Không phải lão khinh thường "A Sĩ Hành", mà lúc trước đã hỏi rõ rõ ràng ràng, thi Hương chỉ đạt xếp hạng một trăm lẻ sáu.
Hạng một trăm lẻ sáu muốn lên bảng còn khó, huống chi là đậu Hội Nguyên?
Bốp! Minh tiên sinh chợt vỗ mạnh vào trán mình một cái, muốn làm cho mình tỉnh táo hơn chút, sợ rằng mình vẫn còn đang nằm mơ màng trong thôn trang bên hồ.
Ông ta còn dốc sức nhéo mình một cái.
Đau! Và cả việc bị chen lấn cùng những âm thanh ầm ĩ rất rõ ràng xung quanh nói cho ông ta biết, ông ta không phải đang nằm mơ, đây là sự thật.
Tên tiểu tử mình dạy đó thật sự đã thi đậu, đã lên bảng, hơn nữa còn là Hội Nguyên - độc chiếm ngôi đầu!
Không phải mơ, nhưng lão vẫn trừng lớn đôi mắt, vẫn khó có thể tin nổi.
"Đúng vậy, phía dưới có một hàng chữ có bốn số "Mười", đó nghĩa là gì? Những lần xem bảng trước, lão hủ chưa từng thấy qua."
"Chính là thi Sách luận, Kinh sử, Phú luận và Thi từ, và con số đó chắc hẳn là thành tích của bài thi."
"Đừng dóc, ngươi cho rằng ta chưa từng đi học sao? Không thể có chuyện bốn bài thi đều đạt full điểm được!"
"Đúng vậy, một bài làm đạt full điểm cũng đã là hiếm thấy, huống hồ còn cả bốn đề."
"Vậy các ngươi nói xem bốn con số phía sau tên đề mục đó thể hiện điều gì? Ngoại trừ thể hiện thành tích, ta không nghĩ ra được nó còn có thể là cái gì."
Người tranh luận với gã hết lời chống đỡ.
Lời nói của bọn họ khiến cho Minh tiên sinh giật mình tỉnh lại trong cơn chấn động, làm cho ông ta chuyển sự chú ý tới hàng chữ nhỏ kèm theo loại đề mục.
"Chẳng lẽ là đỗ Hội Nguyên với bốn môn đầy điểm?"
"Không thể nào? Chuyện trăm năm khó gặp một lần như vậy cũng có thể xuất hiện sao?"
Tâm tình Minh tiên sinh có phần kích động, xoay người khắp nơi, muốn vạch ra một con đường để đi xem bài thi của Dữu Khánh, muốn nhìn xem đến cùng là đề thi dạng gì mà loại mặt hàng như Dữu Khánh lại có thể thi đỗ Hội Nguyên, ông ta còn muốn xác nhận xem có phải thật sự là đỗ Hội Nguyên với cả bốn môn đều full điểm hay không!
Vì để thể hiện sự công bằng, ngoài tường vây của trường thi sẽ có dán bài thi của toàn bộ thí sinh trúng tuyển nhập Cống.
Nhưng đứng trong biển người, bị sóng người xô đẩy, với thân thể đã bị tửu sắc đào rỗng của ông ta thì làm sao có sức chen lấn đi ra ngoài. Ông ta chen đến đỏ mặt tía tai vẫn khó thể di động nửa bước, còn bị người thúc cho mấy cái và bị chửi rủa mấy câu, đơn thân lực bạc, ông ta đành phải bất lực bỏ dở ý định, chỉ có thể đợi cho sóng người tan bớt rồi nói tiếp.
Trên thực tế, đã có rất nhiều người cũng nhận ra được vấn đề này, đã xuất hiện Hội Nguyên full điểm cả bốn môn hay sao? Đám người dồn dập di chuyển về phía khu vực công khai bài thi, thậm chí đều không còn quan tâm nhìn xem tên những người khác trên danh sách...
Trên Cáo bài của Bài lâu có tổng cộng hai trăm mười bảy người, đại biểu cho số lượng thí sinh trúng tuyển trong lần thi Hội này, năm vị sau cùng đều là cử tử Liệt Châu.
Đứng dưới Bài lâu, ánh mắt bốn vị quan chủ khảo lần lượt rời khỏi hiện trường, nhìn nhau cười, họ đều biết rằng, hôm nay công bố danh sách này ra, e rằng không chỉ chấn động Cẩm Quốc, mà còn sẽ chấn động toàn bộ thiên hạ!
La Diệp Văn vuốt râu nói: "Ta cũng muốn nhìn xem trận náo nhiệt này a, nhưng cơn chấn động chưa từng có sắp xảy ra này lại không thuộc về chúng ta. Ba vị đại nhân, chuyện nơi đây đã xong rồi, chúng ta cũng nên đến Nội các phục mệnh thôi. Việc Hội Nguyên đạt bốn môn đầy điểm này e rằng sẽ khiến cho bọn ta phải bỏ công giải thích rõ ràng cho bệ hạ và chư lão Nội các a."
Bốn vị quan chủ khảo xoay người rời đi, lưu lại cảnh tượng ồn ào...
"A, công tử nhà ta trúng rồi, công tử nhà ta trúng rồi, thứ ba mươi chín, thứ ba mươi chín là công tử nhà ta a!"
"Tiểu huynh đệ, chúc mừng chúc mừng!"
"Trúng rồi trúng rồi, thứ hai mươi bảy là công tử nhà ta."
"Một trăm sáu mươi ba, trúng rồi, công tử nhà ta trúng rồi, làm phiền chư vị nhường đường, cho phép tại hạ trở về báo hỉ."
Trong đám người thỉnh thoảng vang lên tiếng hô lớn "Trúng rồi", mọi người hoan hô reo hò đáp lại.
Bầu không khí sôi động dâng lên hết đợt này đến đợt khác, khiến cho Minh tiên sinh ở trong đám người có phần ngỡ ngàng, điều này làm cho ông ta vừa có cảm giác quen thuộc vừa khó thể dung nhập, không thể nương theo sóng người mà trôi.
"Đề mục Thi từ rất đơn giản, nghe nói chỉ có hai chữ "Công danh", nói rằng căn cứ vào hai chữ đó để làm bài..."
Hình như có người đang nói nhỏ, Minh tiên sinh giật mình, như vừa giật mình tỉnh lại trong cơn mộng, ông ta vội vàng nhìn xung quanh, muốn biết tiếng nói vừa rồi đến từ người nào.
Nhưng không thể tìm ra, ông ta vẫn xoay người nhìn xung quanh, sắc mặt có chút tái nhợt, trên trán rịn mồ hôi, hít thở khó khăn.
Không cẩn thận đạp trúng chân một thanh niên vạm vỡ bên cạnh, là thanh niên lúc trước từng xô đẩy ông ta, gã đưa tay ra chụp lấy ông ta, kéo tới, nắm tay đe dọa, "Lại là lão già không có mắt này, có tin gia gia ta một quyền nện ngươi bể đầu hay không hả?"
Không có sức lực kháng cự, Minh tiên sinh trừng mắt nhìn gã, đột nhiên nhìn gã rồi gào lên như bệnh tâm thần, "Hội Nguyên! Công tử nhà ta trúng Hội Nguyên rồi!"
Lời này vừa nói ra, những người xung quanh lão đều vụt quay đầu lại nhìn đến.
"..." Thanh niên túm ông ta giơ quyền định cho ông ta một trận nghe vậy thì trợn mắt há mồm, cẩn thận nhìn xung quanh, phát hiện thấy người xung quanh đều đang nhìn mình chằm chằm.
Minh tiên sinh đưa tay đẩy gã ra, ra sức chen lấn đi ra khỏi đám đông người, đồng thời cao giọng hét to, "Công tử nhà ta trúng Hội Nguyên rồi, làm phiền nhường đường chút, công tử nhà ta trúng Hội Nguyên rồi, làm phiền nhường đường..."
Ông ta khó khăn nhích từng chút một tiến tới trước trong làn sóng âm thanh ầm ĩ gần như có thể nhấn chìm tất cả, vừa đi vừa gào thét như bệnh tâm thần, như thể đã phát điên rồi.
Tuy nhiên, đây lại là biện pháp hữu hiệu nhất có thể giúp ông ta thoát thân, người nghe được tiếng hét đều sinh ra lòng kính trọng, tự giác chủ động dạt sang hai bên, giữ vững, nỗ lực tạo ra một con đường cho ông ta, còn có người liên tục chúc mừng.
Cuối cùng khi ông ta đi thoát ra được sóng người, y phục mặc trên người đã là rối loạn ngổn ngang, ngay cả lồng ngực gầy gò cũng lộ cả ra ngoài, tóc tai râu mép cũng rối tung cả lên, cái túi phía sau lưng đã bị kẻ nào đó mượn gió bẻ măng xé rách ra lục tìm đồ vật, có y phục xổ ra, lòng thòng bên ngoài, đung đưa theo bước chân ông ta tiến về phía trước.
Xông ra không bao xa, ông ta lại tuyệt vọng, tuyệt vọng đến mức khiến râu tóc đều run lên, trong mắt hiện lên vô tận khó khăn.
Xông ra được đám người này, lại nhìn thấy một làn sóng người khác, là sóng người vây quanh trước nơi công bố bài thi.
Trước tấm bảng công khai bài thi, cách khoảng một vòng cọc buộc ngựa, có quân sĩ canh gác, chỉ cho phép người đứng cách một khoảng để xem, không cho phép tới gần đụng vào. Nét chữ bài thi vốn đã nhỏ, người không tới được gần đều không thấy rõ, huống chi là Minh tiên sinh đứng ở mặt sau đám người.
Lúc này, lão không còn cách nào tiếp tục hét lên lời nói như trước để khiến người ta nhường đường, chỉ có thể thở hổn hển tại trong dòng người không ngừng lui tới, thỉnh thoảng có người vượt qua chỉ trỏ, cười nhạo dáng vẻ chật vật của ông ta...
Chung phủ, Đông viện.
Quần áo y phục chỉnh tề, Dữu Khánh khôi phục lại kiểu tóc vốn có của mình, khôi phục lại bím tóc đuôi ngựa được quấn lên một cách tùy tiện.
Lúc trước cuộn tóc lên, cần phải kỹ càng không loạn mới dễ nhìn, hơi tán loạn một chút sẽ gây ra cảm giác lôi thôi lếch thếch, hắn không thích như vậy.
Như thế này mới tốt, vừa thoải mái, vừa thuận lợi.
Đi ra khỏi phòng ngủ, túi đồ đã thu dọn xong ném ở trên bàn, đeo chiếc bình kim loại chứa Hỏa Tất Xuất tại trên đai lưng, cầm lấy bội kiếm rút ra một nửa nhìn nhìn, mặt trên còn có dấu sứt mẻ tại lần ở Cổ Trùng hoang địa, lần này cần tìm người mài lại.
Kiếm trở vào bao, nâng kiếm ngồi ở trên bàn thấp nơi chính sảnh, xuyên qua cửa phòng, nhìn ra cổng vào tiểu viện, thỉnh thoảng nhìn thấy hạ nhân đi ngang qua.
Hắn đang đợi, đợi Chung Túc Chung viên ngoại tới.
Hắn biết rõ hôm nay là ngày yết bảng, theo lý giải của hắn về Chung viên ngoại qua những ngày này, hắn biết sau khi biết được kết quả, Chung viên ngoại hẳn sẽ đơn độc tới gặp hắn nói chuyện, về phần vị Chung phu nhân kia, ngoại trừ lúc đầu vào phủ có gặp qua mấy lần, sau đó liền chưa từng xuất hiện.
Hẳn là không muốn gặp hắn, hắn có thể cảm nhận được ý nghĩ của Chung phu nhân, người ta không vừa ý với mối hôn sự này.
Kỳ thực hắn cũng cảm thấy không xứng, cảm thấy gia cảnh A Sĩ Hành hiện nay thật sự không xứng với loại hào phú này.
Không biết sau khi Chung gia biết rõ sự thật sẽ như thế nào? Khi biết được A Sĩ Hành bị thương tàn phế, tình huống chỉ sợ sẽ càng tệ hơn, nhưng đó không phải là việc hắn phải quan tâm, bản thân A Sĩ Hành đã có chuẩn bị sẵn tâm lý, trước đó đã nói rõ với hắn, chỉ cần không làm lỡ việc thi Hội lần này là được, về phần thái độ của Chung gia đối với mối hôn sự này như thế nào thì gã không miễn cưỡng!
Bây giờ, thi Hội đã kết thúc thuận lợi, hắn không sợ Chung gia tiếp tục làm phức tạp nữa, đoán chừng họ cũng không dám.
Nhiệm vụ mà A Sĩ Hành dặn dò, mình đã thuận lợi hoàn thành, đã đến lúc nên rời đi!
Hắn cũng không lo lắng về việc Minh tiên sinh sẽ biết rõ hắn biết trước đề thi, kéo dài cho đến hôm nay không xảy ra vấn đề gì thì sẽ không có chuyện nữa rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, đã yết bảng rồi, bài thi đã công bố ra rồi, Minh tiên sinh có đi tố cáo cũng không có bằng chứng, trừ phi muốn tìm cái chết ra thì chẳng khác bao nhiêu, nếu ông ta thật sự dám nháo, chỉ sợ không cần hắn xuất thủ.
Tảng đá lớn trong lòng đã bỏ xuống, vì vậy đã đến lúc hắn nói sự thật cho Chung Túc biết rồi.
Liệt Châu hội quán chắc hẳn cũng sắp thực hiện kế hoạch trở về, hắn cần Chung Túc giúp hắn hoàn thành thủ tục lưu kinh. Nếu như Chung Túc không đồng ý, vậy thì hắn chỉ có cách đi tìm Đỗ Phì và Lý quản gia, có lẽ thuyết phục để hai người này đứng ra không khó, hai người hẳn vẫn còn bận tâm mặt mũi của A Tiết Chương.
Hắn tĩnh tọa chờ đợi, suy nghĩ nên ứng đối như thế nào với các phản ứng khác nhau của Chung Túc khi biết được sự thật, mình có thể nhịn thì nhịn, mọi người tận lực hảo tụ hảo tán...
Bên trong chính sảnh Nội trạch, Văn Giản Tuệ ngồi trước bàn, hai nữ nhi lặng im đứng ở phía sau.
Thấy trượng phu một mực chắp tay sau lưng đảo qua đảo lại trong phòng, Văn Giản Tuệ nhịn không được than khổ, "Ôi, ông đừng đi tới đi lui nữa, ta nhìn chóng cả mặt rồi."
Chung Túc không quanh quẩn nữa, đi ra ngoài cửa, đứng ở dưới mái hiên ngẩng đầu nhìn mặt trời, rồi nói với Đỗ Phì đang chờ ở bên ngoài: "Trời đã sắp trưa rồi, kết quả yết bảng tại sao còn chưa có, lão Lý cũng không hỏi xem thế nào, làm sao cũng không thấy bóng người nào khác?"
Đỗ Phì ngoắc tay, gọi một gã hộ viện đi tới, bảo gã đi tìm Lý quản gia đến đây.
Không bao lâu sau, tên hộ viện đó vội vã trở về, còn dẫn theo người gác cổng tới đây làm chứng, "Viên ngoại, hắn nói Lý quản gia đã tự mình chạy đi xem bảng rồi."
Chung Túc hoài nghi hỏi: "Không phải đã phái người đi xem rồi sao? Tại sao hắn lại tự chạy đi xem chứ?"
Người gác cổng nhịn không được gãi gãi tai, nói, "Lúc trước Lý quản gia một mực đứng tại cổng chờ tin tức, Tề Tam đi xem bảng trở về, nói... Nói A công tử nhà chúng ta đã thi đậu Hội Nguyên."
Thi đậu Hội Nguyên?
Vừa nghe nói ra những lời này, đám người ở đây đều giật nảy mình, Văn Giản Tuệ đang ngồi phẩm trà trong phòng thiếu một chút sẩy tay làm rơi cốc trà, thân hình quả thực giống một cơn gió, lướt ra ngoài, chen ngang đoạt lời, hỏi: "Ngươi xác định nghe được chính là đỗ Hội Nguyên?"
Ở bên trong, hai tay Chung Nhược Thần nắm chặt trước ngực, đốt ngón tay bị bóp trắng bệch, đúng là vô cùng khẩn trương.
Văn Nhược Vị thì chạy ra ngoài mỏ to mắt, hận không thể đoạt lời của mẹ nàng.
Người gác cổng nói: "Không biết a, Tề Tam nói A công tử đạt thành tích bốn môn đầy điểm thi đỗ Hội Nguyên."
Mấy người đồng thời sửng sốt.
Chung Túc sau đó cau mày quở trách, "Tề Tam nói mò cái quỷ gì vậy, quả thực là nói càn, hắn đâu rồi?"
Nếu như nói thi đậu lên bảng, bên này còn có thể tin, nói thi đỗ Hội Nguyên thì đã khiến người hoài nghi, càng quá đáng chính là còn toát ra vụ tất cả bốn môn đạt đầy điểm, quả thực là liều mạng nói dối, cho lên quá cao, người nơi này, ai có thể tin được chứ?
Người gác cổng đáp: "Lý quản gia cũng không tin, cũng nói là hắn nói bậy, Tề Tam giậm chân thề, Lý quản gia vẫn không tin, cho nên đã tự mình chạy đi xem bảng, Tề Tam cũng đi theo. Xem thời gian, chắc hẳn đã sắp trở lại rồi?"
Nơi đây vừa mới nói xong, bên ngoài lập tức vang lên tiếng bước chân gấp gáp, mọi người đưa mắt nhìn đến, không phải ai khác, chính là Lý quản gia đang vội vã chạy tới.
Chỉ là dáng vẻ Lý quản gia có phần dọa người, giống như là cha mẹ chết vậy, vừa chạy vừa khóc sướt mướt.
"Đậu rồi, đậu rồi, lão gia, lão đại nhân trên trời linh thiêng, công tử thi đậu rồi, công tử thật sự lên bảng rồi!"
Loạng choạng lảo đảo chạy tới bên này, Lý quản gia vừa gào khóc vừa báo hỉ nhưng lại giống như là báo tang.