Bên trong địa đạo sâu thẳm, phu phụ hai người khiêng một đống lớn cây cối đem tới trước mặt Dữu Khánh.
Tôn Bình hỏi: "Kế tiếp làm thế nào?"
Dữu Khánh ấn tay, ra hiệu cho hai người đặt đồ xuống, xoay người rời đi, "Cứ đặt đó đi, đi theo ta là được."
Ba người không biết hắn có ý gì, chỉ có thể đi theo.
Dữu Khánh lại quay người nói một câu, "Thi thể, đem theo, ném vào trong hồ dung nham, tiêu hủy đi, đừng để lại dấu vết, thuận tiện dọn dẹp sạch sẽ vết máu trên mặt đất luôn đi, về sau những người đó tìm không thấy thi thể, có thể khiến bọn chúng tốn thêm chút thời gian để điều tra làm rõ, như vậy có thể tranh thủ nhiều thêm một ít thời gian cho chúng ta thoát thân. Chỉ cần người của Giám Nguyên trai không biết Trình Sơn Bình đã chết, về sau nếu chúng tiếp tục truy đuổi, chúng ta có thể lợi dụng phương thức lưu lại dấu hiệu chỉ đường của Trình Sơn Bình, dùng để mê hoặc địch."
Hủy hoại thi thể Trình Sơn Bình? Hai người Tôn Bình phu phụ nhìn nhau, đang do dự, Thiết Diệu Thanh đã quyết đoán lên tiếng cự tuyệt, "Không được!"
Dữu Khánh dừng lại, chậm rãi xoay người, đối diện với ba người, nhìn chằm chằm Thiết Diệu Thanh hỏi: "Ác nhân ta đã làm rồi, ác danh ta cũng gánh chịu, ta nói a lão bản nương, đến cùng ngươi muốn nháo như thế nào?"
Thiết Diệu Thanh hơi trầm mặc, đưa ra giải thích, "Khi không biết Trình Sơn Bình đã chết, Trình Sơn Bình biến mất như vậy, dễ bị xem như chạy trốn, trong cơn tức giận Giám Nguyên trai tuyệt sẽ không bỏ qua mẫu thân hắn. Biết rõ hắn đã bị giết chết, biết rõ hắn là bị chết vì giúp Giám Nguyên trai, Giám Nguyên trai tiếp tục làm khó dễ một lão thái thái cũng không có tác dụng gì, đã mất đi ý nghĩa, có lẽ cũng sẽ thả lão thái thái ra... Vẫn nên lưu thi thể lại đi. Xem như ta cầu ngươi!"
Phu phụ hai người nghe được lí do đó liền động dung, cùng nhau nhìn chăm chú Dữu Khánh, Tôn Bình than thở: "Tiểu thư nói có lý. A Sĩ Hành, dù sao hắn đã kết bạn với chúng ta nhiều năm, nhiều ít cũng có chút tình cảm. Lần này hắn phản bội có nguyên nhân là bị liên lụy, cũng là bị bắt buộc không còn cách nào, nếu như không tuyệt đối cần thiết, vậy thì theo ý tiểu thư đi. Nếu có thể để lại cho lão nương của hắn một con đường sống, cho dù hắn chết tại trên tay ngươi, ở trên trời có linh thiêng cũng sẽ không oán ngươi."
Đường đường Huyền cấp tu sĩ, ngay cả lời cầu mình cũng đã nói ra rồi, Dữu Khánh nhếch môi, không nói thêm gì, đổi một cây đuốc khác, thắp lên, xoay người tiếp tục đi sâu vào phía trong địa đạo.
Ba người Thiết Diệu Thanh thở phào nhẹ nhõm, đuổi theo.
Một nhóm đi không quá xa liền trông thấy Hứa Phí và Trùng Nhi thành thành thật thật thủ tại một chỗ, cây đuốc đã tắt lửa từ lâu.
Hai người lại lần nữa nhìn thấy người và ánh lửa, như trút được gánh nặng, lâu dài ngây người trong bóng tối im lặng, cảm giác rất không dễ chịu.
Thiết Diệu Thanh nhận ra nơi này, vừa nhìn thấy mấy chân hương cắm trên vách động lập tức nhận ra rồi. Nàng trước tiên nhặt lên bình kim loại đặt trên mặt đất, kiểm tra.
Trong bình, hai con Hỏa Tất Xuất đang tạm dừng va chạm, bị kinh động, lại đương đương đang đang bắt đầu tiếp tục va chạm.
Phu phụ Tôn Bình đều nghe ra được âm thanh va chạm không như trước, hỏi qua mới biết là hai con, sau khi xác nhận đều kinh ngạc vô cùng.
Dữu Khánh không để ý tới ánh mắt bọn họ nhìn mình, quay sang hỏi Hứa Phí và Trùng Nhi, sau khi xác nhận không có việc gì, hắn lại lấy ra ba cây hương thắp lên, lại lần nữa quan sát động tĩnh phiêu đãng của làn khói.
Hiện tại chạy thoát là quan trọng nhất, thấy Dữu Khánh dừng lại, Tôn Bình thúc giục hỏi: "Kế tiếp làm thế nào?"
Dữu Khánh đưa tay chỉ về phía Thiết Diệu Thanh, khiến mấy người kinh ngạc.
Thiết Diệu Thanh bị chỉ tới thì cũng không hiểu ra sao, đang muốn mở miệng hỏi, Dữu Khánh đã đẩy tay ra hiệu, "Đừng chống đỡ, đứng lên, trên vách động có cái khe, lấy tay cảm ứng một lần."
Lời này vừa nói ra, Thiết Diệu Thanh lập tức xoay người, Tôn Bình và Chu Thượng Bưu cũng đưa cây đuốc lên tới gần vách động rọi sáng xem cho rõ.
Quả nhiên, sau khi nhìn kỹ, phát hiện trên vách động quả thực có một vết nứt, độ rộng không giống nhau, trong địa đạo tối thui tối mò này, nếu không tỉ mỉ kiểm tra thì thực sự khó thể phát hiện được.
Ba người gần như đồng thời đưa tay vào cảm nhận, lập tức nhận thấy được có dòng không khí yếu ớt từ khe hở nhè nhẹ từng làn từng luồng tràn tới, dùng lưng bàn tay cảm nhận thì càng rõ ràng.
Sau đó ba người lại nhanh chóng áp sát bàn tay lên vách động, vận công điều tra. Chu Thượng Bưu là người đầu tiên quay đầu lại nhìn Dữu Khánh, kinh ngạc hỏi: "Phía sau có không gian khác?"
Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình cũng đã điều tra được rồi, vách động chỉ dày có một thước, mặt sau vách động thật sự là một vùng không gian.
Dữu Khánh nói: "Mặt sau có một cái lối đi thông tới bên ngoài, phá vỡ vách động hẳn là có thể thoát thân."
Chu Thượng Bưu kinh nghi, "Xác định là lối đi mà không phải là một không gian kín?"
Dữu Khánh nhịn không được liếc nhìn khinh bỉ, "Ngươi thật sự là trâu bò a, ngươi làm ra một cái không gian kín có không khí lưu thông cho ta xem nào." Sau khi lập được thế bất bại, sức mạnh nói chuyện xác thực không giống trước.
Chu Thượng Bưu ngưng nghẹn không nói gì, đã hiểu được một chút.
Tôn Bình đưa một tay kéo gã tách ra, đứng ở trước vách động, hỏi, "Trực tiếp phá vỡ sao?"
Dữu Khánh than thở: "Chỉ có thể phá vỡ, phá vỡ để sớm rời đi."
Lúc này, Tôn Bình một chưởng ấn tại trên vách động, vận công rồi bỗng nhiên đẩy, vách động lập tức sụp xuống, xem như đã khống chế động tĩnh.
Một đống bụi mù trong khoảnh khắc từ bóng tối đối diện tràn về phía mọi người, hai người chủ tớ không thể vận công chống đỡ nên lập tức khắp người đầy bụi đất.
Bây giờ không khí thổi qua không còn yếu ớt, đã được xem như là gió nhẹ rồi.
Chu Thượng Bưu nhảy tới đối diện, giơ cây đuốc chiếu rọi, nhìn nhìn bốn phía, giọng điệu khá vui vẻ nói: "Không sai, là một cái lối đi, nơi này xác thực có một cái thông đạo!"
Dữu Khánh không chút nào cảm thấy bất ngờ, chính là trong lúc vô ý phát hiện có cái thông đạo này nên lúc trước hắn mới dám chậm rãi kéo dài thời gian tiêu hao trong việc Trình Sơn Bình, nếu người mai phục bên ngoài đánh tới tự sẽ có người của Diệu Thanh Đường đi chống lại, hắn đã có đường lui dự phòng trước đó.
"Rõ ràng có dấu vết đào móc, là người đào ra. Thật không nghĩ tới, chỉ ngăn cách một vách tường vậy mà lại có một cái thông đạo khác, chúng ta đi về mấy lần vậy mà không phát hiện ra, chỉ sợ năm đó người đào móc cũng không biết."
Chu Thượng Bưu ở phía đối diện hưng phấn lẩm bẩm.
Tôn Bình và Thiết Diệu Thanh nhìn nhau, cuối cùng đã minh bạch nguyên nhân Dữu Khánh bảo đi chặt một thân cây đem vào địa đạo, đây là đang tìm cách tranh thủ càng nhiều thời gian để mọi người bỏ chạy.
Dữu Khánh phất tay ra hiệu cho Hứa Phí và Trùng Nhi đi tới, hắn luôn luôn không quên tiện thể dẫn theo hai người. Lúc này, đám người chuyển đổi đi vào thông đạo khác trong lòng đất...
Một vùng ráng chiều vắt ngang nửa bầu trời, những đám mây dày đặc, quang ảnh tuyệt diễm.
Bên cạnh quan đạo băng xuyên qua giữa núi non, bên trong một trạm dịch quy mô lớn, đội ngũ Liệt Châu vào kinh đi thi vừa mới đến trạm, đội ngũ vào ở, đội ngũ vận chuyển vật phẩm, nhất thời náo nhiệt.
Đám quan binh vẫn còn đang sắp xếp, các thí sinh thì tự tìm gian phòng cho mình xong rồi tốp năm tốp ba đi ra thưởng cảnh.
Không thể không nói, phong cảnh trên đường đi qua Cổ Trủng Hoang Địa này rất đẹp.
Thời điểm đội ngũ mới bị tấn công, một đám thí sinh nhìn cây cỏ đều là yêu, không quản đến chỗ nào đều nơm nớp lo sợ đến mức không dám ra khỏi cửa, trôi qua mấy ngày mới dần dần bình thường trở lại, lại thêm triều đình phái người đến trấn an, tuyên bố một tin tức tốt nhằm trấn an bọn họ, đám người mới tính là chân chính sống lại.
"Uy uy uy, nhóm lửa ở bên cạnh chuồng ngựa, các ngươi làm cái gì vậy, cháy sang cỏ khô thì làm sao bây giờ, các ngươi định đốt cháy toàn bộ trạm dịch này sao?"
Một đám thí sinh đang đốt vàng mã tại bên cạnh chuồng ngựa, nhân viên trạm dịch phát hiện ra thì hoảng sợ quá chừng, hoài nghi đám thí sinh này có phải bị điên rồi hay không, gấp gáp giận dữ chạy tới gào rống dừng lại.
Một hồi đập nện, cuối cùng cũng dập tắt được lửa, đám thí sinh tụ tập tại đây cũng bị náo loạn bám đầy bụi đất, một số quan viên đi theo đội cũng chạy tới dò hỏi xem chuyện gì xảy ra, chất vấn thí sinh vì sao đốt lửa nơi này.
Một đám thí sinh tự nhiên là vội vàng giải thích, không phải là phóng hỏa, mà là đang tưởng niệm những thí sinh đã chết đi.
Đã qua nhiều ngày, sau khi mọi người đã bình thường trở lại, bốn người Tô Ứng Thao, Phòng Văn Hiển, Trương Mãn Cừ, Phan Văn Thanh đột nhiên nảy sinh ý tưởng, cổ động thúc đẩy Chiêm Mộc Xuân cầm đầu, hiệu triệu các thí sinh viết tế văn cho các thí sinh đã chết, bốn bọn họ trở thành trợ thủ đắc lực của Chiêm Mộc Xuân trong việc này.
Vì vậy, ban ngày trên đường di chuyển thì một đám thí sinh liền suy nghĩ thi từ tưởng niệm, sau khi đến trạm thì viết ra giấy, giao cho năm người do Chiêm Mộc Xuân cầm đầu, sau đó bình luận rồi đốt cho những hồn thiêng trên trời kia.
Đã nhiều ngày qua mọi chuyện rất có ý tứ, ai ngờ những kẻ thô lỗ tại trạm dịch này không biết được tình cảm gì cả, la to lên, phá hư phong cảnh, khiến một nhóm người rất bối rối, làm nhục sự văn nhã của mọi người.
Quan viên tới đây dò hỏi trái lại cũng cảm thấy đây là một chuyện văn nhã, cũng không chỉ trích gì, chỉ nói một đám người có sơ sót, không ngăn cản việc đốt tế văn, bảo đổi nơi khác để đốt, còn bảo nhân viên trạm dịch chỉ cho bọn hắn một địa điểm thích hợp.
Vì vậy một nhóm người chuyển đến phía sau hàng rào ở gần cổng. Người của trạm dịch còn cố ý đưa tới một cái chậu than.
"Chiêm huynh, ngươi xem, đây lại là một thiên viết về Hứa Phí Hứa huynh, tính cảm thương tiếc trong những hàng chữ khiến người cảm động."
Phan Văn Thanh cầm một thiên tế văn đã xem qua trong tay đưa cho Chiêm Mộc Xuân, để hắn bình luận.
Từ sau khi có việc viết tế văn này, thì có tương đối nhiều bài thể hiện sự hoài niệm với Hứa Phí.
Chưa hẳn có mấy người đã thật tâm hoài niệm, nhưng thật sự là thí sinh đông đảo, không thể mỗi người đều qua lại quen thuộc, mà Hứa Phí là người có danh tiếng, mọi người đều chú ý tới, có ấn tượng có quan sát tự nhiên dễ hạ bút, với những người đã chết khác, bọn họ không có ấn tượng gì bảo mọi người làm sao viết được?
Lí do khác là, gã dù sao cũng là Châu Mục đại nhân đích thân chấm đệ nhất, đã muốn chạy theo con đường làm quan, thì vẫn phải hồi tưởng một chút việc Châu Mục đại nhân có ánh mắt?
Một số thời điểm, đối với một số người mà nói, người chết cũng là có giá trị lợi dụng.
Đương nhiên, rất nhiều người cũng quả thực cảm thấy Hứa Phí chết là việc đáng tiếc, thật vất vả nắm chắc tiền đồ, lại đoản mệnh như vậy, khiến người thổn thức đây là số mệnh.
Trong đám thí sinh, lúc trước đối với Hứa Phí, Chiêm Mộc Xuân là người có tâm tình phức tạp nhất, Hứa Phí tại trong một cuộc thi đố chữ vượt qua danh tiếng của gã. Sự ưu ái của Châu Mục đại nhân rõ ràng chuyển từ trên người gã sang Hứa Phí, trong lòng quả thực không dễ chịu.
Bây giờ Hứa Phí chết rồi, tất cả không vui đều trở thành chuyện cũ, ngậm ngùi, tự nhiên cũng đổi thành có độ lượng, rộng rãi, cầm tế văn xem kĩ rồi khẽ gật đầu than thở, "Trời không cho thọ, trời không cho thọ a!"
"Hứa huynh... Hứa... Hứa..."
Bị đá rơi tét đầu, trên đầu vẫn còn dùng vải trắng băng bó vết thương, Tô Ứng Thao vừa định phụ họa mấy câu, chợt nghe bên ngoài có tiếng vó ngựa truyền đến, tùy tiện liếc nhìn ra ngoài, kết quả ánh mắt nhíu lại, miệng há ra định nói cũng chuyển thành nói lắp rồi.
Năm kỵ phi nước đại một đường chạy nhanh đến, không phải ai khác, chính là nhóm người Dữu Khánh và Thiết Diệu Thanh, kéo theo bụi trần giang hồ ào ào phi đến.
Sau khi xuyên qua Cổ Trủng Hoang Địa đi đến quan đạo, tìm đến một nhà trạm dịch, dùng số tiền lớn mua tọa kỵ, sáu người liền một mạch phi nhanh, liên tục đổi ngựa tại trạm dịch, ngày đêm không ngừng chạy đi, cuối cùng tại thời điểm đội ngũ đi thi sắp rời khỏi Cổ Trủng Hoang Địa thì đuổi kịp.
Cũng không chỉ là muốn truy đuổi đội ngũ đi thi, ba người Thiết Diệu Thanh cũng vội vã tranh thủ thời gian để bỏ chạy, đến lúc này, Giám Nguyên trai khẳng định đã phát hiện được Trình Sơn Bình chết rồi.
Ngoài cổng Trạm dịch, năm kỵ khẩn cấp siết ngựa dừng lại, Trùng Nhi và Dữu Khánh ngồi chung một ngựa, ngồi phía sau ôm lấy Dữu Khánh một đường xóc nảy.
Cũng là chuyện có nguyên nhân, Trùng Nhi không biết cưỡi ngựa, Thiết Diệu Thanh và Tôn Bình là nữ nhi không tiện ngồi chung với hắn, người của Diệu Thanh đường sác thực cũng không đáng ngồi chung. Theo lý thuyết, thư đồng của Hứa Phí hẳn phải do Hứa Phí quản, thế nhưng là Hứa Phí thân thể to lớn, ngựa đường dài bôn ba phải gánh trọng lượng như vậy đã là quá mức, huống hồ còn chở thêm người.
Vì tiết kiệm cước lực tránh bất ngờ xảy ra, Dữu Khánh không chút do dự liền gánh lấy trách nhiệm này.
Vì vậy Trùng Nhi càng thêm cảm thấy Sĩ Hành công tử là người tốt, một đường xóc nảy cũng không cảm thấy khổ cực.