Gã cũng không hiểu cảm giác kỳ lạ, nghi hoặc đó xuất phát từ đâu, cũng phát hiện thấy phản ứng của bốn người Tô Ứng Thao đột nhiên trở nên không bình thường.
Bên kia, Trương Mãn Cừ thuận theo lời hỏi của Dữu Khánh, ừ một tiếng, "Tạm thời chỉ e là như vậy." Lần này mở miệng trả lời Dữu Khánh liền cảm thấy có chút lúng túng, lại nhìn về phía Hứa Phí để hóa giải, "Hứa huynh, sau khi công bố kết quả, ngươi định như thế nào?"
"Ách..." Trong lúc nhất thời Hứa Phí thật là không biết nên trả lời như thế nào.
Trùng Nhi làm bộ như không nghe được cái gì, tiếp tục ở một bên châm trà rót nước cho mọi người.
Khóe miệng Dữu Khánh nhếch lên tiếu ý, trái lại muốn xem tên Hứa Phí đã sớm biết rõ đáp án này trả lời như thế nào.
Đối với việc Hứa Phí đi hay lưu lại, hắn không có hứng thú gì, hắn có thể ngồi xuống cùng mấy người này nói chuyện phiếm như vậy, thậm chí không tiếc thốt ra lời nói ‘kinh thành thủ phú’ chính là vì muốn nắm giữ hướng đi của bốn người Tô Ứng Thao và Chiêm Mộc Xuân.
Không còn cách nào, mấy người này đối với mình có ấn tượng quá sâu sắc, A Sĩ Hành căn bản không thể lộ diện tại trước mặt mấy người.
Sau khi thi Hội, hắn phải nghĩ biện pháp làm cho mấy tên này biến mất khỏi thế gian.
Sự việc là do hắn xử lý không tốt mà tạo ra, hắn không thể lưu lại tai họa ngầm lớn như vậy cho A Sĩ Hành, cái mông này cần phải được hắn lau sạch sẽ.
Về phần Hứa Phí, có nhược điểm tại trên tay hắn, sau khi đi ra Yêu giới còn cùng nhau lừa dối Liệt Châu và Ti Nam phủ, lại thêm có chuyện mấy nghìn lượng bạc, về sau hẳn là có thể giới thiệu cho A Sĩ Hành quen biết.
"Vẫn chưa có quyết định, nhìn xem tình hình rồi nói tiếp." Hứa Phí hàm hồ cho qua.
Chỉ chốc lát sau, đề tài của mọi người lại quay trở về tới nội dung đề thi Hội. Dữu Khánh đã đạt được mục đích liền không tiếp tục hé răng, khi mọi người hỏi đến hắn, hắn chỉ xua xua tay nói đã quên rồi.
Lấy cớ rất vụng về, không chút nào cố ý che giấu, chính là trực tiếp như thế.
Thấy hắn như vậy, mọi người cũng không tiếp tục hỏi nhiều, tiếp tục trò chuyện về nội dung của mình.
Giờ cơm trưa sắp đến rồi, Hứa Phí tự nhiên liền mời mọi người ở lại Tào phủ ăn cơm, nhưng Dữu Khánh thật sự không có tính nhẫn nại tiếp tục nghe những người này lải nhải, hắn không muốn tiếp tục chờ đợi nữa rồi, mượn cớ đã đồng ý với "nhà cậu" nhất định sẽ trở về, còn chen vào một câu ám chỉ cho Hứa Phí, "Bây giờ ta giao chứng từ cho ngươi?" Đưa tay vào trong tay áo làm ra vẻ muốn lôi ra.
Hứa Phí ấn tay hắn lại, mời những người khác chờ một chút, trước tiên dẫn Dữu Khánh rời đi.
Cuối cùng, Dữu Khánh vừa lòng đẹp ý từ chỗ Phòng thu chi của Tào phủ nhận lấy bốn nghìn lượng ngân phiếu, đã cầm được tiền, hắn cũng rất thủ tín, sạch sẽ lưu loát mà trả biên lai mượn nợ lại cho gã.
Việc này cuối cùng đã kết thúc, Hứa Phí xem như thở phào nhẹ nhõm, khi đi ra Phòng thu chi thì gã nhịn không được hỏi một câu, "Nhà cậu của ngươi, Chung thị đó thực sự là giàu nhất Kinh thành sao?"
Gã có phần không hiểu, tại sao cháu ngoại trai của một nhà giàu nhất Kinh thành lại có đức tính như thế.
Nhìn khí thế Tào phủ, Dữu Khánh liền biết có vài thứ giấu giếm không được, thành thật thừa nhận: "Không có, ngươi không nhìn ra điệu bộ của mấy vị kia sao? Không làm ra chút mánh lới sợ rằng bọn họ sẽ không chút khách khí với ta. Đây dù sao cũng là nhà của ngươi, sợ sẽ gây ra chuyện gì khiến ngươi khó xử, ta cũng là vì tốt cho ngươi, nên thuận miệng làm dịu một chút mà thôi." Hắn không chút nào che giấu mình đang nói dối, còn bồi thêm một câu, "Đương nhiên, nếu như ngươi thích xem phản ứng của bọn hắn khi biết rõ sự thật, chờ sau khi ta đi rồi, ngươi có thể nói cho bọn hắn biết."
Hắn mới không sợ đám người Tô Ứng Thao biết rõ sự thật, dù có biết thì như thế nào? Đùa giỡn bọn họ một lần còn có thể đổi lấy một hồi khách khí, không đùa giỡn thì chẳng nhận được cái gì, dù sao hắn không cảm thấy mất mặt.
Hứa Phí không nói gì, trực tiếp ngay mặt vạch trần, khiến cho mấy người khó chịu nổi, chẳng khác gì đầu óc mình có bệnh.
Bị Dữu Khánh mấy lời nhắc nhở như thế, gã trái lại sẽ không dám nói lung tung.
Sau khi dở khóc dở cười, gã lại lần nữa khách khí mời Dữu Khánh lưu lại dùng cơm,
Dữu Khánh lại lần nữa cự tuyệt, trước hết tìm Trùng Nhi lấy lại Hỏa Tất Xuất, sau đó thể hiện muốn gặp được cậu Hứa Phí.
Hứa Phí lắc đầu: "Ban ngày, cậu ta hầu như không có ở nhà, cơ bản đều ở bên ngoài xã giao, ngươi gặp ông ấy làm gì?"
Dữu Khánh nhứ nhứ cái bình chứa Hỏa Tất Xuất trên tay, "Lai lịch thứ này như thế nào, ngươi đã rõ rõ ràng ràng, đó chính là thứ mà ngay cả U Nhai cũng muốn có được, nước phù sa không chảy ruộng người ngoài, thay vì bán cho người khác, còn không bằng bán cho người của mình. Ngươi giúp ta hỏi cậu ngươi một chút xem có hứng thú hay không, nói trước nhé, chốt giá không thay đổi, một vạn lượng!"
Hứa Phí rất muốn hỏi hắn một chút, ai cùng với ngươi là người mình? Nhưng mà có một số lời chỉ có thể đặt ở trong lòng, "Hảo ý của Sĩ Hành huynh, ta tâm lĩnh rồi, nhà chúng ta thật sự không cần đến, ngươi còn là tìm người khác mua đi."
Nếu là do nhà khác bán ra, nếu như không tính tới giá cả, thì có lẽ gã còn có khả năng mua lấy thứ ngạc kiên kì lạ Hỏa Tất Xuất này, nhưng kẻ bán ra là Dữu Khánh, vậy thì không hiểu sao gã lại có cảm giác bài xích, là loại cảm giác dù là cho không, gã cũng không muốn lấy.
Nhưng Dữu Khánh không chịu dễ dàng từ bỏ, "Được rồi, nhìn tại giao tình giữa ngươi và ta, tám nghìn lượng, thế nào?"
Hứa Phí bất đắc dĩ nói: "Sĩ Hành huynh, U Nhai là tồn tại dạng gì, ngươi hẳn không phải không biết, ai cũng đều không rõ U Nhai cần thứ này làm gì, ai cũng không biết giữ lại thứ này trên tay là lợi hay là hại, phàm phu tục tử bọn ta thật sự không dám dễ dàng trêu chọc, không thể chỉ vì một thứ đồ chơi mới mẻ mua về ù ù cạc cạc không biết làm gì còn có thể rước lấy phiền phức. Ngươi tìm người khác mời mua đi, nhà chúng ta thật sự không dám đụng."
Lời đã nói đến nước này, Dữu Khánh cũng không tiện tiếp tục miễn cưỡng nữa, lúc này hắn chỉ có thể cáo từ rời đi.
Đi ra Tào phủ, lên xe ngựa, xe ngựa lọc cọc lăn bánh phóng đi, ngồi trong xe, Dữu Khánh hơi lay động.
Hắn xách bình kim loại có chứa Hỏa Tất Xuất lên, nhìn nhìn, thở dài, "Ai!", hắn đột nhiên phát hiện thấy thứ này không phải dễ bán.
Là lời của Hứa Phí nhắc nhở hắn, đồ vật có liên quan tới U Nhai, nghe tới trong lòng liền rùng mình, nhà có tiền nếu không biết rõ đến cùng đó là thứ gì thì e rằng không dám dễ dàng mua lấy.
Nhưng vấn đề là, nếu hắn không đề cập tới việc có liên quan với U Nhai, chỉ bán ra như một thứ đồ hiếm lạ bình thường, vậy thì hình như không thể bán được với giá cao, bán tháo thì rất không cam tâm, tối thiểu cũng phải đạt được giá trị một nghìn lượng mới xứng với những mạo hiểm mình đã trải qua tại Cổ Trủng Hoang Địa a?
Thế nhưng là, dù có muốn bán đi với giá một nghìn lượng, thì cũng phải tìm được kẻ có tiền, nhà bình thường không nhiều người có thể lấy ra được một nghìn lượng bạc, làm sao có khả năng tiêu một nghìn lượng mua thứ này.
Dù cho năm trăm lượng hay là ba trăm lượng cũng vẫn là đạo lý như vậy.
Giới hạn của hắn là ba trăm lượng, nếu thấp hơn con số này thì còn không bằng tự mình nuôi cho rồi, tuy rằng ở trong núi việc ba ngày hai ngày phải sát sinh kiếm xương cốt cho nó ăn có chút phiền phức, nhưng ít nhất còn có thể tiết kiệm được chút củi lửa nấu nước.
Nghĩ đến việc này, hắn lại thấy bên trong núi không thiếu nhất chính là củi lửa nấu nước, giảm được phiền phức nấu nước thì lại xuất hiện phiền phức kiếm xương cốt.
Vấn đề lớn nhất là, quỷ mới biết rõ thứ này có thể sống bao lâu, tuổi thọ côn trùng đa số không dài, vạn nhất cũng giống như một số côn trùng phổ thông, sống không đến một năm liền tiêu tùng, vậy thì... Hắn âm thầm hạ thấp giới hạn giá cả, nếu thực sự không được thì một trăm lượng cũng bán!
Càng nghĩ càng bối rối mệt mỏi, hắn liền không nghĩ tới nữa, thả Hỏa Tất Xuất xuống, tìm chút chuyện làm vui vẻ, lấy ngân phiếu mới có được ra, lại lần nữa kiểm kê trong hạnh phúc.
Không nhiều không ít, lại kiếm được thêm bốn nghìn lượng, nhịn không được hôn chụt một cái, sau đó mới khoan khoái nhét vào lại trong người, kéo mở rèm che nhìn Kinh thành bên ngoài cửa sổ.
Sát nhân, kiếm tiền, kết thúc mọi việc tại hồng trần, trở về núi tĩnh tu, thỉnh thoảng nhớ về mỹ nhân. Đây là tính toán của hắn sau khi tham gia thi Hội xong, đem toàn bộ Linh Lung quan từ trên xuống dưới chỉnh đốn tốt là trách nhiệm của mình, về sau tại trong Linh Lung quan trời đất bao la đó lão tử là lớn nhất, làm chưởng môn vô ưu vô lự, hưởng thụ lấy ánh mắt rất ngưỡng mộ của các cô nương trẻ tuổi Cửu Pha thôn...
"Công tử, đã đến Lưu phủ rồi."
Xe ngựa dừng lại tại cổng vào một tòa phủ đệ, Dữu Khánh chui ra xe, tự mình đăng môn, tìm Lưu phủ tây tịch Minh tiên sinh.
- Giải thích, Tây tịch nghĩa là gia sư. Hết giải thích.
Kết quả Lưu phủ cho biết, kể từ khi Minh tiên sinh xin nghỉ trợ giúp cử tử của Chung phủ tham gia thi Hội đến giờ vẫn chưa có trở lại.
Dữu Khánh kinh ngạc, liền hỏi thăm nơi ở của Minh tiên sinh, sau đó tiếp tục đi tìm lão.
Hắn tìm tới Minh tiên sinh không phải việc gì khác, giống như việc đám người Hứa Phí thảo luận về đề thi vậy, phỏng chừng chuyện đề thi rất nhanh sẽ truyền ra, cũng sẽ truyền tới tai Minh tiên sinh, chắc chắn Minh tiên sinh nghe được đề thi liền sẽ khiếp sợ, sẽ nhận ra được việc hắn biết trước được đề thi.
Hắn đã chuẩn bị sẵn sàng sau khi xong việc sẽ đi tìm Minh tiên sinh nói chuyện, tránh xuất hiện tình huống không thể kiểm soát.
Nhưng khi tìm đến nhà Minh tiên sinh, trong căn đình viện nho nhỏ chỉ có hai người con gái xinh đẹp, Minh tiên sinh không có nhà.
Hai nữ tử xinh đẹp này chính là Lưu phủ và Chung phủ dùng tiền mời tới hầu hạ Minh tiên sinh, theo hai người cho biết, trong ngày thi Hội, Minh tiên sinh vừa trở về nhà liền thu dọn chút đồ rồi rời kinh, nói là muốn đi ra ngoài một chuyến. Rồi từ đó đi đến bây giờ vẫn chưa gặp lại, không biết đã đi đâu, cũng không biết lúc nào trở về.
Dữu Khánh choáng váng, vậy thì phải đi đâu mới tìm được đây?
Không còn cách nào khác, hắn đành phải ôm theo vướng mắc rời đi, lo lắng suy nghĩ các loại tình huống, ví dụ như không biết Minh tiên sinh có đi tố cáo hay không.
Xuất hiện tình huống có khả năng tạo ra rắc rối, hắn lo sợ bất an, vào lúc này cũng không còn tâm tư đi tìm khách hàng để bán ra Hỏa Tất Xuất, hắn bắt đầu khắp nơi tìm hiểu tung tích của Minh tiên sinh...
Trường thi, y nguyên là trọng binh canh gác, nhìn mặt ngoài im ắng, tình hình bên trong lại bận rộn khiến rất nhiều rất nhiều người vì đó lo lắng.
Sau khi thí sinh rời khỏi, trường thi lại lần nữa được nghiêm ngặt phong tỏa kín lại, bài thi của thí sinh không thể rời khỏi nơi này, các nhân viên liên quan do triều đình phái tới chủ trì thi Hội cũng không được rời đi. Nói cách khác, thí sinh đã rời đi thì quan lại liên quan vẫn còn phải tiếp tục bị giam một đoạn thời gian, thẳng đến khi toàn bộ bài thi đã có kết quả mới thôi!
Bài thi của hơn vạn người phải được chấm xong trong một thời gian ngắn, đó cũng không phải việc dễ dàng, nhân viên chấm thi bị áp lực không nhỏ.
Phòng chấm thi tổng cộng chia làm bốn phòng, mỗi phòng có một quan chủ khảo, mỗi quan chủ khảo cũng được gọi là Phán thi tổng tài, bốn đề thi chính là do bốn vị Quan chủ khảo phân chia ra, từ đó chấm thi theo từng loại đề mục. Mỗi phòng theo một loại đề mục, xem nhiều nội dung cùng một đề mục, ít nhiều sẽ có phần chai lì, nội dung bài thi tốt hay xấu gần như xem qua là có thể nhìn ra đại khái, bài làm không nổi bật, không có điểm gì xuất sắc thì rất dễ dàng bị đánh rớt.
Bên trong phòng Phú luận, một đám giám khảo đọc bài thi, trong đó có một gã giám khảo thân thể hơi mập mạp dựa theo thứ tự kéo ra một bài thi. Hắn ngồi đó nửa ngày, trên vẻ mặt đã chết lặng đột nhiên hơi thay đổi, ánh mắt sáng lên một ít, chữ viết trên bài thi không tệ khiến gã được xốc dậy chút tinh thần.
Chữ đẹp, không biết văn chương như thế nào? Trong lòng gã nói thầm, ánh mắt bắt đầu đọc bài thi này.
Đọc xuống dần dần, tấm lưng ngồi đã có chút cong chậm rãi thẳng lên, một tay đặt khuỷu tay lên mặt bàn chống cằm, năm ngón của tay kia thì nhẹ nhàng gõ lóc cóc lên mặt bàn rất có tiết tấu, trên ánh mắt xem nhập thần kia thỉnh thoảng hiện lên cảm giác như có suy nghĩ, tư duy rõ ràng đã bị nội dung của bài thi thu hút, đang suy nghĩ so sánh ưu khuyết, hay dở của bài thi.
Xem đến cuối cùng, gã thu tay lại dựa ra sau, hai bàn tay đan nhau trước bụng, hai ngón cái xoay chuyển không ngừng, khóe miệng nhếch lên, vẻ mặt xoắn xuýt khó quyết.
Cuối cùng, gã vẫn không dám tùy tiện đưa ra nhận định đối với bài thi này, gã đứng lên, cầm lấy bài thi này đi về phía Tổng tài phòng Phú luận.