WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Bán Tiên

Chương 67: Bái kiến

Chương 67: Bái kiến

Làm phụ thân, rất yêu thương nữ nhi, sau khi nghĩ ngợi, Chung đại viên ngoại lâm thời làm ra tiết mục như vậy, muốn làm cho con rể tương lai chủ động đăng môn.

Rất có phần thể hiện sự quật cường sau cùng.

Chung phu nhân Văn Giản Tuệ thì không muốn như vậy, nữ nhi tuổi đã một xấp dày rồi, thật vất vả trông mong mới nhìn thấy con rể tới, cũng đã đi đón người ta tới nơi rồi, vậy mà còn bày ra trò cốt khí gì gì đó với người ta ngay tại cửa nhà mình, đó chẳng phải là làm chuyện thừa như cởi quần để đánh rắm sao?

Cho nên a, tại trước khi Dữu Khánh không có chủ động đi vào đại môn Chung gia, nỗi lòng hai phu thê là rất lo lắng và căng thẳng, sợ đụng phải người lỗ mãng, thanh niên nhân tương đối dễ dàng xung động, lơ là người ta như vậy, vạn nhất người ta vung tay bỏ đi không chịu đăng môn thì làm thế nào mới được? Nếu tiếp tục đi mời người ta trở lại chẳng phải trở thành tự mình đánh mặt mình sao?

Đây cũng là điểm làm cho Văn Giản Tuệ bất mãn nhất, cũng liên tục chất vấn Chung Túc.

Chung Túc nói không đến mức như vậy, nói là con trai do vị lão đại nhân kia dạy bảo ra không đến mức không hiểu chuyện như vậy.

Kỳ thực trong lòng ông ta cũng không quá chắc chắn.

Bây giờ nghe nói Dữu Khánh đã chủ động đăng môn rồi, phu thê hai người rốt cục như trút được gánh nặng.

Một chuyện vốn rất tốt đẹp, lại muốn làm cho trở nên khẩn trương như thế, cũng chẳng trách Văn Giản Tuệ phải trừng mắt với trượng phu.

Không bao lâu sau, Lý quản gia dẫn theo Dữu Khánh đi tới, ở bên trong chính sảnh, phu thê hai người lập tức ngồi nghiêm chỉnh, bắt đầu nhìn chằm chằm quan sát Dữu Khánh. Ánh mắt quan sát đó có thể nói là không bỏ qua cho dù là mỗi sợi tóc hay đáy giày.

"Đây là lão gia và phu nhân." Lý quản gia giới thiệu Chung thị phu phụ xong thì thối lui đến một bên.

Dữu Khánh bị ánh mắt nhìn chằm chằm của hai người ngồi ngay ngắn kia làm cho có phần rợn tóc gáy, cung kính hành lễ nói: "Vãn bối A Sĩ Hành bái kiến thúc phụ, thẩm thẩm."

Kiểu xưng hô này trung quy trung củ, Chung thị phu phụ nhìn nhau, cảm giác còn thiếu một chút gì đó.

"Không cần đa lễ, ngồi đi." Chung Túc đưa tay ra hiệu cho ngồi ở một bên.

Dữu Khánh cất tiếng cảm tạ, tháo bội kiếm bên hông ra rồi ngồi xuống, dáng vẻ rất khuôn phép quy củ.

Hạ nhân dâng trà, Dữu Khánh lại gật đầu cảm tạ.

Chung thị phu phụ thì tiếp tục nhìn chằm chằm quan sát Dữu Khánh một hồi, phát hiện tướng mạo tiểu tử này xem như cũng được, tinh khí thần tương đương không tệ, không phải người buôn bán nhỏ bình thường có thể so sánh, chí ít vẻ bên ngoài là không có gì để xoi mói, Văn Giản Tuệ âm thầm gật đầu.

Chung Túc không nhắc tới việc Dữu Khánh lén lút quanh quẩn bên ngoài Chung phủ, nhấc tay ra dấu thể hiện độ cao, "Năm đó khi ngươi rời kinh thành thì mới chỉ lớn như vậy, tuổi của ngươi mặc dù lớn hơn Nhược Thần một chút, nhưng lúc đó Nhược Thần lại cao hơn một ít. Chỉ chớp mắt, chúng ta đã già, ngươi cũng trở thành đại tiểu tử." Nói xong nhìn về phía phu nhân.

Văn Giản Tuệ hiền từ cười gật đầu, "Đúng vậy, thời gian trôi qua thật nhanh a, đảo mắt chúng ta đã già rồi, thanh niên nhân đều lớn cả rồi."

Dữu Khánh khách khí nói: "Thúc phụ cùng thẩm thẩm chính lúc tráng niên, không thấy già chút nào."

Chung Túc xua tay, biểu hiệu hắn đã nói quá sự thật, rồi tiếp tục theo lẽ thường chất vấn, "Từ khi chia tay tại Kinh thành, chưa từng gặp lại phụ mẫu ngươi, phụ mẫu ngươi vẫn khỏe chứ?"

Dữu Khánh im miệng không nói, vô thức nhìn nhìn Đỗ Phì và Lý Phương Trường.

Chung Túc nhìn ra được hắn tựa hồ có lo lắng, cười nói: "Bọn họ là Lý Phương Trường và Đỗ Phì, đều là người mà năm đó phụ thân ngươi sắp xếp cho ta. Hẳn là phụ thân ngươi đã nói qua với ngươi chứ? Bây giờ họ là quản gia và tổng quản hộ vệ của Chung phủ. Chuyện giữa hai nhà ngươi và ta cứ việc nói trước mặt bọn họ, đừng ngại."

Dữu Khánh trong lòng sửng sốt, quản gia và tổng quản hộ vệ của Chung phủ đều là người của A Tiết Chương? Việc này A Sĩ Hành thật đúng là không có nói cho hắn biết.

Dữu Khánh một hồi trầm mặc, sau đó chậm rãi nói ra: "Phụ thân đã qua đời năm ngoái, mẫu thân và các huynh trưởng, các tỷ tỷ năm đó tại trên đường rời kinh thì đã gặp nạn."

"Cái gì?" Chung Túc đột nhiên đứng dậy, cực kỳ hoảng sợ, cùng Đỗ Phì và Lý Phương Trường đồng thanh thốt lên.

Văn Giản Tuệ kinh ngạc trợn tròn đôi mắt, khó có thể tin.

Đỗ Phì đã từ bên cạnh đi vòng ra đối diện trước mặt Dữu Khánh, trầm giọng hỏi: "Ngươi nói bậy gì vậy?"

Dữu Khánh cũng đứng lên, tiếp tục chậm rãi nói ra: "Năm đó một nhà bị biếm rời kinh, tại trên đường đi gặp phải một đám người bịt mặt chặn giết, mẫu thân và các huynh trưởng chết thảm tại chỗ. Hung thủ có ý đồ đuổi tận giết tuyệt, ngay cả các hộ vệ và gia phó đi theo cũng không buông tha. Vì che chắn cho ta, phụ thân cũng hứng chịu mấy đao, phải sống cảnh tàn tật, may là nhân thủ tiếp ứng mà phụ thân sắp xếp trước đó chạy tới kịp, phụ thân và ta mới nhặt về được một cái mạng..."

Một đoạn chuyện cũ thảm liệt đều đều nói ra, nói một mạch đến lúc A Tiết Chương cảm thấy mình không còn nhiều thời gian, thì bắt đầu bảo hắn chính thức tham dự thi cử.

Mọi người tại đây đều khiếp sợ yên tĩnh vô thanh, Chung Túc phu phụ càng là sợ ngây người, đều không nghĩ tới đường đường cựu Ngu bộ Lang Trung nhiều năm qua vậy mà lại là tại trong một sơn thôn ngồi trên xe lăn vượt qua quãng đời còn lại, quả thực khó thể tưởng tượng.

Lý Phương Trường và Đỗ Phì thì lộ ra vẻ mặt bi thống, cuối cùng lại là Đỗ Phì đánh vỡ yên tĩnh, âm thanh đau đớn hỏi: "Hung thủ là người nào?"

Dữu Khánh lắc đầu, "Không biết, ta hoài nghi là người trong triều đình."

Chung Túc vẻ mặt nghiêm trọng, "Năm đó mặc dù phụ thân ngươi bị biếm rời kinh, nhưng lực lượng hộ vệ bên người tuyệt không yếu, người có thể có thực lực đuổi tận giết tuyệt với nhóm người phụ thân ngươi xác thực không đơn giản. Tình cảnh phụ thân ngươi năm đó rất phức tạp, hung thủ là ai, cũng không dễ phỏng đoán, có chút lời ngươi nói tại nơi đây thì được, nhưng ở bên ngoài nghìn vạn lần không thể vọng ngôn." Dứt lời cất tiếng thở dài, "Thảo nào qua nhiều năm như vậy A đại nhân một mực không bộc lộ nơi ẩn cư, chỉ ngẫu nhiên nặc danh truyền tin tới, thì ra năm đó lại phát sinh thảm kịch như vậy."

Người hiểu chuyện đều có thể lý giải, triệt để ẩn giấu, không nguy hiểm cho mình cũng không liên lụy người khác.

Cũng đã hiểu vì sao vị này vào kinh thành đi thi mà cha hắn không có đúng lúc truyền tin tới, ngay cả nhi tử còn chưa thi Hương thì cha đã chết rồi.

Mà Dữu Khánh cũng nhịn không được hỏi ra nghi hoặc của mình, "Làm sao các ngươi biết ta đã tới kinh thành?"

Chung Túc quay mắt sang Đỗ Phì.

Trên mặt tràn đầy bi thương, Đỗ Phì không giấu giếm hắn, "Quầy mì là cơ sở ngầm mà Chung phủ bố trí ở ngoại vi, hàng năm luôn sẽ gặp phải mấy người như ngươi vậy."

Tối hôm qua... Dữu Khánh ngưng nghẹn, không nghĩ tới mình lại té ngã tại một cái quầy mì nhỏ không thu hút như vậy, hắn còn tưởng rằng tiểu thủ đoạn của mình rất thông minh, nhưng đánh giá thấp năng lực của nhà giàu nhân gia. Lần giáo huấn này chân chính khiến hắn có thêm trí nhớ, nếu lần này không phải là Chung gia xuất thủ, chỉ sợ ngay cả mình chết như thế nào cũng không biết, nghĩ tới mà sợ...

Trước bàn trang điểm, Chung Nhược Thần nhìn kỹ mình trong gương, trong lòng có cảm giác khẩn trương và lo lắng khó tả.

Lúc trước còn có thể hoài nghi là muội muội bịa chuyện, bây giờ mẫu thân đã chính miệng chứng thực chính xác nàng có một vị hôn phu, hơn nữa hôm nay sẽ đăng môn.

Trọng điểm là mẫu thân đã nói ra ý của phụ thân, lần này nếu như đối phương đã tới nơi, vậy thì sẽ đề cập tới việc định ngày cho bọn hắn thành hôn, đại khái sau khi kinh thành thi Hội xong sẽ cho bọn họ thành hôn làm vợ chồng son rồi.

Loại chuyện này tới thật sự bất ngờ, không kịp chuẩn bị, trái tim nhỏ của nàng thực sự thấp thỏm bất an.

Không biết vị hôn phu có bộ dạng gì, không biết dung mạo mình có thể làm cho đối phương thỏa mãn hay không, trong lòng thực sự thấp thỏm ngổn ngang trăm mối.

Chính lúc này, Văn Nhược Vị với trang phục nha hoàn đẩy cửa trực tiếp xông vào, hào hứng chạy tới, cúi người dựa sát vai tỷ tỷ, nói ở bên tai: "Tỷ, đã thấy được, đã thấy được, ta thật đã nhìn thấy. Tỷ, có muốn biết tướng mạo tỷ phu như thế nào hay không? Cho ta chỗ tốt gì đi, ta sẽ nói cho tỷ nghe."

Chung Nhược Thần xì một tiếng, "Không muốn biết."

"Ui, không muốn biết mới lạ." Văn Nhược Vị là định nhịn lại không nói ra, nhưng trong loại chuyện này, với tính tình của nàng ta thật sự là nhịn không được, nhịn không được lại tự mình nói ra, "Được rồi, trước cho tỷ thiếu chỗ tốt, ai bảo ta là muội muội của tỷ chứ. Tỷ, ta đã nhìn thấy, dáng người tỷ phu thon thon gầy gầy, thần tình khí phách, lộ rõ sự hào hùng, hơn nữa tướng mạo xem như anh tuấn a. Tỷ, mấy năm nay tỷ không uổng công chờ a, cha mẹ xem như là có ánh mắt, có thể thi đậu cử nhân thì tài hoa văn chương khẳng định cũng không thiếu. Tỷ, lúc này tính là tỷ đã nhặt được đại tiện nghi a!"

Chung Nhược Thần ngoài miệng nói không muốn biết, kì thực lại vểnh tai nghe rất tỉ mỉ, nghe kể mà tim đập thình thịch như con nai tơ, hai má ửng đỏ mê ly, có chút cảm giác ngọt ngào, đôi mắt trìu mến nhìn mình trong gương, càng thêm có phần lo lắng không biết phu quân tương lai có thể nhìn trúng tướng mạo nàng hay không...

Tào phủ, bên trong một tiểu đình viện tại một góc đại trạch viện, Hứa Phí đang chỉ trỏ hướng dẫn gia phó của Tào gia, nói ra những đồ vật cần mua và cần phải đặt ở đâu.

Tào phủ chính là nhà cậu ruột của gã, ngày hôm qua khi đến nơi thì đã không kịp chuẩn bị rồi, huống hồ một vài thứ cũng không có biện pháp chuẩn bị trước, cần có ý kiến của chính gã.

Ở lại kinh không chỉ một ngày hai ngày, cách thời điểm thi cử còn xấp xỉ một tháng, thời gian một tháng này tương đương trọng yếu cho việc ôn tập chuẩn bị thi, toàn bộ đồ vật đặt mua đều phải chú trọng vào việc hợp ý Hứa Phí là chính, Hứa Phí cảm thấy như thế nào thoải mái thì sẽ đặt mua như thế đó, không thể ảnh hưởng tới việc chuẩn bị thi cử của gã, đây là đại sự của Tào phủ hiện nay, được chính miệng gia chủ dặn dò.

Ngoài đình viện đi tới một nam nhân khôi ngô, cẩm y hoa phục, để râu ngắn, diện mạo hiên ngang, tướng mạo có mấy phần tương tự Hứa Phí, chính là Tào Hành Công - cậu của Hứa Phí, cách nói cháu ngoại trai giống cậu nhiều hơn thể hiện khá rõ trên thân hai người bọn họ.

Hạ nhân đang bận rộn lập tức dừng lại, đều là quy củ hành lễ, "Lão gia!"

Đang khoa tay múa chân, Hứa Phí nhìn lại, lập tức mặt đầy mừng rỡ bước nhanh đến gần, chắp tay bái kiến: "Cậu, cuối cùng ngài đã trở về rồi. Cháu ngoại trai Hứa Phí, bái kiến cậu!"

Tào Hành Công: "Ừm, mới trở về. Ngày hôm qua không thể đón gió tẩy trần cho ngươi, thật sự là có việc thoát không được thân, không nên để trong lòng a, hôm nay đền bù cho ngươi."

Hứa Phí hưng phấn nói: "Không đâu, gặp được cậu cao hứng còn không kịp."

Tào Hành Công vỗ vỗ vai hắn, bóp bóp, "Đã ba bốn năm không gặp, đã là lớn như vậy rồi, thiếu một chút đã không nhận ra."

Hứa Phí: "Cậu không thay đổi gì, cháu trai ta thế nhưng là vừa nhìn liền nhận ra được."

Tào Hành Công nắm lấy vai gã lắc lắc, có chút cảm khái, "Không nghĩ tới a, tiểu man ngưu năm đó suốt ngày đưa tay quẹt mặt quẹt mũi vậy mà cũng đã thi đậu cử nhân, ngay tại kinh thành ta cũng nghe nói tới đại danh "Hoành khâu Hứa Phí" nha, lúc vừa nghe được thì ta còn tưởng rằng là cùng tên, về sau xác nhận rồi mới dám tin tưởng! Cậu cũng được vẻ vang lây a, ta thế nhưng là gặp được người liền khoe khoang "Hoành khâu Hứa Phí" là cháu ngoại trai của ta a!"

Hứa Phí nhìn nhìn hạ nhân ở xung quanh, lúng túng nói: "May mắn mà thôi, để cậu chê cười."

"Lời nói cũng không thể nói như vậy." Tào Hành Công xua tay, không biết có phải là muốn nói cho bọn hạ nhân nghe hay không, cất cao giọng nói: "Lúc trước nhận được thư từ nhà của ngươi, nói ngươi thi đậu cử nhân, ta cũng bất ngờ, cũng có ý nghĩ như ngươi nói, cho rằng do vận khí. Về sau ngươi lại dùng sự nhanh trí lực áp toàn bộ cử tử Liệt Châu, đoạt được đệ nhất, ngay cả Đại quan một phương biên giới cũng vì ngươi cao giọng xướng danh... Một lần còn có thể nói là vận khí, hai lần liên tiếp thì không chỉ có vận khí là được, còn phải cần có thực lực, cho nên ngươi cũng không cần quá mức khiêm tốn."

Được rồi, Hứa Phí bối rối cười, ngay mặt ngoại nhân cũng không tiện nói ra sự thật.

Tào Hành Công nhìn nhìn xung quanh, phất tay nói: "Các ngươi đều lui ra đi."

Vì vậy một đám hạ nhân dồn dập rời khỏi viện này.

Sau khi không còn ngoại nhân, Tào Hành Công lại hất hất cằm ra hiệu, "Đến thư phòng của ngươi nhìn xem."

Hứa Phí không biết ông ta có ý gì, liền dẫn ông ta đi.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.