Tiếng chuông, những người ở tại Cấm địa phía sâu trong sơn thể cũng nghe được.
Người si ngốc cười ngây dại vẫn còn đang tiếp tục đi về phía trong này.
Trầm Khuynh Thành không dừng công việc trên tay, tiếp tục vận công thi pháp đẩy sương mù do Thận Kiến tỏa ra tràn ra phía ngoài.
Đám người Dữu Khánh nhìn nhau không nói gì, không biết tiếng chuông kia có ý nghĩa gì.
Nhiếp Phẩm Lan thì một tay kéo lấy Ngô Tạ Sơn nằm ở trên mặt đất góc tường đứng lên, cời bỏ á huyệt cho lão ta, hỏi: "Tiếng chuông ở bên ngoài là có chuyện gì xảy ra?"
Ngô Tạ Sơn nhìn những nhân viên sơn trang không ngừng đi về phía bóng tối ở sâu trong đường hầm, bởi vì Trầm Khuynh Thành ở phía trước thi pháp quấy nhiễu không khí, đã làm cho mùi máu tươi từ phía sâu trong bóng tối cuốn ra ngoài, lão ta đại khái đã đoán được là xảy ra chuyện gì, hai mắt trợn trừng muốn nứt.
Ánh mắt đột nhiên quay trở lại trên mặt Nhiếp Phẩm Lan, lão ta cắn răng nói: "Ngươi hỏi đã xảy ra chuyện gì, còn có thể là xảy ra chuyện gì, tự nhiên là phát hiện thấy dị thường mà đập chuông cảnh báo, nghe được tiếng chuông, mọi người sẽ tập trung hết bên ngoài."
Tiếp đó ánh mắt lại xoay chuyển lướt qua trên thân từng người, cuối cùng hỏi ra một vấn đề mà trong lòng vẫn luôn luôn muốn biết, "Vì sao các ngươi không sợ độc khí của Thận Kiến?"
Chuyện cho bây giờ, lão ta đương nhiên cũng đã minh bạch, huống hồ đã nhìn thấy được những ống đá bốc ra sương mù đặt tại trước mắt, vừa nhìn liền biết là đem Thận Kiến trong cấm địa đem ra tới rồi.
Nhiếp Phẩm Lan không trả lời, đáp lại lão ta là mấy chỉ, lần nữa điểm á huyệt, khiến lão ta ngậm miệng lại.
Lại qua một đoạn thời gian, không còn nhân viên cười ngây ngô đi tới nữa, hết rồi.
Trầm Khuynh Thành không thể không ngừng tay lại, tự mình chạy ra bên ngoài nhìn xem, đám người Dữu Khánh cũng chạy ra nhìn nhìn, mặt sau quả nhiên là không còn người nào nữa.
Cũng không biết là bởi những người trúng chiêu đều đã tới rồi, hay là sơn trang tìm được biện pháp hóa giải.
Mọi người phỏng chừng có khả năng giống như lời Ngô Tạ Sơn nói, tiếng chuông làm cho những người khác không trúng chiêu đều đi ra ngoài tập trung lại rồi.
Phía sau truyền đến tiếng bước chân, mọi người quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Lục Tinh Vân chậm rãi quay trở về, trên người nàng ta vẫn là một bộ váy đen đoan trang, dung mạo dịu dàng hiền lành, chỉ là đóa hoa trắng nhỏ trên thái dương hơi lấm tấm máu.
Dữu Khánh xem như đã phục với khí chất của nữ nhân này, ai có thể nhìn ra được nữ nhân này vừa mới rồi từng giết người vô số chứ?
Lục Tinh Vân nhìn thấy được Ngô Tạ Sơn nằm ở góc tường, hơi ngóng nhìn rồi đi về phía mọi người, đi tới trước mặt mọi người, hỏi: "Sao dừng lại rồi?"
"Không còn, những kẻ trúng chiêu có khả năng đều đã tới rồi, không tới thì có thể đều được tiếng chuông triệu tập đi ra ngoài..."
Trầm Khuynh Thành đem tình huống đại khái nói cho mẫu thân mình biết.
Không bao lâu sau, Ninh Triêu Ất và Chu Khoan Trấn quay về tới, tình hình mà hai người mang về cũng là như vậy, mặt sau không còn người nào nữa, đã không có người nào tiếp tục đi tới đây.
"Những người còn lại đều đã đi ra ngoài rồi sao?" Lục Tinh Vân ra vẻ lẩm bẩm, trán hơi cau lại, dáng vẻ trầm ngâm, không biết lại đang suy nghĩ chuyện gì.
Ninh Triêu Ất: "Nhìn theo tình huống này, những kẻ còn lại rất không có khả năng tiếp tục dễ dàng trúng chiêu. Nơi đây đã không còn an toàn, một khi đối phương tổ chức phản kích, sẽ có mưu tính nhằm vào nơi này, có chuyện gì về sau nói tiếp, chúng ta trước tiên đổi địa điểm khác trốn tránh cái đã."
Đối với đề nghị này, Phu phụ Tặc uyên ương đều thể hiện đồng ý, mẹ con Lục Tinh Vân cũng đồng ý, sau đó liền lấy ra bản đồ đơn giản để cùng nhau thương nghị nên đi đến nơi nào ẩn thân.
Nằm ở góc tường, Ngô Tạ Sơn nỗ lực đảo mắt, tựa như muốn nỗ lực nhìn thấy rõ bản đồ trong tay bọn họ.
Đám người Dữu Khánh cũng rất ngạc nhiên, không biết đám người này lấy được bản đồ từ đâu, lẽ nào tại hai đêm hôm trước khi giết người thì lục soát ra được bản đồ địa hình này hay sao?
Bọn họ muốn đi tới nhìn xem, nhưng chưa được cho phép, lại xấu hổ với việc nhìn bản đồ bí mật của người ta, dù sao cũng không phải là một nhóm.
Chờ đến khi phía bên Ninh Triêu Ất đã xác định được nên đi tới nơi nào, ôm lấy một đống ống đá đổi địa điểm thì đám người Dữu Khánh chỉ có thể là bám theo tại phía sau mông người ta, cũng may đám người Ninh Triêu Ất vậy mà lại cũng không chút nào kiêng kị bọn họ, cứ như vậy để cho bọn họ tùy ý đi theo.
Trong lòng Dữu Khánh thầm than, với tình hình hiện tại mà xem thì cho dù bọn họ không phải một tốp thì cũng đã thành một tốp, không biết đám gia hỏa này muốn làm cái quỷ gì, chạy tới gây náo loạn một trận, một cái Liệt Cốc sơn trang đang yên đang lành liền bị thành cho biến thành tình cảnh quỷ quái như vậy.
Để tay lên ngực tự vấn, náo loạn thành như vậy, hình như mình cũng không thoát được can hệ, nếu không phải mình cứu bọn họ thì mọi chuyện cũng sẽ không trở thành như thế này.
Trái lại, nếu như mình không cứu, những người này cũng đều đã trở thành bạch cốt.
Hắn cũng không muốn đột nhiên liền làm ra loại chuyện trở mặt đại khai sát giới như thế, thế nhưng mà hắn cũng không có quá nhiều lựa chọn, không cứu những người này, không để cho những người này xông tại phía trước đối kháng với người của Liệt Cốc sơn trang, thì chỉ có mấy người bọn họ phải chính diện xông pha tới trước để liều mạng, đã biết được bí mật trong Cấm địa của Liệt Cốc sơn trang, khả năng Liệt Cốc sơn trang có thể buông tha bọn họ là không lớn.
Một đám người đổi tới một địa điểm khác, sắp xếp Chu Khoan Trấn đi canh gác, cuối cùng lại nhớ đến Ngô Tạ Sơn liền kéo lão ta đến giữa mọi người, giải mở á huyệt cho lão ta, để lão ta ngồi dựa vào tường đối diện với mọi người.
Ánh mắt Ngô Tạ Sơn đảo qua bọn họ, lại giống như ngừng lại trên thân mấy người Dữu Khánh, cũng mở miệng nói chuyện trước, "Lâm huynh đệ, tại Tu Hành giới, mấy người bọn họ không quản như thế nào đều là người nổi danh, ta biết rõ bọn họ là ai, mấy người các ngươi thì là ai? Nếu như ta không có đoán sai thì Lâm Nhị Khánh gì gì đó căn bản không phải là tên thật của các ngươi, cũng đã xảy ra như vậy rồi, các ngươi đều đã đại khai sát giới rồi, còn không chịu để cho ta biết rõ các ngươi là ai sao?"
Đám người Ninh Triêu Ất cũng nhìn về phía mấy vị khác, kỳ thực cũng muốn biết rõ bọn họ đến tột cùng là ai.
Dữu Khánh buông tiếng thở dài, hai tay giang ra, "Nhị trang chủ, mấy người chúng ta thật sự là oan uổng a. Chúng ta cùng bọn họ thật sự không phải cùng một tốp, chúng ta xâm nhập cấm địa, thuần túy là tò mò muốn biết rõ bọn họ là đang làm gì, nào ngờ mơ mơ màng màng liền cuốn vào việc này rồi."
Đã có được cơ hội mở miệng, hắn phải nhanh chóng giải thích một chút, hi vọng đối phương có thể minh bạch nổi khổ của hắn, nhằm tạo cho mình một cái đường lui.
Nam Trúc nhanh chóng gật đầu nói: "Không sai không sai, chúng ta thật sự không phải một tốp."
Ninh Triêu Ất đưa ngón giữa cạo cạo râu ria nơi môi dưới, thong thả nói một, "Nói đến việc này, ta còn phải cảm tạ bọn họ a, nếu không có bọn họ xuất thủ tương trợ, chúng ta đều đã trở thành xương trắng trong miệng Thận Kiến rồi."
Nét tươi cười tự tiếu phi tiếu trên khóe miệng kia thể hiện ẩn ý rất rõ ràng, muốn rũ sạch quan hệ sao? Vậy ta liền dứt khoát giúp các ngươi nói ra rõ ràng sự việc.
Quả nhiên, ánh mắt Ngô Tạ Sơn đột nhiên gắt gao nhìn chằm chằm Dữu Khánh, trầm giọng hỏi: "Ngươi làm sao biết được cách giải độc khí do Thận Kiến phóng ra?"
Mẹ nó! Dữu Khánh liếc mắt nhìn Ninh Triêu Ất thể hiện tấm lòng hảo tâm, thôi rồi, đã hết hy vọng rồi, cũng lười giải thích nữa, còn giải thích cái rắm a, giải thích ra hoa ra hòe cũng vô dụng rồi.
Khóe miệng Nam Trúc giật giật, cũng liếc mắt nhìn Ninh Triêu Ất, không có hé răng nữa.
Ninh Triêu Ất lại nhìn chằm chằm Ngô Tạ Sơn hỏi: "Vì sao ngươi không sợ độc khí do Thận Kiến phóng ra?"
Ngô Tạ Sơn đưa mắt liếc nhìn bàn tay của mình rũ trên mặt đất, "Bởi vì giới chỉ ta đeo trên tay, ba vị trang chủ đều có một cái giới chỉ đời đời truyền thừa lại, đeo ở trên người có thể tránh được độc khí của Thận Kiến."
Ánh mắt mọi người lập tức dừng tại trên ngón tay lão, chỉ thấy trên ngón trỏ của lão xác thực có một cái giới chỉ màu hổ phách.
Ngồi xổm xuống, Ninh Triêu Ất nắm lấy tay lão ta, định lấy ra điều tra, nhưng ngay vào lúc này Dữu Khánh lại cất tiếng nhắc nhở: "Ninh tiên sinh, vì để cứu các ngươi, toàn bộ giải dược để giải độc khí của Thận Kiến đều đã bị ta dùng hết rồi, nếu như còn có người khác trúng độc, ta liền không có cách nào phá giải."
Lời nói phải trước đó nói ra rõ ràng, tránh để đến lúc đó khiến cho hắn khó xử, hắn là không có khả năng ngay trước mặt mọi người bảo Đầu To đun nước sôi lên cho bọn họ uống.
Nghe được lời ấy, Ninh Triêu Ất không thể không dừng tay lại, dù sao còn có lời nói muốn hỏi Ngô Tạ Sơn, mà xung quanh lại đặt một đống ống đá bốc lên độc khí, chí ít bây giờ còn chưa thể để cho Ngô Tạ Sơn.
Chuyện khác chính là cũng có chút bất ngờ, không nghĩ tới Ngô Tạ Sơn thức thời như thế, vậy mà lại hỏi cái gì đáp cái nấy.
Lúc này y lại thử hỏi: "Nhị trang chủ, cây kích trên tộc huy của các ngươi đặt ở nơi nào?"
Lời này vừa nói ra, sư huynh đệ ba người Dữu Khánh đều khiếp sợ đến tột đỉnh, có thể nói là trong nháy mắt liền thất thố, nằm mơ cũng không nghĩ tới những người này vậy mà xông tới vì cây kích kia.
Sư huynh đệ ba người âm thầm lặng lẽ giao lưu ánh mắt, tận lực làm bộ như nghe không hiểu để che giấu kinh đào hãi lãng trong lòng, đồng thời lại dựng lỗ tai lên tỉ mỉ nghe ngóng.
Ngô Tạ Sơn không nói lời nào, ngóng nhìn chắm chú vào đôi mắt Ninh Triêu Ất.
Hai người nhìn nhau một hồi, Ninh Triêu Ất nói: "Ngươi vào lúc này trầm mặc đã nói cho ta biết một điều, ngươi là biết rõ, thế nào, không chịu nói sao?"
Ngô Tạ Sơn chậm rãi nhắm mắt lại, giống như khó mà lựa chọn, tựa như đang suy tư, một đầu tóc bạc và một chòm râu dài như mực phối hợp với nhau nhìn rất đặc biệt.
Trong mắt Lục Tinh Vân lóe qua một nét oán độc, dịu dàng hỏi: "Nhị trang chủ đã ngủ rồi sao?"
Ngô Tạ Sơn nghe vậy trợn mắt ra, than nhẹ một tiếng, đưa ra đáp án: "Kích tại trong đền miếu tế bái tổ tiên."
Lục Tinh Vân lập tức lấy bản đồ ra, mấy người áp sát vào nhìn.
Lúc này, cho dù là Dữu Khánh cũng nhịn không được kiễng đầu ngón chân nhìn tới bức bản đồ đơn giản kia, cảm xúc dâng trào, nhưng cũng có điểm hoài nghi, thật sự cứ như vậy liền tìm được sao?
Sau khi xác nhận lộ tuyến, một đám người vừa mới đổi địa điểm lập tức lại thu dọn đồ đạc, áp giải Ngô Tạ Sơn lần nữa đi vào đền miếu tổ tiên của sơn trang.
Rẽ ngang rẽ dọc một hồi, Dữu Khánh nhìn thấy Chu Khoan Trấn lại được phái ra đi dò đường, phỏng chừng là đã sắp đến rồi, nhịn không được lên tiếng nhắc nhở: "Chư vị, phải cẩn thận nhiều hơn, vị Nhị trang chủ này của chúng ta tựa hồ nói ra quá dễ dàng một chút, cẩn thận bên trong đền miếu có mai phục gì đó. Theo thiển kiến của tại hạ, không bằng trước tiên dùng độc khí của Thận Kiến thả vào bên trong một hồi rồi tính tiếp."
Sự tồn tại của Người ngủ say gì đó vẫn luôn đặt nặng ở trong lòng hắn, cho dù là hắn luôn duy trì thái độ cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận, nhưng khi được biết có khả năng sắp tiếp cận thì dù cho là có một đám người ở phía trước làm tấm mộc, hắn vẫn là có điểm sợ hãi.
Theo lời hắc y nhân đã nói, thực lực của Người ngủ say năm đó, toàn bộ mấy cao thủ đỉnh cao nhất hiện nay liên thủ với nhau thì cũng không phải đối thủ của người ta, dù cho hiện tại không bằng trước, phỏng chừng cũng tương ứng với thực lực Cao Huyền cảnh giới đi?
Hắn tại Tiểu Vân gian thế nhưng là tận mắt nhìn thấy uy lực do tu sĩ Cao Huyền xuất thủ, quả thực là kinh khủng, để cho người thường Nhân gian nhìn thấy, chỉ sợ đã đủ để coi như là thần tiên rồi.
Dù cho là thực lực rơi đến cảnh giới Thượng Huyền, chỉ sợ cũng không phải đám người bọn họ trước mắt có thể địch nổi.
Đã đến Huyền cấp, vô số người cuối cùng cả một đời đều khó mà tiếp tục leo lên được một bậc, chênh lệch một bậc thang kia chính là chênh lệch giữa trời với đất, nếu không thì hắn cũng đã không cần phải sợ Tô đảo chủ Bàn Long đảo kia.
Nếu như sử dụng ám chiêu mà có thể giải quyết được thì cớ sao lại không làm?
Cũng đã biết rõ sự tồn tại của Người ngủ say, hai người Nam, Mục cũng liên tục gật đầu, Nam Trúc càng là cất lời phụ họa, "Xông độc khí vào càng tốt, xông vào một lần càng thêm an toàn."
Đám người Ninh Triêu Ất cũng dùng ánh mắt giao lưu với nhau một phen, đều cảm thấy cẩn thận là không có sai, liền tiến tới phía trước tìm kiếm đến vị trí thích hợp, sau đó dựng ống đá lên, lại bắt đầu thi pháp đuổi độc khí do Thận Kiến tỏa ra bay về phía vị trí mục tiêu.
Một thân tu vi bị quản chế, bị kiếm gác ở trên cổ, Ngô Tạ Sơn chợt nhìn chằm chằm Dữu Khánh, lên tiếng, "Hiện tại ta tin tưởng các ngươi không phải cùng một tốp, nhưng mà ngươi quả thực là hao tâm tốn sức vì bọn họ a."