Kỳ thực, nếu không phải là nhìn thấy tà khí tuôn ra thì sư huynh đệ ba người sẽ không có điên cuồng chặt chém như vậy, bây giờ nếu không chặt thành thịt vụn thì thực sự không yên tâm.
Không vì điều gì khác, người có tà khí trên người luôn luôn tà môn a, bọn họ từng phải chịu thiệt thòi, nếu không diệt cỏ tận gốc thì sợ là hậu hoạn vô cùng.
Trong đám tà khí nồng đậm cuồn cuộn bay loạn, ngoại trừ bóng người và âm thanh chặt chém đinh đi đương đương lung tung ra, còn có xen lẫn tiếng Đầu To kêu vang "Tích tích tích", khắp nơi chướng khí mù mịt, cảnh tượng rối loạn.
Tà khí rất nồng đậm, cho dù đám người Ninh Triêu Ất có thể thi pháp chống đỡ nhưng cũng không nguyện nán lâu ở trong tà khí, ngây lâu trong tà khí thì khó mà chịu nổi, then chốt cỏn ở điểm cái gì cũng nhìn không thấy, làm cho người ta có cảm giác nguy hiểm khó nói rõ, ngoại trừ Kiều Thư Nhi ra, những người khác không thể không lần mò rất nhanh thối lui ra ngoài.
Nhưng mà mấy người mới lui trở về bên trong hầm, mới thoát khỏi vòng ngoài cùng của tà khí thì bỗng nhiên thấy tà khí giống như bị như rồng cuốn gió cuộn ngược trở lại, vậy mà lại thuận theo đường hầm trong lòng đất cuốn trở về, tình hình rất quỷ dị.
"Chuyện gì xảy ra?" Nhiếp Phẩm Lan kinh nghi bất định cất tiếng hỏi.
Mấy vị tại đây không người nào có thể trả lời, sau lưng bọn họ còn có ba cái thi thể nằm trong hầm...
Bên ngoài thạch thất, đôi mắt Kiều Thư Nhi sáng lên, nháy nháy, nàng lại lần nữa trông thấy cảnh tượng tà khí nhanh chóng bị cuốn lại thu về trên người Dữu Khánh.
Dữu Khánh cũng xách theo kiếm rất nhanh chạy ra, không nhìn thấy những người kia, liền thấp giọng hỏi Kiều Thư Nhi một câu, "Bọn họ không nhìn thấy đi?"
Kiều Thư Nhi lắc đầu, cũng nhỏ giọng trả lời: "Yên tâm, bọn họ bị tà khí bức đi ra ngoài rồi, không nhìn thấy."
"Có bà nương nhà mình tại đây thật là tốt."
Hắc hắc vui mừng, Dữu Khánh đột nhiên thừa dịp Kiều Thư Nhi không chú ý, đang quay nhìn về phía bậc thang thì nhanh chóng hôn cái ‘chụt’ lên khuôn mặt trắng nõn nà của nàng.
Kiều Thư Nhi dở khóc dở cười, trong nét giận dỗi trên mặt hơi xen lẫn sự ngượng ngùng, trong mắt còn chứa đựng ẩn tình, đương nhiên cũng không quên đấm hắn một quyền, đẩy tên gia hỏa không nghiêm chỉnh đang còn muốn hôn mình thêm mấy cái này, cũng không nhìn xem đang trong trường hợp nào, một tay còn đang xách theo kiếm giết người a, vậy mà còn có tâm tình nghĩ tới việc này, không buồn nôn sao? Lại nói tiếp, còn có những khác người tại đây nha, quá xấu hổ đi.
Chính vào lúc này, đám người Ninh Triêu Ất lại từ phía trên bậc thang vội vã quay trở lại, kinh nghi nhìn xung quanh, không biết nhiều tà khí như vậy đột nhiên chạy đi đâu rồi, tại sao lại không còn nữa rồi?
Trong thạch thất cũng trở nên yên tĩnh lại, Nam Trúc và Mục Ngạo Thiết cũng nâng kiếm đi ra.
"Đã kiểm tra rồi, bên trong không có phát hiện thấy ám đạo hay mật thất gì."
Nam Trúc đưa ra một câu thông báo, đồng thời cúi người nhặt cây Hoàng Kim kích kia lên, trường kiếm trở vào bao, Hoàng Kim kích cầm trong tay.
Không hiểu được mấy tên gia hỏa này, đám người Ninh Triêu Ất lại nhanh chóng đánh lửa chiếu sáng tiến vào bên trong thạch thất, cái giường ngọc kia bị vỡ nát là chuyện đã khẳng định, làm sao có thể chịu nổi được khi bị ba Huyền cấp tu sĩ điên cuồng xử lý như vậy, về phần lão già ngủ say thì khỏi phải nói, đã chết không toàn thây, đã nát nhừ xen lẫn với vụn đá không thể phân tách ra, chết ngắc không thể lại chết rồi.
Quay đầu lại đi ra ngoài, Ninh Triêu Ất nhìn chằm chằm vào mấy người, hỏi, "Giết người cũng không cần đến nỗi quá mức như vậy đi, có cần phải băm nát người ta như vậy không?"
Dữu Khánh: "Nhìn thấy tà khí bốc lên, nhớ tới Ngô Nhị trang chủ đã chạy thoát, sợ sinh biến."
Kiều Thư Nhi lên tiếng, "Diệt trừ hẳn hậu hoạn, chẳng lẽ không phải là vì muốn tốt cho mọi người sao?"
Ninh Triêu Ất trầm mặc một hồi, lại đổi vấn đề, "Vừa rồi, tà khí chạy đi đâu vậy?"
Nam Trúc đưa cây kích trong tay chỉ chỉ lên trên đầu, "Đột nhiên chui vào giữa trong khe hở tảng đá biến mất hết rồi."
Chui vào trong khe hở tảng đá biến mất rồi? Mấy người nhìn về phía những kẽ hở tảng đá xem xét một hồi, không nhìn ra được kết quả gì.
Lúc này, Ninh Triêu Ất bay lên treo ngược trên trần phòng, cạy ra một khối đá, muốn điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.
Nhìn chỗ hở trên vòm phòng sàn sạt chảy xuống đất cát, Nam Trúc lập tức hô lên: "Ninh tiên sinh, nếu ngươi muốn đào thì chờ khi chúng ta rời đi rồi hãy đào, đừng làm sụp xuống chôn sống hết chúng ta nha."
Ninh Triêu Ất cũng không tra xét ra được kết quả gì, đảnh phải nhảy xuống.
Sau đó một đám người cùng nhau rời đi.
Diệt trừ được Người ngủ say, tâm tình sư huynh đệ ba người Dữu Khánh thật sự không giống trước rồi, đã không còn Người ngủ say kinh khủng kia kiềm chế bọn họ, không chỉ tâm tình không giống trước còn có cảm giác tay chân thoải mái không bị co cúm như trước.
Đi đến hầm, sau khi nhìn thấy ba cái thi thể, Dữu Khánh bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, hỏi một câu, "Ngô lão thái gia kia, các ngươi xác định là người bình thường không có tu vi sao?"
Nhiếp Phẩm Lan nói: "Người ngay tại trên giường trong phòng ngủ của lão, không tin thì các ngươi tự tới mà xem."
Dữu Khánh quả thực có phần nghi hoặc, trong đầu vẫn thỉnh thoảng hiện lên hình ảnh lão già bẩn thỉu kia lặng yên không một tiếng động xuất hiện tại gần bên cạnh mình, vì vậy sau khi đi ra hầm, vì để an tâm, hắn đúng là chạy vào trong phòng, tiến đến gian phòng ngủ đất cũ kỹ lộn xộn để kiềm tra, nhìn thấy được lão già bẩn thỉu bị quản chế nằm lẳng lặng trên giường.
Ngô lão thái gia nằm đó không thể động đậy, chỉ có thể ra sức chuyển động đôi mắt mờ đục nhìn chằm chằm một đám khách nhân lần nữa tự tiện xông vào, miệng cũng không có thể nói.
Đi tới bên giường, Dữu Khánh tự mình đưa tay ra đặt lên người Ngô lão thái gia để thi pháp điều tra, sau khi đã kiểm tra một lần, hắn chậm rãi thẳng sống lưng lên, cũng thở phào nhẹ nhõm, đã xác nhận được, quả thực chính là một lão già bình thường, không có bất cứ tu vi gì.
Xác định ngày đó quả thực là do mình thất thần không chú ý tới, một vướng mắc cuối cùng trong lòng rốt cuộc đã được tiêu trừ, xoay người kêu gọi mọi người: "Đi thôi!"
Một đám người lục tục xoay người mà đi, đi chưa được mấy bước, mọi người lại đột nhiên dừng lại quay đầu nhìn, từng người trừng lớn hai mắt.
Chỉ thấy Lục Tinh Vân đứng ở bên cạnh giường, đã một kiếm thẳng tắp đâm xuyên qua tim Ngô lão thái gia.
Ngô lão thái gia không thể động đậy chỉ có thể trợn to mắt nhìn nàng ta, trong đôi mắt mờ đục lộ ra vẻ khó có thể tin nổi.
Những người khác bất động cũng thấy kinh sợ.
Phốc phốc phốc! Lục Tinh Vân lại đâm liên tục mấy kiếm rồi mới rút kiếm ra, vuốt vuốt đóa hoa trắng nhỏ bên cạnh tóc mai, giống như không có việc gì vậy, đoan trang uyển chuyển rời đi, người xem không rét mà run.
Dữu Khánh lắc mình đi tới, đưa tay kiểm tra Ngô lão thái gia một cái, tuổi tác lớn như vậy vốn đã không chịu nổi giày vò như vậy, huống hồ còn bị một kiếm chí mạng, chính tay dò xét cảm nhận, không còn thấy được sinh cơ, không cần phải cứu chữa rồi.
Máu tươi dần dần từ ván giường nhỏ giọt xuống.
Thấy một đám người chặn kín tại cửa vào, khi đi qua, Lục Tinh Vân dịu dàng hỏi: "Tại sao còn chưa đi?"
Dữu Khánh cũng bước nhanh đi trở về, có mấy phần tức giận, "Một lão già tay không tấc sắt, không hề có sức hoàn thủ như thế, ngươi giết lão làm gì?"
Lục Tinh Vân: "Lão già canh giữ tà vật, nhất định không đơn giản, giết lão nhằm tuyệt hậu hoạn, tốt cho tất cả mọi người." Tiếp đó lại nhìn quanh mọi người, "Ta từng nói qua, muốn cho toàn bộ Liệt Cốc sơn trang chôn cùng mẹ ta, đợi chút nữa ta dùng Thận Kiến triệu tập người của toàn bộ thôn trang vào một chỗ, nếu ai cảm thấy mẹ con chúng ta không đúng, có thể trở mặt cùng mẹ con chúng ta thử xem."
Trầm Khuynh Thành ở một bên muốn nói gì đó, nhưng mà nhìn thấy mẫu thân một mực cõng di hài bà ngoại ở sau lưng liền cúi đầu không nói nữa.
Đám người Ninh Triêu Ất cũng là muốn nói lại thôi, có vẻ như có điều lo lắng nhưng không tiện nói gì.
Dữu Khánh phát hiện nữ nhân này thật sự điên rồi, ngay cả những thôn dân làm đồng làm ruộng kiếm cơm ăn kia mà cũng muốn tàn sát, nghĩ đến những tiểu hài tử chơi đùa vui vẻ trong thôn, hắn trầm giọng nói: "Ngươi muốn làm, chúng ta không ngăn cản ngươi, nhưng mà đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, giải dược cho các ngươi uống để tránh Thận Kiến chỉ có thể duy trì dược hiệu liên tục một ngày, bây giờ gần như đã hết rồi, đừng để đến lúc đó thôn dân không trúng chiêu, trước tiên lại đem chính mẹ con các ngươi kéo vào. Thời gian không còn nhiều, ta khuyên các ngươi bây giờ tốt nhất là trước tiên tiêu hủy đám Thận Kiến đó đi, đừng để hại chính mình."
Kỳ thực hắn cũng không rõ ràng lắm hiệu quả từ nước do Đầu To nấu có thể chống đỡ độc khí của Thận Kiến được bao lâu, nhất là những người chỉ dùng một lần này, nhưng hắn cũng cần phải sử dụng một ít thủ đoạn, cũng không thể mắt mở trừng trừng nhìn hơn vạn thôn dân vô tội bị giết.
Lục Tinh Vân lập tức nhíu mày không nói.
Nhiếp Phẩm Lan lên tiếng: "Kỳ thực, những thôn dân kia và Liệt Cốc sơn trang là hai chuyện khác nhau, tìm Liệt Cốc sơn trang báo thù không thành vấn đề, không cần phải hại đến thôn dân, cũng không thể đem những người làm buôn bán với Liệt Cốc sơn trang đều giết chết đi?"
Ninh Triêu Ất: "Nếu đã như vậy, thì trước hết hủy hết đám Thận Kiến đó đi, để chúng ta tránh khỏi tự mình trúng chiêu."
Vì vậy liền quyết định như thế, một đám người nhanh chóng rời khỏi căn nhà, rất nhanh lướt qua trên không trung thôn trang, lại thẳng đến hang động lúc trước cất giữ Thận Kiến.
Nhưng ngay vào lúc này, một thân ảnh đột nhiên từ trên trời giáng xuống, rơi xuống đùng một tiếng, giống như nện xuống mặt đất, sóng chấn động tung bụi mù lên, ngăn cản trước mặt mọi người, cưỡng ép đem mọi người bức dừng lại.
Tại trong bụi mù chậm rãi đứng thẳng dậy chính là hắc y nam tử tóc dài phiêu phiêu kia.
Sư huynh đệ ba người có phần bất ngờ, Nam Trúc phát hiện thấy đối phương đang nhìn chằm chằm quan sát Hoàng Kim kích trên tay mình.
Nhìn dáng vẻ mọi người cao độ cảnh giác, Dữu Khánh lập tức nhấc tay ra hiệu mọi người không cần khẩn trương, tiến lên, hỏi: "Sao ngươi lại tới đây?"
Vừa nghe lời này, đám người Ninh Triêu Ất liền biết là người mà Lâm lão đệ này quen biết.
Hắc y nhân: "Bị tiếng chuông dẫn tới, đã tới từ tối hôm qua rồi, bên trong sơn trang hình như không còn người nào, đã đi đâu rồi?"
Dữu Khánh: "Ta đánh giá hẳn phải là bỏ chạy hết rồi."
Hắc y nhân: "Chạy? làm sao có thể? Chuyện gì xảy ra?"
"Có thể là bị chúng ta hù dọa mà bỏ chạy..."
Quay đầu lại nhìn nhìn đám người Ninh Triêu Ất, Dữu Khánh kể lại những gì đã xảy ra, từ việc đám người Ninh Triêu Ất dùng thủ đoạn giết người, sau đó Liệt Cốc sơn trang ngầm hạ sát thủ, một đám người vây ở sào huyệt Thận Kiến, rồi lợi dụng Thận Kiến phản công, toàn bộ những chuyện xảy ra cho tới bây giờ kể lại đại khái một lần.
Đám người Ninh Triêu Ất tự nhiên là nghe kể mà kinh nghi, không biết đây là người nào, thoạt nhìn thì không giống như là cấp trên gì đó của Lâm lão đệ, cần phải đem những tình huống nội bộ như vậy nói hết cho người ta sao?
Sau khi Hắc y nhân nghe xong cũng khiếp sợ không thôi, "Các ngươi đã giết chết Người ngủ say rồi?"
Dữu Khánh: "Chỉ có thể nói là cơ duyên trùng hợp, dù sao cũng đã chết không thể lại chết rồi, đã bị chúng ta chặt thành thịt vụn, hẳn là không còn có khả năng sống lại rồi."
Hắc y nhân vốn còn muốn đi nhìn xem thi thể của Người ngủ say, nghe được đã bị chặt thành thịt vụn, tức thì cũng hết chỗ nói rồi, nhịn không được thì thầm một câu, "Thì ra là không có giấu tại bên trong sơn trang, thảo nào vẫn luôn tìm không được."
Lời này làm cho đám người Ninh Triêu Ất càng thêm kinh nghi bất định, đối phương vẫn luôn đang tìm kiếm lão già bên trong thạch thất kia?
Dữu Khánh: "Đúng vậy, quá giảo hoạt a! Đầu tiên là làm một cái Hoàng Kim kích giả để mê hoặc mọi người, sau khi sự việc xảy ra thì ba vị trang chủ Liệt Cốc sơn trang vậy mà lại dẫn theo mọi người bỏ chạy, mọi sự chú ý kém chút bị bọn họ kéo lệch, một bước lại một bước, khó lòng đề phòng, quả thực là quá xảo trá, thiếu một chút thì bị lừa gạt."
Hắc y nhân: "Ngươi coi như là lợi hại, như vậy mà cũng có thể bị ngươi tìm được, còn bị ngươi nắm chặt thời điểm giết chết hắn."
Dữu Khánh: "Không phải ta lợi hại, là công lao mọi người chung sức hợp tác, cũng quả thực là vận may, nếu như hắn ăn Trái tim máu sớm nửa canh giờ, vậy thì hẳn là đến phiên chúng ta không may rồi, chỉ có thể nói là báo ứng!"
Ánh mắt Hắc y nhân nhìn chăm chú về phía đồ vật được bao bọc trong tay Ninh Triêu Ất, hỏi: "Đó là vật thật sao?"