Càng xem càng thấy không thích hợp, lòng Thiết Diệu Thanh dần dần chìm vào băng giá, trong nội tâm thê lương tự hỏi, lẽ nào thật sự bất hạnh bị tên lưu manh kia nói trúng rồi sao?
Cùng nhau đã bao nhiêu năm, là lão nhân bao nhiêu năm rồi, nàng tự nhận mình chưa từng bạc đãi, tự nhận đối với Trình Sơn Bình không tệ, làm sao Trình Sơn Bình có khả năng phản bội, y cũng là người không phải dễ dàng bị thu mua.
Nàng hi vọng là mình suy nghĩ nhiều.
Tại thời điểm nỗi lòng nàng ngổn ngang khó dằn nổi, Trình Sơn Bình lại căng thẳng không nhịn được, lại đứng dậy, lại đi tới.
Làm cho Tôn Bình phu phụ lại lần nữa trợn mắt quan sát.
Thiết Diệu Thanh nhìn thẳng vào, mắt mở to nhìn Trình Sơn Bình từng bước một đi đến gần, đợi cho y tới trước mặt, nàng giả vờ thoải mái hỏi trước: "Có việc gì sao?"
Trình Sơn Bình đầu trước là hung hăng mắng vốn Dữu Khánh, "Ngồi lâu không có phản ứng gì cả, đây là điều mà ngươi nói là sắp rồi sao? Đây là điều mà ngươi gọi là một chút nữa là được sao?" Tiếp đó y nửa ngồi xổm trước mặt Thiết Diệu Thanh, ngôn từ thành khẩn: "Lão bản nương, chúng ta đều tụ tập hết vào trong động như thế này, nếu như bên ngoài có tình huống gì đó nhưng chúng ta không hề phát hiện được thì làm sao bây giờ? Không bằng để ta đi ra ngoài động cảnh giới, có một người ở bên ngoài vẫn là tương đối ổn thỏa một ít."
Lời này hình như rất có lý, trong khi Thiết Diệu Thanh đang cân nhắc nên trả lời như thế nào thì Dữu Khánh nhấc tay khiến cho hai người chú ý.
Chỉ thấy Dữu Khánh giơ ngón tay lên, bấm đốt ngón tay một hồi, động tác dừng lại, liền lên tiếng nói: "Ta tính qua rồi, không cần đề phòng, cứ nghỉ ngơi là được, không có việc gì."
Không có việc gì? Khóe miệng Trình Sơn Bình hơi nhếch lên, có phần nhịn không được cơn giận, "Ngươi bớt tại nơi đây giả thần giả quỷ, ta..."
Dữu Khánh chặn lại không cho y nói xong, trực tiếp cắt đứt lời y nói, giọng thậm chí còn lớn hơn cả y, "Ta đã tính rồi, chuyến này đụng chạm tà ma, đến canh giờ này là hung, trốn ở trong này chính để tránh tà ma, trong vòng một canh giờ nếu như có người đi ra ngoài tất nhiên sẽ dẫn sát tinh tới, tránh qua một canh giờ hung này thì mới có thể gặp dữ hóa lành!"
Hắn vừa nói ra những lời này, Thiết Diệu Thanh nghe mà vô cùng lo sợ, cảm thấy giống như vị này đã giũ ra sự thật, nàng vô thức quan sát phản ứng của Trình Sơn Bình.
Khóe miệng Trình Sơn Bình vô thức nhảy lên một cái, trong mắt cũng hiện lên vẻ hồi hộp và kinh sợ, rõ ràng đã bị lời Dữu Khánh nói làm cho giật mình, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bàn tay đang bấm đốt của Dữu Khánh, nhìn về phía cây hương đang cháy, hầu kết rung động một cái.
Thiết Diệu Thanh cất tiếng quở trách: "Lão Trình!"
Một canh giờ? Trình Sơn Bình thoáng tính một cái, đã qua đi không ít thời gian, chỉ một canh giờ hẳn không có vấn đề gì, y nhìn chằm chằm Dữu Khánh cười lạnh nói: "Nể mặt lão bản nương, ta không tính toán với ngươi, vậy cho ngươi một canh giờ. Nếu như lời trước không hợp lời sau, ta là không sợ mấy lời quỷ quỷ thần thần của ngươi!" Nói xong y đứng dậy phất tay áo rời đi.
Nói lời này không phải không có nguyên nhân, lúc trước khi bị gọi vào động thì Dữu Khánh nói là rất nhanh, y liền yên tâm tiến vào, về sau lại kéo dài lâu như vậy.
Tôn Bình phu phụ thấy tận mắt y ngồi trở lại chỗ cũ, có chút bất mãn, nhỏ giọng trách cứ.
Trình Sơn Bình khó chịu cúi thấp đầu ngồi xuống, mặc cho ai nói gì cũng không nói lại, trong đầu vẫn còn đang ngẫm nghĩ về lời mà Dữu Khánh gọi là "Tránh tà ma" kia. Tên này nói cái gì mà bên ngoài có sát tinh, làm trong lòng y có chút kinh nghi, lẽ nào tên này thật sự có chút bản lĩnh có thể bấm đốt tay tính quẻ?
Ngồi tại trong bóng tối, Thiết Diệu Thanh nhìn chằm chằm Trình Sơn Bình, sau một lúc nhìn chăm chú, nhịn không được thở dài u buồn, "Nội gian mà ngươi nói chính là hắn sao?"
Dữu Khánh nhỏ giọng trả lời, "Theo ngươi thì thế nào?"
Thiết Diệu Thanh: "Dù cho hắn là nội gian, làm sao lại bộc lộ sự thiếu kiên nhẫn rõ ràng như thế?" Nàng muốn tìm điểm nào đó đáng ngờ để phủ định những gì mình nhìn thấy, nói trắng ra là trong lòng vẫn khó thể tiếp nhận sự thật này.
Dữu Khánh bình thản nói: "Nguyên nhân rất đơn giản, hắn cho rằng bọn ta không biết chút nào! Ngay từ đầu hắn là bị ta lừa tiến vào, bây giờ chậm chạp không ra được, không có cách nào truyền ra ngoài thông tin chúng ta chưa bắt đủ Hỏa Tất Xuất. Hắn lo lắng bên ngoài không biết tình hình, trong thời gian dài không thấy bóng dáng chúng ta, sợ người bên ngoài nôn nóng không nhịn được chạy vào. Cho nên thời gian càng kéo dài hắn lại càng thiếu kiên nhẫn."
Thiết Diệu Thanh lập tức trong lòng căng thẳng, "Nếu đúng như vậy, vạn nhất những người kia chạy vào, e rằng chúng ta rất khó chạy thoát."
Ngay từ đầu, Dữu Khánh đã không lo lắng, các ngươi chạy không thoát, không có nghĩa là ta cũng chạy không thoát. Người bên ngoài đánh giết vào đây, các ngươi tự nhiên sẽ đi chống lại, mà hắn thì tự có biện pháp nhân cơ hội để thoát thân. Ngoài miệng lại thừa cơ tạo áp lực, "Cho nên a, phải quyết định thật nhanh, phải sớm một chút giải quyết, tiếp tục kéo dài liền phiền phức."
Thiết Diệu Thanh trầm mặc và do dự, khó mà đưa ra quyết định, luôn cảm thấy làm như vậy không khỏi cũng quá sơ sài và qua loa, không có bằng chứng a!
Dữu Khánh sớm nhìn ra được nữ nhân này không phải người quyết đoán, hắn không nôn nóng, chậm rãi chờ...
Giữa sườn núi, ẩn núp tại phía sau đám bụi gai, Thôi Du nhìn nhìn mặt trời lên cao, ánh nắng chói chang, ánh mắt lại chuyển trở xuống cửa động mục tiêu, sau đó lên tiếng hỏi: "Bọn họ đi vào đã bao lâu?"
Ô Huống nhẩm tính một chút, "Khoảng nửa canh giờ."
Thôi Du nhíu mày lại, "Hang động này cũng không sâu, nghe nói trong vòng nửa nén hương là có thể đến phần cuối, làm sao còn chưa đi ra?"
Lão có phần không hiểu được nội tuyến đã xảy ra chuyện gì, hẳn phải biết rõ nơi đây đang đợi tín hiệu của y, không quản tình huống như thế nào, với thân phận của y tại Diệu Thanh Đường, tìm cái cớ đi ra gặp mặt hẳn không có gì khó mới đúng, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì?
Suy đi nghĩ lại, cảm thấy không có khả năng, trong lòng đất đó thì có thể xảy ra chuyện gì, lòng đất sụp đổ chôn vùi đám người hay sao? Nếu thật có động tĩnh lớn như vậy thì nơi đây hẳn cũng có thể cảm giác được mới phải.
Tình huống chậm chạp không có phản ứng gì trước mắt có phần nằm ngoài sự dự liệu của lão, không phù hợp với phương thức bắt Hỏa Tất Xuất mà nội tuyến đã nói.
Ánh mắt Ô Huống lại lấp lóe, trong lòng biết Thôi chấp sự hẳn là lần đầu tới nơi đây, làm sao lại biết trong nửa nén hương thì có thể đến phần cuối hang động?
Gã đã khẳng định, bên trong Diệu Thanh Đường có nội gian, liền cân nhắc nói ra: "Khả năng có chuyện gì đó, không ngại chờ thêm một chút nhìn xem."
Thôi Du khẽ gật đầu, lại ngẩng đầu nhìn vị trí mặt trời, trong lòng tính toán thời gian, nội tuyến không phải kẻ ngu si, nếu một mực không có động tĩnh thì khẳng định có vấn đề, bên này khẳng định phải đi dò xét một chút...
Sau một hồi trầm mặc trong bóng tối, Thiết Diệu Thanh chợt chủ động nói ra: "Chỉ bởi vì hắn thiếu kiên nhẫn, chỉ bởi vì hắn muốn đi ra ngoài liền hoài nghi hắn là nội gian, liền bắt hắn lại khống chế, lí do này đừng nói nhằm vào hắn, với phu phụ Tôn Bình thì cũng không thể nào nói nổi, mặc kệ tại trên thân người nào đều không định được tội, không khác gì với từ không sinh có!"
Có thể nói ra loại lời nói này, nói rõ trong lòng đã có tính toán, nhưng lại chưa thể quyết đoán, Dữu Khánh có phần không biết nên hình dung về nữ nhân này như thế nào, trịnh trọng nhắc nhở: "Bắt sai, còn có thể thả ra, chỉ cần thành tâm đối đãi, khúc mắc còn có thể nghĩ biện pháp tiêu trừ. Ngươi cũng có thể đẩy lên người ta. Ngược lại, nếu tiếp tục kéo dài thì chúng ta không chỉ phải lo lắng cho tính mạng, Hỏa Tất Xuất cũng không đem về được, phu quân của ngươi cũng sẽ uổng mạng!"
Một câu nói sau cùng khiến Thiết Diệu Thanh vô cùng kích động, đôi môi phía sau khăn che mặt cắn chặt, ánh mắt nhấc lên, nhìn về phía đối diện, hạ quyết tâm, hít một hơi thật sâu, cất tiếng gọi, "Bình nương, lại đây một chút."
Ở đối diện, ba người đồng thời mở mắt ra. Tôn Bình lập tức đứng dậy bước nhanh tới đây, cũng nửa ngồi xổm tại trước mặt hai người.
Nàng còn chưa có mở miệng, Thiết Diệu Thanh đã nhỏ giọng đoạt lời, "Bình nương, bây giờ ta nói cái gì ngươi đều không thể lộ ra khác thường, đừng cho người khác nhìn ra manh mối gì. Bình nương, nếu không ngoài dự liệu thì Trình Sơn Bình hẳn đã xảy ra vấn đề, ngoài động hẳn đã có người của cửa hàng khác mai phục sẵn rồi. Hiện tại chúng ta cần phải bắt lấy hắn mà không được kinh động địch thủ bên ngoài, cần phải đối mặt hỏi thăm xác nhận cho rõ ràng, rất cần ngươi phối hợp!" Trong giọng nói lộ ra chút khẩn trương.
Thân hình Tôn Bình đã cứng lại rồi, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ, cảm thấy làm sao có thể như vậy, vị kia làm sao có khả năng bán đứng bên này?
Còn có, tiểu thư là làm sao biết được tình huống bên ngoài?
Thấy bà ta chậm chạp không phản ứng, Thiết Diệu Thanh nhắc nhở, "Chỉ là trước tiên khống chế, dễ cho đối mặt xác nhận."
Trình Sơn Bình thật sự có vấn đề? Trán Tôn Bình nhíu chặt lại, rất nhanh ngẫm nghĩ xem xét lại toàn bộ sự việc, nếu như bên ngoài thật sự có người của cửa hàng khác mai phục, không cần nói bà ta cũng có thể đoán được là có ý đồ gì.
Việc không phải chuyện đùa, trọng điểm là lúc trước bà ta cũng luôn cảm thấy Trình Sơn Bình có phần không thích hợp, bây giờ vừa nghe nói như thế, trong lòng vô cùng nặng nề.
Sự việc đã không phải có thể đơn giản xử lý theo cảm tình rồi, một khi là sự thật, hậu quả thiết tưởng không chịu nổi, Tôn Bình, người chưởng quỹ này so với lão bản nương Thiết Diệu Thanh càng có quyết đoán, sau một lúc cân nhắc lợi hại bà ta liền rất nhanh đưa ra quyết đoán, không hỏi thêm gì nhiều, đằng hắng gật gật đầu, "Tiểu thư yên tâm, để ta làm."
Hít một hơi thật sâu, nỗ lực ổn định tâm tình của mình, tận lực như không có gì, xoay người đi trở lại.
Dữu Khánh nhìn theo, âm thầm gật đầu, vị này gặp chuyện thì quyết đoán hơn hẳn Thiết Diệu Thanh, trong khoảnh khắc liền phân ra nặng nhẹ, ngay cả câu nói thêm cũng không hỏi.
Đang ngồi khoanh chân, Chu Thượng Bưu thấy bà ta trở về, nhịn không được hỏi một câu, "Chuyện gì?"
"Sắp xếp một chút việc." Tôn Bình thuận miệng đáp, rồi quay sang Trình Sơn Bình cũng đang đưa ánh mắt dò hỏi, nghiêng đầu ra hiệu, "Tiểu thư bảo ngươi đi qua."
Trình Sơn Bình không có suy nghĩ nhiều, lập tức đứng dậy, nhưng mới vừa đi qua bên người Tôn Bình thì từ phía sau bên hông đột nhiên nhói đau kịch liệt, ánh mắt vội liếc, khóe mắt thoáng nhìn thấy tựa hồ là Tôn Bình ra tay với mình rồi.
Tôn Bình đích xác đã động thủ, không chút do dự, tập kích.
Hai ngón tay đâm vào huyệt vị sau eo y, sau khi một kích trúng mục tiêu liền nhanh chóng hai tay liên tục chĩa tới, điểm mấy chỉ lên người Trình Sơn Bình, sau cùng đưa một tay ấn lên đầu vai Trình Sơn Bình, không để cho Trình Sơn Bình sắc mặt đại biến muốn gào nhưng gào không ra tiếng.
Chu Thượng Bưu giật mình, kinh ngạc nhảy lên, còn chưa kịp hỏi nguyên do, liền bị Tôn Bình trầm thấp quát dừng, "Ngậm miệng!"
Dứt lời, bỏ trượng phu đang trừng lớn hai mắt lại, xốc cánh tay Trình Sơn Bình lên, kẹp người kéo đi về phía Thiết Diệu Thanh.
Hơi lấy lại tinh thần, Chu Thượng Bưu lập tức bước nhanh đi theo.
Trình Sơn Bình tự nhiên cũng phản ứng lại, biết rõ mình bị tập kích nhưng không bị thương, chỉ là đã bị khống chế, chợt thấy ở phía trước lại sáng lên ánh đuốc, nhìn thấy Thiết Diệu Thanh và Dữu Khánh đã đứng lên, nhìn thấy ánh mắt nhìn về phía mình, lòng y run lên, mơ hồ ý thức được vì sao mình bị kiềm chế.
Nhưng y cảm thấy không có khả năng, làm sao có thể biết rõ?
Thế nhưng ngoại trừ nguyên nhân này, y không nghĩ ra được bên này còn có lí do gì làm như vậy với mình.
Nếu thực sự đã bại lộ, vậy thì làm sao mà bị lộ chứ?
Ánh mắt y dừng lại trên khuôn mặt tựa cười không phải cười của Dữu Khánh, không hiểu sao tự nhiên nghĩ đến lời "tránh tà ma" mà Dữu Khánh nói lúc trước, trong lòng kinh nghi bất định, lẽ nào tiểu tử này thật sự biết bấm độn hay sao?
Nếu thực sự là như thế, vậy thì mình không khỏi cũng quá oan đi!
Bị thầy tướng số tính ra bản thân mình là kẻ phản bội, như vậy tính là chuyện gì, khắp thiên hạ có đạo lý như vậy sao?
Nói chung, lúc này lòng y vừa kinh lại vừa mù mờ, trong lòng tràn đầy các loại suy đoán, trên mặt lại nỗ lực biểu hiện ra vẻ vô cùng phẫn nộ.