Ngươi có thể không miễn cưỡng sao? Dữu Khánh trong lòng lẩm bẩm, nhưng hắn sao có thể hối hôn thay A Sĩ Hành.
Ngẫm nghĩ một chút, mà thôi, vòng một vòng vẫn là đành phải làm theo lời A Sĩ Hành dặn dò, trước cứ giả bộ lăn lộn cho qua kỳ thi Hội rồi nói tiếp, quyết không thể để Chung gia có ý nghĩ gì dẫn đến thi Hội xuất hiện bất cứ chuyện gì ngoài ý muốn. Hắn liền tuân theo, chắp tay nói: "Tiểu chất toàn bộ dựa vào thúc phụ an bài."
Hắn nghĩ kĩ rồi, thi Hội vừa kết thúc, hắn sẽ thổ lộ tình hình thực tế cho Chung Túc, sau đó lập tức bỏ của chạy lấy người, việc còn lại không liên gì đến hắn, để chính A Sĩ Hành đi đau đầu đi.
Nói chung, hắn không có khả năng thành thân cùng nữ nhi của Chung Túc, có giết chết hắn cũng sẽ không làm ra chuyện đoạt lão bà của A Sĩ Hành.
Thấy hắn thuận theo rồi, Chung Túc cũng thở phào nhẹ nhõm, hai tay vỗ tay vịn ghế, đứng lên, dùng phong thái trưởng bối nói: "Được rồi, hôm nay ngươi chạy tới chạy lui cũng đã mệt mỏi rồi, lại mới thay đổi chỗ ở mới, cần làm quen một chút, nghỉ ngơi sớm chút đi. Ngày mai, tiên sinh được lựa chọn cho ngươi sẽ tới, không quản lần thi Hội này có thể thi đậu hay không, đều phải tận lực thử một lần."
"Vâng." Dữu Khánh cung kính đáp.
Lúc này, Chung Túc mới chắp tay rời đi, mà Dữu Khánh thì lại cung cung kính kính tiễn ông ta cửa viện, thái độ của hắn làm cho Chung Túc có phần hài lòng.
Màn đêm buông xuống, khắp nơi đình đài lầu các cùng với những chiếc đèn lồng lung linh chiếu sáng dưới mái hiên.
Chung Túc trước tiên trở về thư phòng của mình, rồi đi ra, xuyên qua hoa viên, qua hành lang, đi tới khu phòng hai nữ nhi ở.
Nha hoàn chuyên hầu hạ nơi đây nhìn thấy, chào, ông ta phất tay ra hiệu miễn lễ rồi hỏi: "Hai vị tiểu thư đâu?"
Nha hoàn trả lời: "Đại tiểu thư tại trong thư phòng luyện chữ, nhị tiểu thư được phu nhân gọi đi học nữ công."
Chung Túc nghe vậy mỉm cười, đó là việc thường ngày của hai nữ nhi. Đại nữ nhi Chung Nhược Thần yêu thích văn chương hội họa, viết lách rất tốt, họa cũng là rất tốt, mà tiểu nữ nhi thì không có tính kiên nhẫn, ông ta thậm chí có thể nghĩ đến cảnh tượng khi tiểu nữ nhi bị buộc học nữ công thì thể hiện ra sự không cam lòng lại không dám không theo như thế nào.
Không có tiểu nữ nhi tại đây thì rất tốt, nếu không lại phải đề phòng nói chuyện bị nghe trộm.
Sau khi dặn dò nha hoàn trong viện trông chừng, ông ta liền đi đến thư phòng nữ nhi.
Trong thư phòng sáng trưng đèn đuốc, khắp trên tường xung quanh treo đủ loại thư pháp, vẻ mặt văn tĩnh, Chung Nhược Thần đang nhã nhặn ngồi ngay ngắn, trên một tờ giấy lớn viết dày đặc chi chít những hàng chữ nhỏ ngay ngắn chỉnh tề.
"Trong nhà chỉ có con là chữ viết xem được."
Chợt nghe được giọng phụ thân, đang hết sức chăm chú luyện chữ, Chung Nhược Thần ngẩng đầu, nhìn thấy phụ thân nghiêng đầu nhìn mình viết chữ, lúc này đặt bút xuống đứng dậy hành lễ, "Cha."
Chung Túc gõ gõ ngón tay lên bàn, "Đáng tiếc là thân nữ nhi, nếu không cũng có thể đi thi thử thi Hội năm nay."
Chung Nhược Thần mỉm cười nói: "Cha nói giỡn rồi, chỉ bằng chút kiến thức của nữ nhi, e rằng ngay cả tư cách tham gia thi Hương cũng không có." Tiếp đó tránh ra một bên, nhường chỗ mời phụ thân ngồi.
Chung Túc cũng không khách khí, sau khi ngồi xuống trước bàn, nói ra: "Ta vừa mới đến Đông viện, đã quyết định với vị hôn phu của con rồi, đợi sau khi hắn thi Hội xong thì định ngày tốt cho các con thành hôn. Ta tới đây hỏi con một chút, con có ý kiến gì hay không, hoặc là nói muốn có thứ gì cần chú ý thì đều có thể nói ra, gia đình sẽ tận lực thỏa mãn con."
Gương mặt Chung Nhược Thần thoáng cái đỏ bừng, ngượng ngùng cúi đầu, hạ thấp giọng nói: "Nữ nhi tất cả dựa vào cha mẹ làm chủ."
Chung Túc: "Mẹ con không để cho các con gặp mặt, ta xem như là đã đồng ý. Có một số việc con còn không rõ, cho nên trước tiên cần phải nhắc nhở con một chút, việc các con đã có hôn ước tạm thời chưa thể công khai, phụ thân hắn năm đó tại triều đình có thể đã đắc tội một ít người, chúng ta không muốn có người quấy rầy hắn tham gia thi Hội, đây cũng chính là ý của hắn, con không nên suy nghĩ nhiều."
Nói đến việc này, ông ta cũng có chút sầu lo, nhưng mà không còn cách nào khác, đã lên tặc thuyền, xuống thuyền không được.
Chung Nhược Thần thẹn thùng nho nhã, khe khẽ dạ một tiếng, "Toàn bộ dựa vào cha mẹ làm chủ."
Chung Túc hơi trầm mặc, cuối cùng vẫn từ trong tay áo lấy ra hai ống kim loại thoạt nhìn giống nhau như đúc, đặt ở trên bàn, chỉ chỉ, "Con nhìn xem hai vật này có gì khác biệt hay không."
Chung Nhược Thần nghi hoặc, đưa tay cầm lên kiểm tra, phát hiện không có khác biệt gì, cho đến khi nhìn thấy mặt trên có nắp đậy, mới phát hiện chữ phía trên không giống nhau, một cái là chữ "Thần", một cái là chữ "Hành". Ngoại nhân có khả năng nhìn không hiểu, nàng vừa xem liền phát giác được một chút, chuyển hai chữ cho phụ thân nhìn, hỏi: "Là chữ không giống nhau sao?"
Chung Túc gật đầu, "Đúng vậy, hai vật này là do cha chồng tương lai đã tạ thế của con chế tạo ra, cái viết tên con thì ở trong tay ta, viết tên A Sĩ Hành thì tại trên tay đối phương, đây chính là tín vật hôn ước của các con. Ta và cha chồng tương lai kia của con năm đó đã có ước định, phần tại trên tay họ chính là dùng làm sính lễ, bây giờ người ta đã đem sính lễ đưa cho ta, ta cũng đã đồng ý gả con cho hắn. Nhìn xem đi, nhìn xem thứ bên trong đi, năm đó đã ước định với công công con, thứ này sẽ cho các con."
Khuôn mặt văn nhã dịu dàng của Chung Nhược Thần khó tan đi nét đỏ ửng, vâng vâng dạ dạ mở nắp hai ống kim loại, đổ thứ bên trong ra, phát hiện thấy đó chính là hai nửa được cắt ra từ một bức thư họa, nàng thử ráp lại nhìn xem vẽ cái gì.
Kết quả càng xem càng nghi hoặc, phát hiện hai phần ba độ dài là vẽ sơn thủy, phần vẽ sơn thủy này có chút kỳ lạ, khung cảnh chủ yếu là các loại ngọn núi to to nhỏ nhỏ, nhìn qua có khoảng hai ba mươi cái, một phần ba còn lại thì là một thiên lời văn ca ngợi sơn thủy.
Bộ thư họa này ghép lại với nhau, có thể nhận ra được tài nghệ hội họa của người vẽ không thể nói là tốt cho được, lời văn cũng viết không được hay, duy độc giấy vẽ hình như có chút đặc thù.
Nàng ngẩng đầu nhìn phụ thân, trong mắt tràn đầy vẻ khó hiểu.
Chung Túc đứng lên, nhìn bức thư họa, lắc đầu, cười khổ tự nói, "A Tiết Chương a A Tiết Chương, luận về đa mưu túc trí, ta kém xa ngươi."
Ông ta cảm khái chính là việc A Tiết Chương đã nâng đỡ ông ta, còn chủ động đưa nhi tử làm con rể ông ta.
Có một số việc lúc trước ông ta cũng không nghĩ tới, thẳng đến khi "A Sĩ Hành" độc thân đến đây, ông ta mới mơ hồ cảm giác được có khả năng mình chỉ là một hậu thủ mà A Tiết Chương chuẩn bị, xem như là một tiểu tử hai tay trống trơn đến từ nông thôn thì lại làm sao? Tài sản và mối quan hệ mấy năm nay ông ta kinh doanh được đều không thể không dùng để dốc lực tương trợ.
Đương nhiên, đây cũng không phải lần đầu tiên ông ta nhìn thấy bức họa này, vô luận là ông ta hay là A Tiết Chương, hai người đều đã xem xét rất nhiều lần, nhưng thủy chung không thể hiểu thấu đáo bí mật trong đó.
Về sau liền dứt khoát chia đôi thành hai, khi nó hợp nhất chính là thời điểm hai nhà triệt để cột vào cùng nhau, sau đó cũng không cần lo lắng hậu thủ của từng người sẽ phá vỡ việc này.
Chung Nhược Thần nghe mà không hiểu phụ thân đang nói gì, thử hỏi: "Cha, bức tranh này có thâm ý gì hay sao?"
Chung Túc than thở: "Hiện tại không cần hỏi nhiều, hỏi nhiều cũng là hao phí tâm lực. Đợi sau khi con và A Sĩ Hành có hài tử, đến lúc đó ta sẽ nói cho con hoặc là con hỏi A Sĩ Hành cũng được. Hiện tại con chỉ cần cất giấu kỹ thứ này là được, không nên để mất, không nên để lộ cho bất kỳ ai biết đồ vật này ở trong tay con, kể cả mẹ con, muội muội con, thậm chí là A Sĩ Hành, con hiểu chưa?"
Hài tử? Chung Nhược Thần vừa nghi hoặc không lý giải được vừa xấu hổ, chỉ có thể ngại ngùng vâng vâng dạ dạ.
Chung Túc không tiếp tục nói thêm cái gì, phiền muộn thở dài một hơi rồi rời đi, một cọc tâm sự giấu trong lòng phải lo lắng suy nghĩ nhiều năm cuối cùng sắp kết thúc rồi.
Kỳ thực, dựa theo ước định giữa ông ta và A Tiết Chương năm đó, phải tại sau khi hai tiểu bối đã có tiểu hài tử mới đưa bức họa cho A Sĩ Hành.
Nhưng mà đồ vật vừa đến tay, ông ta không có giữ lâu, lập tức bí mật giao cho nữ nhi của mình.
Với cái gọi là Tiên gia phúc địa, ông ta cũng không tham lam, bởi vì ông ta từng tiến vào tòa cổ mộ kia, tận mắt trông thấy cảnh tượng kinh khủng nhất trong đời này, đó đã trở thành ác mộng trong đầu ông ta, biết rõ thứ đó không phải có chút tiền là có thể chơi đùa, vượt ra quá xa năng lực của ông ta.
Huống hồ ông ta vẫn một mực không phá giải được bí mật của bức họa này.
Chung Nhược Thần tiễn phụ thân đến bậc cấp ngoài cửa, rồi mới nghe lời dừng chân lại, nhìn theo bóng dáng phụ thân biến mất tại ngoài cửa lớn, nàng xoay người trở về trong thư phòng, lại đứng ở trước bức thư họa được ghép lại kia.
Nghĩ đến việc đây chính là tín vật hôn ước của mình, nghĩ đến đây là sính lễ do phu quân tương lai đưa tới cửa cưới vợ, bàn tay thon thả trắng ngần nỗ lực vuốt phẳng nếp uốn trên bức họa, trong ánh mắt tràn đầy nhu tình, gương mặt hiện lên nét ngượng ngùng nhè nhẹ, toát ra nét ước mơ cùng mơ màng.
Thế nhưng nếp uốn có thể vuốt phẳng, vết rách cắt đôi kia lại khó mà nối liền.
Đối với tâm tình mong đợi một tương lai tốt đẹp sắp tới trong lòng, một vết cắt này ngụ ý sự không hoàn mỹ, nàng có phần không muốn tiếp thu, liền xoay người tại trên giá sách loay hoay lật tìm, tìm đến một tấm vải lụa tơ tằm có thể sử dụng để vẽ tranh, đa số lúc thì dùng để vẽ hình làm nền thêu thùa, cắt lấy một mảnh.
Sau đó, đem hai nửa bức thư họa lắp ráp chỉnh tề, trải tấm vải lụa ra, so sánh màu sắc bức họa, pha màu, đối chiếu vung bút sao chép.
Vẻ mặt ôn nhu, kiên trì tinh tế tỉ mỉ so sánh từng chút một để sao chép, muốn xóa bỏ đi vết cắt kia, muốn làm cho gương vỡ lại lành, muốn tại trong lòng mình lưu lại một phần hoàn mỹ, muốn cho tương lai mình có một phần hoàn mỹ, như vậy khi phu quân tương lai nhìn thấy cũng có thể biết được phần tâm ý này của mình.
Đông viện, Dữu Khánh khoanh chân đả tọa tu luyện một đêm, sáng sớm thần thanh khí sảng thu công đứng lên.
Hắn vừa mở cửa ra, bên ngoài lập tức có hạ nhân đưa tới nước nóng, rửa mặt xong là đến dùng bữa.
Dữu Khánh ăn xong, Lý quản gia cũng tới nơi, chủ yếu là hỏi khi đêm ở có thích ứng hay không.
"Rất tốt." Dữu Khánh thuận miệng đáp, nhớ đến hôm nay cần phải ứng phó một chuyện, hỏi: "Vị tiên sinh kia khi nào đến?"
Lý quản gia cười xua tay nói: "Không gấp gáp, không tới buổi sáng được. Minh tiên sinh còn có danh hiệu là "Ngọ Hậu tiên sinh", thường ngủ rất khuya, buổi sáng dậy không được, buổi chiều mới sẽ giảng bài, đêm tối cũng có nơi muốn đi."
Dữu Khánh hoài nghi hỏi: "Nói cách khác, mỗi ngày ông ta chỉ dạy một buổi chiều?"
Nếu như vậy thì chính hợp ý hắn, hắn có càng nhiều thời gian lang thang bên ngoài.
Kết quả còn tốt hơn cả hắn tưởng tượng.
"Đúng vậy."
Lý quản gia gật đầu, "Bất quá chỗ chúng ta thì cách một ngày tới một ngày, đây còn là có bằng hữu của lão gia hỗ trợ dàn xếp. Minh tiên sinh không muốn chạy qua chạy lại hai bên, tính tình ông ta tương đối lười nhác, có tiền đưa đến trước mắt cũng lười kiếm, nói đúng là không nguyện phí tâm gấp đôi, Chung phủ phải dùng giá cao mới mời được ông ta."
Có một điểm lão không tiện nói cho vị này biết, vị Minh tiên sinh đó không chỉ cần phải dùng tiền, trong lúc mướn còn phải bao dưỡng một vị hồng nhan phụng dưỡng lão ta mới được, tư sắc không đủ cũng không được. Bên này thấy thực sự mời không được, dứt khoát trực tiếp thỉnh một vị giai nhân trước tiên đăng môn thể hiện tâm tư, mới đả động được vị Minh tiên sinh đó.
Dữu Khánh sách sách hai tiếng, kì thực oán thầm không ngừng, bản thân mình vì kiếm chút tiền phải liều mạng liều sống liều chết, nhìn sang người ta, người so với người quả thực tức muốn chết.
Được rồi, nếu đã buổi sáng không tới được, hắn cũng cần nghĩ biện pháp đi kiếm tiền cho mình, liền xoay chuyển đề tài, "Lý thúc, trong nhà có xe ngựa không? Chuẩn bị cho ta một chiếc."
Lý quản gia nghi vấn: "Cần xe ngựa làm gì?"
Dữu Khánh: "Vừa tới kinh thành, ra ngoài đi dạo, quen thuộc một chút."
Đây là mượn cớ, thực tế là muốn tìm được người mua thích hợp, tranh thủ đem Hỏa Tất Xuất trên tay mình bán đi với giá cao, sau đó thuận tiện thu lấy khoản tiền Hứa Phí thiếu nợ mình.