cá lọt lưới hoảng loạn bò lung tung trong đống hài cốt.
Khi mọi người trở lại bên trên, đang đục ra lỗ nhỏ tại bên trên miệng ống đá để đề phòng đám kiến bị chết vì ngạt thở thì Chu Khoan Trấn đi tới, vừa thấy mọi người liền báo cho biết, "Lối ra đã bị phong lại rồi."
Mọi người hơi kinh, Nhiếp Phẩm Lan vội hỏi: "Phong kín là sao?"
Chu Khoan Trấn: "Chính là hạ xuống một cái cửa đá chặn đường lại, hẳn là không thể phong kín, có lẽ có thể cưỡng ép phá vỡ."
Vừa nghe nói là như thế, mọi người trái lại cũng không sợ hãi, chỉ cần không phải là làm sụp cả ngọn núi xuống bịt kín bọn họ, dựa vào tu vi của bọn họ, chỉ với một cái cửa đá là rất khó vây khốn được bọn họ, với tu vi của bọn họ thì hoàn toàn có thể đào đi ra.
Nhưng bọn hắn hiển nhiên không muốn dừng lại tại nơi này, ngay cả Thận Kiến cũng đã bắt lấy, không thử dùng một chút thì như thế nào có thể cam tâm.
Sau khi hơi chút trao đổi, nói làm liền làm, một nhóm người khiêng một đống ống đá cất bước rời đi.
Mấy người Dữu Khánh đứng xem, tuy nói là chuyện không liên quan tới mình, nhưng nhìn thấy hai tay người ta ông quá nhiều đồ vật thì cũng chỉ có thể là yên lặng cầm Huỳnh thạch chiếu sáng rọi đường cho bọn hắn.
Khi đi qua khu vực có mùi hương hoa quế kia thì đám Thận Kiến trong ống đá rõ ràng xao động rất dữ dội, nhưng cũng không thể tùy theo chúng nó mà, bị cưỡng ép mang đi qua rồi.
Một nhóm người rất nhanh đi tới vị trí lối ra, dồn dập dò xét cửa đá chặn kín đường đi, cảm thấy cưỡng ép phá vỡ hẳn là không khó nhưng bọn hắn cũng không có làm như vậy.
Cũng là Lục Tinh Vân ngăn cản mọi người, nàng ta vỗ vỗ đóa hoa trắng nhỏ cài bên tóc mai: "Bên ngoài hẳn là có bảo vệ, tận lực không nên đả thảo kinh xà."
Ngay sau đó nàng ta nửa quỳ tại trước mặt cửa đá, vận công dò xét phía dưới của đá một chút, xác nhận giống như lúc trước đã suy đoán, độ phẳng dưới đáy không thể làm được tuyệt đối kín mít, vẫn là còn có khe hở không dễ phát hiện.
Đối với nàng ta mà nói, như vậy cũng đã đủ cho nàng ta thi triển rồi.
Mọi người đều có thể nhìn ra được chấp niệm báo thù của nàng, nói chung chỉ cần không phải là không hợp lý, nàng ta nói thế nào thì mọi người cũng sẽ làm theo ý nàng ta.
Dưới sự ra hiệu của nàng ta, mọi người hỗ trợ nhẹ nhàng đem miệng ống đá chồng chất đặt sát với cửa đá.
Dưới ánh sáng Huỳnh thạch chiếu rọi, có thể nhìn thấy từ trong đống ống đá chứa Thận Kiến không ngừng toát ra sương mù, được Lục Tinh Vân vận công thi pháp khống chế, đám sương mù kia bị cưỡng bức chậm rãi theo dưới đáy cửa đá dần dần tràn sang bên kia, cứ liên tục duy trì không ngừng như thế.
Dữu Khánh quan sát và thấy rằng, đa số thời gian, người nữ nhân này đều rất đoan trang, nói chuyện cũng rất dịu dàng, phần giáo dưỡng này tựa hồ đã trở thành bản năng của nàng ta, nhưng lúc này những lời nói dịu dàng đó lại đi đôi với hành động ngoan độc.
Từ khi người nữ nhân này quyết định cố ý báo thù thì nàng ta đem tới cho mọi người một cảm giác tương phản rất mãnh liệt, nhất là phía sau lưng nàng ta còn cõng theo hài cốt của Lâu Ngọc Thục.
Sau một hồi, mười người thủ tại phía bên kia cửa đá đều xuất hiện sự dị thường, đầu tiên là trên mặt dần dần có nụ cười khờ khạo, sau đó chậm rãi trở nên giống như ngây ngốc ngu si, lục tục xoay người đi về phía cửa đá chặn kín lối đi.
Đi tới trước mặt cửa đá, bị ngăn chặn lại, vào không được, bắt đầu dồn đống lại đẩy, cứ ngây dại ngu ngơ dùng thân thể va chạm vào cửa đá.
Ở bên trong cửa đá, nghe được phái bên kia cửa đá mơ hồ truyền đến động tĩnh, Lục Tinh Vân dán lỗ tai lên trên cửa đá nghe ngóng để phân biệt, sau đó quay đầu nói với mọi người: "Bên ngoài quả nhiên có bảo vệ, hẳn là đều đã trúng chiêu." Rồi phất tay ra hiệu cho mọi người hỗ trợ đem ống đá dời đi, sau đó mượn kiếm của Nhiếp Phẩm Lan dùng một lát.
Nàng ta một kiếm cắm vào cửa đá, vận công thi pháp, chém chém hai bên thành hình chữ bát, chém sâu dần vào cho đến khi xuyên đến bên kia, cho dù âm thanh rất chói tai nhưng cũng xem như là nàng ta đã tận lực giảm nhỏ tiếng động.
Chỉ chốc lát sau, một miếng đá lớn hình tam giác đã bị nàng ta phá vỡ ra, một đám thủ vệ đồng đống ở bên ngoài lập tức giống như cái xác không hồn mà theo lỗ thủng xông vào.
Phía trước mặt chúng chính là bậc thang hình xoắn ốc, nếu không đi theo bậc thang hình xoắn ốc thì chính là vực sâu, đám thủ vệ kia hiển nhiên đã đánh mất năng lực nhận biết đó, chỉ là bọn chúng lại là về tới đống ống đá, cho nên Lục Tinh Vân phải tiễn bọn họ một đoạn đường.
Cắt cổ, một kiếm một tên, tăng thêm một cước, đem mười người lần lượt đạp rơi xuống.
Kỳ thực với độ cao như vậy, nếu như không có thi pháp để bảo vệ mà ngã rơi xuống thì gần như không có khả năng sống sót, nhưng Lục Tinh Vân vẫn làm ra chuyện thấy máu.
Sau đó nàng ta trả kiếm lại cho Nhiếp Phẩm Lan, mình thì theo lỗ thủng của cửa đá trước tiên chui đi ra ngoài.
Mọi người sau đó cũng đem một đống đồ vật dời đi ra.
Một đoạn đường hầm tối tăm phía trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, một nhóm người không sai biệt lắm đi tới cuối đường, Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành bắt đầu liên thủ vận công thi pháp, không ngừng dùng sức gió để phân tán sương mù trong ống đá ra ngoài, hiển nhiên là muốn đem một đoạn đường nhìn thấy được hay không nhìn thấy được ở phía trước đều dọn dẹp sạch sẽ.
Dữu Khánh cau mày không nói, đã nhìn ra được, nữ nhân này nghiễm nhiên là muốn đại khai sát giới, quả thật là muốn cho toàn bộ Liệt Cốc sơn trang chôn cùng.
Hắn không biết người sáng lập Liệt Cốc sơn trang, hoặc là nói người bày ra sát chiêu Thận Kiến, lúc đó có từng nghĩ đến việc sẽ bị chuyện này cắn trả lại hay không.
Hắn chậm rãi dịch bước đến bên cạnh Ninh Triêu Ất, hạ thấp giọng nói: "Nơi đây chính là cấm địa, nhân viên bình thường của Liệt Cốc sơn trang nhân viên chưa chắc đã biết rõ bí mật của cấm địa, mà người biết rõ bí mật thì rất có thể là biết được phương pháp phá giải, hẳn là có biện pháp đi lại tại trong mê chướng Thận Kiến này, biện pháp này của Lục đại tỷ chưa chắc đã có tác dụng đối với kẻ biết tình hình."
Dữu Khánh nhưng không có nói tiếp, hắn cũng không biết vì sao mình lại đột nhiên nói ra những lời này với người ta, là có ý gì. Vừa cảm thấy một trận thảm họa sắp đổ ập xuống đầu Liệt Cốc sơn trang, vừa cảm thấy nếu như biện pháp của Lục Tinh Vân thật sự có thể lật tung toàn bộ Liệt Cốc sơn trang, đối với kế hoạch phát tài của hắn hẳn là cũng có lợi.
Nghẹn một hồi lâu, hắn sửa lại lời nói: "Ninh tiên sinh, các ngươi tới Liệt Cốc sơn trang đến tột cùng là muốn làm gì?"
Những người này đến đây, làm náo loạn nơi đây, hoàn toàn không ra bài theo lẽ thường, khiến cho đầu óc hắn mơ mơ màng màng.
Ninh Triêu Ất lại nhàn nhạt hỏi ngược lại một câu, "Ngươi tới Liệt Cốc sơn trang làm gì?" Rồi không đợi Dữu Khánh đáp lời, y lại bồi thêm một câu, "Ngươi tới đây làm chuyện gì thì ta cũng tới đây làm chuyện như vậy."
Dữu Khánh tức thì không nói nên lời, hắn không thể nói ra ý đồ đến đây.
Chờ một chút, Ninh Triêu Ất lại nhìn chăm chú về phía Kiều Thư Nhi đang yên lặng nhìn tới bên này, hỏi: "Lúc trước ngươi hẳn cũng là bị trúng chiêu rồi đi?"
Sư huynh đệ ba người Dữu Khánh bất ngờ, không biết y làm sao đoán ra được.
Kiều Thư Nhi trầm mặc không đáp, không nói có, cũng không nói không có.
Ninh Triêu Ất lại chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía Dữu Khánh, "Vì sao ngươi lại cứu chúng ta?"
Lời này vừa nói ra, phu phụ Tặc uyên ương quay đầu lại nhìn tới nơi đây, ngay cả Lục Tinh Vân và Trầm Khuynh Thành cũng quay đầu lại nhìn tới.