Nơi thứ 3 tìm kiếm Hỏa Tất Xuất này, đây hẳn là thông đạo xuống lòng đất có chiều dài ngắn nhất, chỉ đi không đến năm dặm đường thì đã đến cuối, khả năng có liên quan tới địa hình lòng chảo tại nơi này.
Trong không gian lòng đất đỏ rực, Dữu Khánh cũng chỉ tùy tiện kiểm tra thoáng một chút, liền cùng Thiết Diệu Thanh đồng thời quay trở về.
Thiết Diệu Thanh vốn định để hắn ở lại nghỉ ngơi ở gần cuối đường, tránh cho hắn khỏi chạy tới chạy lui, nhưng khi nghĩ đến thứ không sạch sẽ gì đó tồn tại trong nơi này, đường đường là Huyền Cấp tu sĩ, nàng ta lại không thể thốt ra được lời nói đã đến bên mép đó mà tùy ý để Dữu Khánh theo mình quay ra ngoài.
Trên đường đi, khi băng qua đoạn đường khiến cả người mình cảm thấy không được tự nhiên kia, Thiết Diệu Thanh nhìn thấy những cây hương Dữu Khánh cắm ở trên vách động vẫn còn chưa cháy hết, còn đang bốc lên điểm điểm hồng quang.
Khi hai người đi ra khỏi cửa động thì Chu Thượng Bưu và Trình Sơn Bình đã đem cây cối chặt về chuẩn bị sẵn sàng.
Trời cũng đã tối đen.
Một nhóm người nghỉ ngơi ngay tại chỗ, ngay tại phía sau đám dây leo rủ xuống nơi cửa động, chuyện khác chờ nghỉ ngơi tốt rồi nói sau.
Chu Thượng Bưu và Trình Sơn Bình tại ngoài động đốt một đống lửa ngồi nói chuyện phiếm, cũng là để phụ trách cảnh giác, nghỉ ngơi cũng không thể tất cả đều nhắm mắt lại.
Nói chuyện phiếm đến nữa đêm, Trình Sơn Bình nói muốn đi lên núi cao phía trước ngắm nhìn cảnh đêm, Chu Thượng Bưu tùy ý để cho y đi.
Dữu Khánh chậm rãi hé mở kẽ mắt, xuyên qua khe hở giữa đám dây leo quan sát thân ảnh biến mất tại trong bóng đêm, rồi chậm rãi nhắm mắt lại...
Lạch cạch!
Một hòn đá từ trên trời giáng xuống, rơi vào khe suối sỏi đá, nơi là dòng sông trong mùa mưa.
"Ai?"
Đang dừng lại nghỉ ngơi bên khe suối, toàn bộ nhân viên Giám Nguyên trai giật mình bật đứng lên, cất tiếng quát lớn, chấp sự Thôi Du lạnh lùng nhìn xung quanh.
Trong núi rừng truyền đến âm thanh kêu gọi khàn khàn, "Thôi Du."
"Ở bên kia!" Có người chỉ về phía âm thanh truyền đến.
Khóe miệng nhếch cười, Thôi Du lắc mình đến trước mọi người, phất tay ngăn cản đám người định tiến đến kiểm tra, quay đầu lại dặn dò: "Không có chuyện của các ngươi, các ngươi tiếp tục nghỉ ngơi đi." Tiếp đó lắc mình lao đi.
Mọi người kinh nghi, Ô Huống có vẻ trầm ngâm, biết rằng có lẽ là kẻ giải thích lí do mà Thôi chấp sự nói tới kia đã đến rồi, gã lập tức xoay người trấn an mọi người, "Không sao, không có gì, nghỉ ngơi, đều nghỉ ngơi đi."
Sợ bóng sợ gió một trận, không có việc gì thì tốt, mọi người còn chưa khôi phục lại khỏi sau cơn mệt mỏi, mừng rỡ tự tại, lại dồn dập ngồi xuống.
Lao vào rừng núi, Thôi Du trông thấy một thân ảnh lắc mình đi về phía đỉnh núi, lập tức lao như bay đuổi theo.
Hai bóng người một trước một sau hạ xuống dưới gốc một cây đại thụ, một người trong đó không ngừng quan sát xung quanh, ánh trăng theo giữa các kẽ lá rọi xuống, chiếu ra khuôn mặt của y, không phải ai khác, chính là Diệu Thanh Đường Trình Sơn Bình.
Thôi Du cười nói: "Không cần khẩn trương như vậy, không người nào theo tới đây, chỉ một mình ta."
Trình Sơn Bình nhìn trước ngực lão ta, thấy có băng bó vết thương, "Xem ra ta phán đoán không sai, quả nhiên đánh nhau tại Cổ Tiêu Rừng Già chính là các ngươi. Mấy con "Bất yêu quái" kia cũng không phải là ngồi không, các ngươi làm thế nào chạy thoát được tay chúng nó?"
Nói đến việc này, Thôi Du thở dài lắc đầu, "Việc này không nói cũng được, ta đương nhiên có biện pháp thoát thân. Nói chính sự đi, Diệu Thanh Đường thật sự tìm được Hỏa Tất Xuất sao?"
Trình Sơn Bình cau mày, "Các ngươi không tìm được?"
Thôi Du xùy một tiếng, giọng điệu tự giễu, "Tìm được thì có tìm được, nhưng tay chân vụng về, không đủ trình độ, chẳng bắt được con nào, nếu không, ngươi nghĩ rằng vì sao khi nhận được tín hiệu ngươi truyền lại, ta liền dẫn người không ngày không đêm truy đuổi tới đây? Nhưng nhìn phương hướng các ngươi đi tới nơi này, ta thấy không giống như đã đắc thủ, không giống như muốn trở về U Giác Phụ."
Trình Sơn Bình: "Chưa bắt được đầy đủ, còn thiếu một con."
Ánh mắt Thôi Du sáng lên, kinh ngạc nói: "Đã bắt được hai con? Diệu Thanh Đường lại có bản lĩnh này, không nhìn ra a! Nói nhanh lên, làm thế nào bắt được."
Trình Sơn Bình: "Kỳ thực cũng không phải Diệu Thanh Đường bắt được, việc này chỉ là do tình cờ, trên đường đi vậy mà gặp phải hai tên thí sinh vào kinh thành đi thi..." Y đem kể lại đại khái tình huống cho lão ta nghe.
Thôi Du nghe xong, ngây ra một chút, có phần không hiểu, "Lại có loại chuyện này? Lẽ nào trên đời này thật sự có thủ đoạn gì biết trước hay sao?"
Trình Sơn Bình liếc mắt khinh bỉ, "Thôi Du, hai nữ nhân bên kia chỉ là ánh mắt phụ nữ, lẽ nào ngươi cũng tóc dài kiến thức ngắn hay sao? Nếu thật sự có năng lực biết trước, còn có thể rơi vào loại tình cảnh hiện tại sao? Tiểu tử kia vừa thấy mặt liền há mồm buông lời nói dối lừa gạt, nhìn qua liền biết không phải thứ gì tốt, toàn làm một ít tạp kỹ thần thần quỷ quỷ, rõ ràng chỉ là một ít trò lừa gạt giang hồ, nhưng Thiết Diệu Thanh vậy mà vẫn tin vào chuyện tà dị của hắn. Theo ta thấy, hắn hẳn là lợi dụng khói lửa để xông cho Hỏa Tất Xuất chui ra."
Lời nói phía trước, Thôi Du nghe thì tán thành, câu nói kế tiếp thì nghe xong có chút chần chừ, "Dùng khói xông sao? Ta cũng đã thử qua cách này, vô dụng."
Trình Sơn Bình than thở: "Phía bên ta cũng đã từng dùng khói xông, không có hiệu quả, bên trong này khẳng định có trò gì đó mà chúng ta chưa biết. Nhìn dấu vết đó, ta đoán rằng có trộn thứ gì đó ở trong khói, trở về bắt hắn lại, tra tấn bức cung tự nhiên liền có thể biết rõ ràng. Đến lúc đó ta trái lại muốn tát cho hắn một trận, xem hắn có thể tính ra được bản thân mình có một kiếp này hay không!"
Thôi Du giang tay ra, "Không quản hắn dùng đến thủ pháp gì, có thể bắt được Hỏa Tất Xuất chính là có bản lĩnh. Ta chỉ cần đem đồ vật về giao cho Đại chưởng quỹ. Được rồi, không nói nhiều lời vô dụng nữa, còn là thương lượng làm thế nào hạ thủ đi."
Trình Sơn Bình: "Còn có thể làm thế nào? Hoặc là đến đó diệt gọn, sau đó bức tiểu tử kia giúp ngươi tìm đến con thứ ba. Bên ta có thể bức hắn khuất phục, phía bên ngươi tự nhiên cũng có thể. Hoặc là chờ, chờ cho tiểu tử kia tìm được con thứ ba mới hạ thủ, chính ngươi nhìn đó mà làm."
Thôi Du đằng hắng gật đầu, hơi trầm ngâm rồi từ từ nói: "Nghe lời ngươi nói như thế, khả năng hắn tìm được con thứ ba là rất lớn. Đã như vậy, không cần phải làm phức tạp, chờ một chút đi, đợi khi đã tìm được con thứ ba, ngươi lại phát ra tín hiệu, phía bên ta sẽ lập tức động thủ."
"Được." Trình Sơn Bình đáp ứng, nhưng lại đưa ra yêu cầu, "Các ngươi có thể lấy Hỏa Tất Xuất đi, nhưng khi động thủ thì cần phải đảm bảo toàn bộ người Diệu Thanh Đường an toàn, người khác ta không quản, người của Diệu Thanh Đường không thể chết được."
Thôi Du than thở: "Đao kiếm không có mắt, ta không thể tuyệt đối đảm bảo!"
Lúc này Trình Sơn Bình lớn tiếng nhắc nhở, "Ta cảnh cáo ngươi, một khi Tôn Bình và Chu Thượng Bưu gặp chuyện không may, Thiết Diệu Thanh tuyệt đối sẽ liều mạng, làm hỏng chuyện tốt của Đại chưởng quỹ, ngươi hỏi một chút chính ngươi có thể giải thích được cho Đại chưởng quỹ hay không... Có thể cưỡng ép ta làm con tin, bức Thiết Diệu Thanh giao ra Hỏa Tất Xuất."
Thôi Du suy nghĩ một chút, "Được, ta biết rồi, khi động thủ thì sẽ tận lực khống chế."
Hai người lại tiếp tục rỉ tai thì thầm một hồi, vì để phòng vạn nhất, Thôi Du trước tiên cần phải khống chế cục diện, không thể để cho người của Diệu Thanh Đường trốn thoát. Sau khi Trình Sơn Bình báo cho biết địa điểm cụ thể, lúc này hai người mới chia tay.
Trở lại nơi đóng quân, Thôi Du lập tức triệu tập mọi người đứng dậy, đánh gãy mọi người nghỉ ngơi, dẫn theo một đám người lần mò xuất phát.
Không cần quá lâu, một nhóm người liền tìm đến phụ cận điểm dừng chân của đám người Diệu Thanh Đường.
Mai phục tại trong núi rừng có thể nhìn thấy đống lửa trước cửa động, cũng có thể nhìn thấy Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu ngồi ở bên cạnh đống lửa đàm tiếu.
Bồi tại bên cạnh Thôi Du, ở vào phía trước quan sát, Ô Huống nhìn thấy hai người bên cạnh đống lửa thì rất bất ngờ, hạ thấp giọng hỏi: "Chu Thượng Bưu và Trình Sơn Bình của Diệu Thanh Đường? Chấp sự, chúng ta một đường truy tung là đám người Diệu Thanh Đường sao?"
Việc đã đến nước này, Thôi Du cũng không tiện giấu giếm mọi thứ với gã, nhỏ giọng nhắc nhở: "Bảo các huynh đệ nhìn cho kỹ vào, nhiệm vụ lần này liền trông chờ vào Diệu Thanh Đường, chúng ta sẽ hái đào!"
Ô Huống bừng tỉnh đại ngộ, tiếp đó lại không lý giải được, "Chúng ta đều không có biện pháp bắt được ba con côn trùng kia, Diệu Thanh Đường có thể có biện pháp nào?"
Thôi Du: "Đến lúc đó sẽ dặn dò ngươi phải làm thế nào, lúc đó ngươi tự nhiên sẽ biết. Đoán chừng phải nửa ngày sau mới có thể có kết quả. Hiện tại, để cho mọi người thay phiên nghỉ ngơi, thay phiên nhìn kỹ, dưỡng đủ tinh thần dễ động thủ. Nhớ kỹ, phải cẩn thận một chút, không thể đả thảo kinh xà!"
"Đã rõ." Ô Huống gật đầu, lúc này rời đi chuẩn bị trong luyến tiếc, xoa xoa hai tay, hắc hắc nói: "Chấp sự, tiểu có cái yêu cầu quá đáng."
Thôi Du nhìn chằm chằm động lửa phía đống lửa, "Đừng nói nhảm, nói."
Ô Huống hắc hắc nói: "Nghe nói, lão bản nương kia của Diệu Thanh Đường cũng tới rồi, ngài là biết rõ nữ nhân kia, dung mạo và vóc dáng đó, thực sự là vưu vật. Năm đó chính là một bông hoa của U Giác Phụ, lại tiện nghi cho tên tiểu bạch kiểm Nhan Hứa kia, khiến bao nhiêu là nam nhân thương tiếc. Tại U Giác Phụ, mọi người tuân thủ quy củ nên không dám xằng bậy, bây giờ, nữ nhân này chạy tới đây... Thôi chấp sự, người xem, ta và ngài tại trong hoang sơn dã lĩnh này chạy tới chạy lui lâu như vậy rồi, không có công lao cũng có khổ lao, sau này để cho tiểu chăm sóc nữ nhân Thiết Diệu Thanh kia một đêm, thế nào?"
"Phì." Thôi Du ngoài cười nhưng trong không cười, quay đầu lại nhìn chăm chú gã, quan sát từ trên xuống dưới một phen, "Ngươi còn biết Nhan Hứa? Vậy ngươi có biết bây giờ Nhan Hứa như thế nào không?"
Ô Huống ha hả nói: "Đã nghe nói, hình như là trúng kịch độc, đã là mạng treo một đường. Nghe nói một nhóm người Diệu Thanh Đường nghĩ hết biện pháp vì hắn giữ lại một hơi mới khỏi chết. Thiết Diệu Thanh da mềm thịt non, có thể tự mình chạy đến Cổ Trủng Hoang Địa, đơn giản chính là định hoàn thành Nhiệm vụ của U Nhai để cứu chồng."
Thôi Du hừ nói: "Vậy ngươi có biết vì sao Nhan Hứa rơi vào kết quả này?"
"Ách..." Gã đàn ông râu ria sửng sốt, từ trong giọng nói của đối phương nghe ra ý khác, trong nháy mắt nghĩ đến những dấu chỉ đường lưu lại phía sau nhóm người Diệu Thanh Đường, lúc này mới hiểu được một chút, mặt lộ vẻ kinh nghi bất định.
Thôi Du nhấc tay vỗ vỗ đầu vai gã, "Ô Huống, trên đời này có rất nhiều mỹ sự, mọi người đều muốn, nhưng đa số người chỉ có thể đặt ở trong lòng suy nghĩ một chút mà thôi, thực sự muốn có được thì cần có thực lực. Phía sau thứ gì mê người, thường thường cất giấu nguy hiểm, không nên dễ dàng nhúng tay vào, nhẹ thì tự rước lấy nhục, nặng thì tính mạng khó bảo toàn. Xem tại ngươi trong khoảng thời gian này đi theo làm tùy tùng, khuyên ngươi một câu, đặt ở trong lòng suy nghĩ là được, không nên đụng vào, hiểu chưa?"
"Hắc hắc, Thôi chấp sự nói chính phải, đã hiểu rồi. Vậy, ta đi sắp xếp đây." Ô Huống cười gượng lui xuống.
Thôi Du lắc đầu, lại lần nữa nhìn chằm chằm quan sát phía đống lửa...
Thẳng đến sau nửa đêm, đã dưỡng đủ tinh thần, Dữu Khánh mới thu công đứng lên, ánh mắt trước tiên liếc Trình Sơn Bình một cái, lại nhìn nhìn phía bên ngoài thỉnh thoảng có côn trùng kêu vang.
Hắn nghỉ ngơi xong rồi, một nhóm người Diệu Thanh Đường lập tức xoay quanh hắn bắt đầu hành động.
Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu bắt đầu vận chuyển cây cối đã chặt sẵn vào bên trong, lúc trước sợ quấy rầy Dữu Khánh nghỉ ngơi.
Tôn Bình thì đưa tới đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn, đã nấu hết năm túi Linh Mễ cuối cùng.
Ăn uống no đủ, Dữu Khánh nhấc tay vuốt bím tóc đuôi ngựa của mình một cái, độc thân đi vào chỗ sâu trong động.
Bốn người Diệu Thanh Đường đổi cho Trình Sơn Bình và Chu Thượng Bưu nghỉ ngơi, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình phụ trách cảnh giới, Hứa Phí và Trùng Nhi vẫn như cũ ở một bên giết thời gian.