Ánh mắt Chung viên ngoại chính là có ý này, Cẩm Quốc có mấy chục Châu, một Châu tối thiểu hai ba trăm người vào kinh thành, lần thi Hội nào chẳng phải quá vạn người tham gia, với thành tích này làm nền tảng, thành tích thi Hội e rằng phải hạ xuống đến hạng mấy nghìn đi.
Xếp hạng kết quả thi Hương nhìn thật sự tồi tệ, ông ta nhịn không được cất tiếng than thở: "Xếp hạng một trăm lẻ sáu, theo lý thuyết, lão đại nhân là người trong lòng có tính toán, có ông dạy bảo, không nên chạy đến đây với nền tảng thành tích như vậy a! Hi vọng thi đậu không lớn. Nhưng hắn vẫn cứ chạy đến tham gia dự thi, đến đây rồi lại không đến Chung phủ, hắn muốn làm gì chứ?"
Đỗ Phì cũng mơ hồ, không thể trả lời.
Chung viên ngoại nhìn tấm thiếp, "Liệt châu Lương Đào huyện, đại khái đây chính là nơi lão đại nhân ẩn cư rồi. Quê nhà Lão đại nhân cũng không tại Liệt Châu, sao lại chạy đến Liệt Châu chứ?"
Đỗ Phì hỏi: "Xem ra, hắn còn chưa muốn lộ diện, không muốn để chúng ta biết hắn tới, làm thế nào đây?"
Chung viên ngoại hỏi ngược lại: "Tùy hắn sao? Nữ nhi của ta đã sắp hai mươi rồi. Ngươi gặp được mấy nhà có nữ nhi đã hai mươi xuân xanh mà vẫn chưa lập gia đình chứ? Bao nhiêu người ở sau lưng chỉ trỏ, phu thê ta cứ thêm một năm áp lực càng lớn thêm một phần, nghẹn đến mệt, cho dù là lão đại nhân đích thân tới cũng phải cho ta một lời giải thích mới được, đã đến còn nấp không gặp tính là chuyện gì chứ?"
Đỗ Phì rịn mồ hôi, "Điều này cũng phải."
Chung viên ngoại: "Ta tại sao lại có cảm giác như tiểu tử kia có chút lén lút, đừng để hắn nháo ra chuyện gì, chính ngươi đi một chuyến đi."
"Được." Đỗ Phì đáp ứng, thuận tay đem chiếc ghế tròn bị đổ xuống nâng nó lên rồi mới rời đi.
Chung viên ngoại lại lần nữa ngồi xuống, cầm cốc trà lên mấy lần đều không thể đưa đến bên mép, uống không xuống nổi, nhìn nội dung trên tấm thiếp, liên tục than thở, "Tại sao sẽ là hạng một trăm lẻ sáu, thành tích này không có cách nào lưu kinh bổ khuyết..."
Chính vào lúc này, ngoài cửa toát ra một người hoạt bát, chính là Văn Nhược Vị, "Cha, nhanh lên một chút, đến lúc khởi hành rồi."
Ngay sau đó liền xuất hiện thân ảnh Chung phu nhân, "Đúng là cần phải nhanh lên một chút nha, ít nhất phải chạy tới Linh Từ Sơn dùng bữa trưa chứ?"
Chung viên ngoại nhìn về phía hai nữ nhi ở cửa vào, "Ta với mẹ các con có việc trao đổi, hai các con về trước chờ đi."
"Vậy cha mẹ nhanh lên một chút." Văn Nhược Vị có chút bất mãn, kết quả bị tỷ tỷ Chung Nhược Thần cưỡng ép lôi đi.
Chung phu nhân ngồi đối diện với trượng phu, "Hình như ông có tâm sự hả? Chuyện gì vậy?"
Chung viên ngoại: "Chuyện tới Linh Từ Sơn, thôi đi, không đi nữa."
Chung phu nhân sửng sốt, trong vô thức nhấc tay chỉnh chỉnh trâm cài búi tóc, thật vất vả trang điểm đến lúc mình thỏa mãn, đột nhiên lại không đi nữa, làm sao cam tâm chứ, "Linh Từ Sơn một năm chỉ mở ra một lần cho người ngoài, một năm chỉ có cơ hội lần này, hai nữ nhi của ông đều đã chuẩn bị sẵn sàng, bên phía quản gia cũng chuẩn bị xong xuôi rồi, chỉ chờ một mình ông nữa mà thôi. Có chuyện gì sẽ huyên náo khiến mọi người giận đều không vui vẻ?"
Chung viên ngoại cầm tấm thiếp trong tay đưa cho bà ta, để cho chính bà ta nhìn xem.
Chung phu nhân hoài nghi cầm lấy tấm thiệp lật xem, xem một hồi, vẻ mặt dần dần trở nên ngưng đọng, chậm rãi đứng lên, cẩn thận hỏi: "Con trai của vị kia tới rồi?"
"Ừ." Chung viên ngoại gật đầu, hất hất cằm, "Nội dung trong đó bà hẳn không phải xem không hiểu đi? Vào kinh thành đi thi."
Chung phu nhân: "Trước đó tại sao một chút tin tức cũng không nghe nói tới?"
Chung viên ngoại: "Người ta không lộ ra, trước tiên ở bên ngoài Chung phủ đảo một vòng, không biết có ý gì."
Đột nhiên xảy ra loại chuyện này, Chung phu nhân cho dù muốn đi Linh Từ Sơn, bây giờ cũng không còn hứng thú nữa, bà ta lại nhìn tấm thiệp một hồi, sau đó hoài nghi hỏi: "Thi Hương thế nào lại xếp hạng đến sau một trăm chứ, như vậy có thể thi đậu Bảng Vàng sao? Hay là, dựa vào năng lực của vị đó dùng quan hệ giúp con trai của hắn đi cửa sau?"
"Không biết, gặp người tự nhiên sẽ biết rõ."
Trong hoa viên, bị tỷ tỷ lôi kéo đi, Văn Nhược Vị đột nhiên nói: "Tỷ, ngươi có phát hiện thấy thần sắc của cha có chút không thích hợp hay không?"
Chung Nhược Thần đã phát hiện thấy, gật đầu.
Văn Nhược Vị: "Tỷ, ta tại sao cảm thấy có chút không ổn, sẽ không phải là không đi Linh Từ Sơn nữa đi?"
Chung Nhược Thần trầm mặc, "Không đi thì không đi, việc của cha quan trọng hơn."
"Như vậy sao được, một năm chỉ có một lần cơ hội a." Văn Nhược Vị vẫy tay tỷ tỷ ra, xoay người chạy đi, "Để ta đi nghe ngóng một chút."
"Vị Vị." Chung Nhược Thần cất tiếng gọi lại, nhưng muội muội đã chạy đi rồi, không thể gọi lại.
Văn Nhược Vị một đường chạy đến ngoài viện của phụ mẫu, tiếp đó xách váy giống như tặc, lén lút lần mò đến cửa vào chính phòng, ghé sát tai vào bên tường lặng lẽ nghe trộm.
Không biết nàng ta nghe được cái gì, bỗng nhiên đưa tay bịt kín miệng mình, ánh mắt có vẻ khiếp sợ.
Sau một lúc tiếp tục nghe trộm, trên cánh tay đột nhiên đau nhói, nhìn lại, một viên đá nhỏ đập vào cánh tay, giương mắt tìm, phát hiện một gã hộ vệ đứng trên tường viện, chỉ vào nàng ta có ý cảnh cáo.
Văn Nhược Vị thè lưỡi, cẩn thận từng li từng tí rời đi.
Vừa ra khỏi viện, nàng ta lại vội vàng xách váy lên cao, một đường chạy tới hoa viên.
Chung Nhược Thần vừa định răn dạy nàng ta mấy câu, Văn Nhược Vị đã ghé đầu vào vai nàng hạ thấp giọng giành nói trước: "Tỷ, khẳng định không đi được Linh Từ Sơn rồi, cũng không cần đi nữa, dù cho để ta đi, ta cũng không đi, ta khẳng định sẽ ở nhà nhìn xem." Vẻ mặt cho thấy ta đang có bí mật đại kinh thiên.
Chung Nhược Thần kinh ngạc, "Ở nhà xem cái gì?"
Nàng rất không rõ ngày hôm nay, trong ngày này còn có cái gì có thể đáng xem hơn so với biển hoa tại Linh Từ Sơn.
Văn Nhược Vị liên tục chớp mắt, "Xem tỷ phu tương lai a!"
Chung Nhược Thần sửng sốt, ngay lập tức đưa tay đẩy đầu muội muội đang gác trên vai mình ra, quay đầu đi, cảm thấy muội muội lại đang đem mình ra làm trò cười.
"Ai nha." Văn Nhược Vị giậm giậm chân, chạy đến kéo tỷ tỷ lại, nói nhỏ bên tai tỷ tỷ: "Tỷ, bây giờ ta đã biết được vì sao trong nhà không vội cho tỷ xuất giá, thì ra tỷ đã sớm định thân với người rồi. Vị hôn phu của tỷ hình như là con trai của một đại nhân vật a, cái gì mà Ngu Bộ, đúng, là Ngu bộ Lang Trung, tỷ phu tương lai hình như là con trai của Ngu bộ Lang Trung lúc trước. Hình như đã tới kinh thành, đang dừng chân tại Hội quán gì đó, là tới tham gia thi Hội lần này, hình như Đỗ tổng quản đã đi đón người rồi."
Chung Nhược Thần theo bản năng cho rằng muội muội đang bịa chuyện, bởi vì muội muội rất thích giỡn chơi, cũng có thể nói là thường hay gạt người, nhưng càng nghe càng thấy không thích hợp, những từ "Ngu bộ Lang Trung" này cũng không phải là cụm từ mà lúc thường ngày muội muội có thể nói ra, cũng không có khả năng nói là sắp có thể gặp được, nàng liền cảm thấy bối rối.
Thiếu nữ nào mà không hoài xuân, chính nàng trước đây cũng thường âm thầm hoang mang, mình đã sớm qua tuổi xuất giá, trong nhà vì sao không nôn nóng chút nào?
Bây giờ nghe được lí do này, nỗi lòng của nàng tức thì bị làm cho chập trùng dao động, lại đẩy muội muội ra, "Nói bậy bạ gì đó, có chuyện này làm sao có thể giấu giếm được."
Lần này đến phiên nàng vội vàng rời đi, giống như chạy trốn.
"Tỷ, là thật, Đỗ tổng quản đã đi đón người nha, đợi chút nữa là có thể trông thấy..."
Liệt Châu Hội quán.
Sau khi đăng ký, Dữu Khánh lại lắc lư bước ra khỏi cổng, đứng tại ngoài cổng Hội quán vươn thân vặn lưng.
Xe ngựa chờ đợi tại bên cạnh Hội quán lập tức lăn bánh chạy tới, dừng lại, xa phu nhảy xuống cười nói: "Là A Công tử sao? Ta là Lý Quý của Thịnh Ký Xa Hành. Khi lão Tôn ra khỏi nhà thì bị trượt cầu thang, nhấc tay không nổi, hãng xe đành phải để cho ta tới thay thế, mời ngài lên xe."
Dữu Khánh nảy sinh chút chột dạ, đẩy màn xe ra thoáng nhìn một chút, trông thấy bên trong có chiếc ghế ngày hôm qua mình đã mua, lúc này mới lên xe.
Xa phu Lý Quý ngồi trên càng xe, hỏi: "A Công tử, hôm nay dự định đi xem ở đâu?"
Dữu Khánh: "Đi dạo xung quanh hoàng cung đi."
Hắn lần đầu tới kinh thành, còn chưa nhìn thấy hoàng cung có dáng vẻ như thế nào, khẳng định phải tới kiến thức một lần.
"Được rồi, ngài ngồi vững." Lý Quý thét to một tiếng, vung roi ngựa, xe ngựa không nhanh không chậm tiến tới trước.
Dữu Khánh lại kéo màn xe và màn che lên, mở trống ba mặt để thuận tiện thưởng cảnh, ngày hôm qua, ngày đã muộn trời cũng đã tối, được ngắm nhìn cảnh đêm, hôm nay ban ngày ban mặt đúng lúc đi xem phong cảnh kinh thành.
Cái gì mà ôn sách chuẩn bị thi cử các loại, hắn nghĩ cũng sẽ không nghĩ tới, bởi vì không cần thiết, đến lúc đó làm xong chuyện liền rời đi.
Về tình hình Chung gia, hắn đã không dự định tiếp tục đụng tới, tối hôm qua cẩn thận suy nghĩ một lần, hắn đã đưa ra quyết định sau cùng, chuyến này không đến Chung gia.
Không có ý gì khác, thật sự là cảm thấy đi gặp mặt vị hôn thê của A Sĩ Hành quá vô nghĩa.
Làm ra quyết định này không dễ dàng, Chung gia có tiền như vậy, chính là một khối thịt mỡ lớn a, đưa tay qua nắm một cái cũng có thể vớ được một tay đầy mỡ!
Sau khi làm ra quyết định này, hắn lập tức cảm thấy thoải mái, vẫn là hưởng thụ đi dạo kinh thành, thăm dò tốt thông tin mình muốn, đến lúc đó đem Hỏa Tất Xuất bán ra với giá cao, đó mới là thu nhập chính đáng.
Bốn ngàn lượng bạc mà Hứa Phí đang nợ, không biết lúc nào mới có thể đưa cho mình.
Hôm nay hắn cố ý từ chỗ Hội quán hỏi thăm địa chỉ đăng kí của Hứa Phí, về sau còn phải thăm dò địa điểm, đề phòng Hứa Phí quỵt nợ.
Tại lúc đang ngắm nhìn khung cảnh xa xa ngoài đường, trong lòng đang suy nghĩ rất nhiều thì hắn chợt cảnh giác ngồi dậy, phát hiện thấy xe ngựa đã rời khỏi đường phố, tiến vào một ngõ hẻm yên tĩnh.
Cảm thấy có phần không đúng, hắn lập tức hỏi: "Lý Quý, đi đâu đây?"
Lý Quý quay đầu lại cười nói: "Đi tắt đến hoàng cung."
Lời gã xa phu vừa mới nói xong, xe ngựa đi qua cổng nhà một hộ nhân gia, đột nhiên có bóng người lóe ra, trực tiếp nhảy vào trong xe.
Dữu Khánh kinh hãi, đột nhiên rút kiếm.
Người đến cách không một chưởng, Dữu Khánh bỗng thấy lực hút mạnh mẽ ập tới, kiếm rút ra nửa đoạn đã bị lực lượng cách không cưỡng ép ấn trở vào, chiếc ghế ngồi trong khoảnh khắc bị đè vỡ tan nhiều mảnh, người bị kéo bay. Khi thân hình vừa mới dừng lại thì người tới đã khóa lấy yết hầu hắn, mang theo hắn đồng thời ngồi song song ở chỗ ngồi phía sau.
"Ui, tính cảnh giác rất cao nha, phản ứng cũng rất nhanh." Người đến hài hước trêu chọc, trong mắt có sự kinh ngạc, vừa rồi động thủ mới phát hiện thấy Dữu Khánh vậy mà có tu vi Thượng Võ cảnh giới, nhìn nhìn tư thế Dữu Khánh muốn rút kiếm, "Còn vừa biết văn vừa biết võ, có điểm ý tứ."
Nói lời này, kì thực là đã xuất hiện phán đoán sai lầm.
Có thể thi đậu cử nhân, ở tuổi này, khẳng định đại bộ phận thời gian sức lực đều dành cho học hành, cho rằng bội kiếm của Dữu Khánh thuộc về loại phối sức, bây giờ mới phát hiện được đã phán đoán sai rồi, y không khỏi may mắn là chính mình tới, nếu không, không chừng sẽ để cho tên này chạy thoát.
Đối phương vừa ra tay, liền áp chế khiến mình không thể nhúc nhích chút nào, Dữu Khánh lập tức phán đoán được tu vi của đối phương, cao thủ Huyền Cấp!
Hắn trong lòng đã là chửi cha rủa má, không biết lần này mình xuất sơn trúng phải vận rủi gì, gặp phải Huyền cấp cao thủ cứ từng đống từng đống, đụng phải từng nhóm từng nhóm, ngồi xe ngựa đi dạo đường phố cũng có thể bị Huyền Cấp cao thủ bắt trói, thật con mẹ nó sống gặp quỷ rồi, còn có để cho người ta sống hay không vậy chứ?
Xe ngựa đã đi ra ngõ hẻm, lại đến con đường phồn hoa, mành che gì gì đó cũng đã được thả xuống.
Tâm tình căng thẳng của Dữu Khánh dần dần hơi chút thả lỏng, thoạt nhìn không giống như là muốn giết hắn, mà giống như là bắt cóc.
Nhưng hắn nghĩ không ra, từ khi mình đến kinh thành đến giờ hình như cũng không có trêu chọc người nào a, làm sao lại đáng giá Huyền Cấp cao thủ tới bắt cóc mình, chẳng lẽ là do mình lộ ra tài phú?
Hắn hoài nghi mình thuê chiếc xe một lượng bạc một ngày này là đã quá phô trương, hắn có phần hối hận các loại tiền tài đều đặt ở trên người, hẳn phải nên đặt ở Hội quán mới phải.
Đương nhiên, hắn cũng có hoài nghi phải chăng là do Hứa Phí phái tới.