Dữu Khánh: "Thái sư thúc và sư phụ bởi vì trường kỳ hao tổn chân nguyên mà hao tổn thọ nguyên."
Chu Tân Nguyên vẫy mở chiết phiến trong tay, phe phẩy liên tục mấy cái trước mặt mình, vết nước mắt trên mặt lập tức tan đi như khói, sau đó đột nhiên xoay người, lại đi trở về trong phòng, đứng ở trước bàn trà, chất vấn: "Có ý gì?"
Dữu Khánh lộ vẻ cô đơn tĩnh mịch nói: "Trước đây ta cũng không biết, trước lúc sư phụ lâm chung, nói ra một ít tiền căn hậu quả trong Quan thì ta mới biết được, lão đầu tàn phế ngồi trên xe đẩy ở trong thôn chính là A Tiết Chương, phụ thân của A Sĩ Hành, thì ra rất có lai lịch..."
Rồi hắn đem tin tức có liên quan đến thân phận A Tiết Chương là Ngu bộ Lang Trung cùng các thông tin khác có liên quan rủ rỉ nói ra, ngọn nguồn liên quan giữa Linh Lung quan và A Tiết Chương là bắt đầu từ tòa tháp kia.
Trong Linh Lung quan có một tòa tháp sắt màu đen cao ba trượng, tên là Linh Lung tháp. Trên tháp có tầng tầng mái đao, trên mái đao có treo một loại chuông, gió thổi làm chuông vang lên như chuông gió chỉ là biểu hiện bên ngoài, đối với nội môn đệ tử của Linh Lung quan mà nói, có thể vào đó nghe âm, chính là vật then chốt để nhập môn tu luyện Âm Tự quyết.
Nhiều năm trước, một ngày nào đó đã xuất hiện một việc không thể tưởng tượng nổi, tháp sắt bị một viên thiên thạch ầm ầm đánh đổ, tháp cũng bị phá hủy. Sự việc liên quan đến truyền thừa của Linh Lung quan, Linh Lung quan phí hết tâm huyết để chữa trị, nhưng bởi vì tài liệu dùng để luyện chế đặc thù, rất khó tìm, nên về sau phải tìm đến Ngu bộ Lang Trung A Tiết Chương, muốn nhờ cậy vào năng lực của Ngu bộ để tìm kiếm, kết quả tự nhiên là A Tiết Chương đồng ý giúp đỡ công việc khó khăn này, hơn nữa phương thức làm việc để cho Linh Lung quan vô cùng cảm kích.
Linh Lung quan đồng ý báo đáp!
Một số năm sau, A Tiết Chương bị bãi quan, trước khi rời kinh thì từng truyền tin cho Linh Lung quan, có hẹn với Linh Lung quan, Linh Lung quan sẽ phái cao thủ đi theo tiếp ứng.
Nào ngờ trời không biết gió mưa, thái sư thúc phụ trách đi tiếp ứng, trên đường lại gặp phải ân oán cũ, bị dây dưa kéo dài, nên đã tạo thành một trận thảm kịch, dẫn đến A gia gần như bị diệt môn.
Nói ngắn lại chính là Thái sư thúc đến muộn, cũng may trên đường gặp gỡ địa điểm mà sát thủ nhằm vào để chặn giết A gia, tùy tùng của A Tiết Chương bị chém giết nằm trên mặt đất chưa tắt thở hướng ông ấy cầu cứu, Thái sư thúc mới biết đúng lúc đụng phải A Tiết Chương gặp nạn.
Trong lúc kinh hãi, Thái sư thúc lập tức thi triển "Âm" tự quyết, tìm được phương hướng A Tiết Chương trốn đi, khẩn cấp chạy tới, lúc đó mới giải cứu được phụ tử hai người.
Nhưng không may, đợi đến lúc Thái sư thúc chạy đi cứu những người khác thì đã chậm rồi.
Kỳ thực khi quyết định cứu phụ tử hai người trước thì Thái sư thúc đã đưa ra gian nan lựa chọn. Không còn cách nào, toàn nhà A Tiết Chương phân tán chạy trốn, sát thủ hiển nhiên là muốn làm cho toàn bộ một nhà này chết sạch không để lộ tin tức, không dự định buông tha bất cứ kẻ nào, cũng phân tán đi truy sát, trong tình thế cấp bách Thái sư thúc chỉ có thể chọn quan trọng nhất, không thể đồng thời bận tâm mọi người.
Sau sự việc, Thái sư thúc rất tiếc nuối, nói cho A Tiết Chương biết rõ tình hình cụ thể và xin lỗi, thật sự là khổ không có thuật phân thân.
Vô cùng phẫn nộ, Thái sư thúc có thể làm được chính là thi triển Âm Tự quyết truy sát khắp nơi, không để cho tên hung thủ nào chạy thoát, nhưng không thể bức cung ra độc thủ phía sau màn, bởi vì hung thủ cũng là được người thu mua tới hành hung, cố chủ đã ẩn giấu lai lịch, bản thân hung thủ cũng không biết cố chủ là ai.
Một lần đó Thái sư thúc không có lưu lại tên sát thủ nào sống, đồ sát tất cả!
Về sau Thái sư thúc lại đuổi theo truy tra đầu lĩnh của đám hung thủ, muốn tìm hiểu nguồn gốc tìm ra phía sau màn độc thủ, kết quả đã đến chậm rồi, đã bị người trước một bước diệt khẩu.
Một lần đó, mẫu thân của A Sĩ Hành, huynh trưởng cùng tỷ tỷ đều chết hết, gia phó hộ vệ này nọ cũng gần như chết cả, toàn nhà chỉ còn lại có phụ tử hai người, mà A Tiết Chương cũng bị thương không nhẹ, rơi vào trình cảnh cả đời tàn tật.
Chuyện tiếp ứng đã trở thành sự áy náy không xóa đi được trong lòng Linh Lung quan, một mực canh cánh trong lòng, không thể bỏ xuống.
Người ta có đại ân với Linh Lung quan, Linh Lung quan ngươi nói sẽ báo ân, kết quả người ta tin tưởng Linh Lung quan ngươi, vả lại trông chờ vào Linh Lung quan ngươi, nào ngờ Linh Lung quan lại bởi vì sai lầm của bản thân mà không thể đúng lúc chạy tới, hại người ta không kịp làm chuẩn bị khác, dẫn đến cửa nát nhà tan.
Sau đó, Thái sư thúc vì để cứu A Tiết Chương bị trọng thương mà xem như đã hao tổn thọ nguyên.
Với thân thể tàn tật của A Tiết Chương, vốn không sống được đến lúc ấu tử trưởng thành, những năm đó là được Thái sư thúc một mực dùng một thân tu vi điều trị khai thông thân thể cho A Tiết Chương. Nói trắng ra chính là Thái sư thúc một mực dựa vào một thân tu vi kéo dài mạng sống cho A Tiết Chương.
Vốn còn có thể tiếp tục sống một số năm, bởi vì chân nguyên trường kỳ tổn hao, dẫn đến thọ nguyên giảm đi, ngược lại Thái sư thúc đã đi trước A Tiết Chương một bước.
Sau Thái sư thúc, Quan chủ sư phụ lại tiếp nhận công việc của Thái sư thúc, đồng dạng dùng một thân tu vi kéo dài mạng sống cho A Tiết Chương.
Cuối cùng, theo thân thể già yếu, bị vết thương cũ liên tục dày vò, A Tiết Chương cuối cùng vẫn là dầu hết đèn tắt, có hỗ trợ điều trị như thế nào cũng không làm nên chuyện gì, tại một năm trước đã tạ thế.
Quan chủ sư phụ cũng bước theo dấu chân cũ của Thái sư thúc, không sống lâu hơn A Tiết Chương bao nhiêu, đã ra đi trước thời điểm Dữu Khánh xuất sơn mấy tháng.
Trước lúc lâm chung có giao phó, Linh Lung quan thiếu người ta, vô luận như thế nào đều phải thuận lợi hộ tống A Sĩ Hành đến kinh, hoàn thành tâm nguyện sau cùng của A Tiết Chương.
Trước lúc lâm chung, Quan chủ sư phụ là dự định bảo sư đệ Chu Tân Nguyên của mình hộ tống A Sĩ Hành, bởi vì thực lực Chu Tân Nguyên mạnh hơn, hộ tống càng thêm ổn thỏa, nhưng bởi vì Chu Tân Nguyên xuất quỷ nhập thần, trừ phi bản thân tự trở về núi, bằng không ngay cả ông ta là chưởng môn sư huynh cũng tìm không được phương thức liên hệ với sư đệ.
Vì để ổn thỏa đạt mục đích, đành phải đem sự việc dặn dò lại cho đệ tử Dữu Khánh.
Đầu tiên là tiểu đệ tử dù sao cũng là đệ tử nội môn chân truyền, tu vi cao hơn ba vị đồ đệ khác, khả năng bảo hộ càng mạnh. Thứ nhì là ba vị đồ đệ kia không dám giao thiệp với phía quan phương, trước đó, tại thời điểm hoàn tục, ba vị từng gây ra chuyện bất đắc dĩ mới trốn trở về núi, nói trắng ra chính là tội phạm Triều đình phát lệnh truy nã.
Kết quả là, Thái sư thúc gặp sai lầm làm tổn hại A Tiết Chương, Dữu Khánh hắn gặp sai lầm lại làm tổn hại tới con trai của A Tiết Chương, chuyện này gọi là chuyện gì chứ?
Kể đến chuyện một chén cơm Linh Mễ dẫn tới yêu tà ngộ thương A Sĩ Hành, bất đắc dĩ phải thay mặt đi thi, Dữu Khánh thở vắn than dài, vẻ mặt có thể nói là suy sụp.
Chu Tân Nguyên trầm mặc không nói, gã biết rõ A Tiết Chương là do sư phụ gã tự mình mang về Cửu Pha thôn, năm đó từng hoài nghi muốn biết có lai lịch gì, gã từng hỏi sư phụ mình, nhưng mà sư phụ không nói cho gã biết, không nghĩ tới phía sau còn ẩn giấu nguyên do như vậy, càng không nghĩ tới việc sư phụ ở sau lưng yên lặng kéo dài mạng sống cho A Tiết Chương.
Bây giờ gã đại khái đã minh bạch vì sao sư phụ không để cho mình biết rõ, biết đồ ai bằng sư, nếu mình biết rõ khẳng định sẽ ngăn cản việc sư phụ kéo dài mạng sống cho A Tiết Chương, thậm chí có khả năng gã sẽ lặng lẽ đùa chết A Tiết Chương!
Cũng cuối cùng đã minh bạch tên Dữu Khánh này vì sao phải lưỡng nan rồi, nếu bỏ chạy, liền sẽ hủy hoại tiền đồ của A Sĩ Hành, liền sẽ phụ với di mệnh của sư phụ lúc lâm chung!
Hiện trường an tĩnh rất lâu, Chu Tân Nguyên chợt toát ra một câu, "Sư huynh đã đem vị trí Chưởng môn truyền cho ngươi?"
Dữu Khánh: "Không có, đã truyền cho ngài rồi." Hắn quan sát phản ứng của tiểu sư thúc.
Trán Chu Tân Nguyên nhíu lại, "Không có tình huống đặc thù, vị trí Chưởng môn sẽ không truyền cho đệ tử Âm Tự quyết. Cho rằng ta không biết vì sao sư huynh bức ngươi luyện chữ sao? Sợ Quan chủ Linh Lung quan viết chữ xấu mất mặt!"
"Ục..." Trong cổ họng Dữu Khánh phát ra thanh âm kỳ quái, giống như con vịt bị người bóp cổ, tiếp đó lại than thở: "Truyền là đã truyền cho ta, nhưng ngươi biết trước lúc lâm chung sư phụ ta làm ra chuyện gì không?"
Chu Tân Nguyên trái lại có phần hiếu kỳ, dáng vẻ mỏi mắt mong chờ, chăm chú lắng nghe.
"Sư phụ ta đem mấy người sư huynh đệ chúng ta gọi vào cùng lúc, ngay tại trước mặt ba con sỏa điểu kia truyền chức vị Chưởng môn cho ta, truyền thì truyền đi, ông ấy lại nói chức vị Chưởng môn "Người có đức giữ nó", chỉ cần ai có thể đánh thắng ta, người đó liền có thể làm Chưởng môn. Còn có, Chưởng môn chưởng quản một ít gia tài trên tay, theo lý thuyết hẳn phải giao cho ta, người kế nhiệm Chưởng môn này, nhưng sư phụ lại chia ra làm bốn phần, bảo bốn người chúng ta chia đều, làm ta khó xử, không biết làm sao để được lòng hai bên. Hiện tại ba tên sỏa điểu kia ra sức phản đối ta làm Chưởng môn!"
"Ngươi không đánh bọn họ đi?"
"Đánh không thắng ta. Đang chờ ngươi trở lại đoạt lấy chức vị Chưởng môn của ta, trông chờ ngươi giúp bọn họ xả giận a. Sư thúc, ngươi cũng không cần đoạt, chúng ta người nào cũng được, chỉ cần ngươi nguyện ý, ta tùy thời chuyển nhượng chức Chưởng môn cho ngươi."
"Mỗi ngày sai khiến người quét dọn chút khu vực, trồng trọt chút đồ ăn chính là Chưởng môn rồi sao? Sơn dã phá quan, nghèo đến mức chuột cũng chẳng thèm đăng môn, đêm tối ngắm sao trời, ban ngày mộng ngây ngây, ta là thủ không được, ngươi lưu lại tự mình chơi đùa đi, chờ ta chán ngấy hồng trần này rồi cân nhắc việc trở về."
Chu Tân Nguyên khinh thường một phen, rồi lại trầm ngâm nói: "Sư huynh làm như vậy... Ngươi dù sao tuổi còn trẻ, tư lịch lại nông cạn, càng không có đức vọng, sư huynh thì không thể cho bọn họ biết sự thật có liên quan tới nội môn đệ tử, đành phải tìm cái cớ để truyền chức vị cho ngươi. Đều là đệ tử của sư huynh, hắn cũng không tiện làm cho đệ tử khác tâm nguội lạnh, vì vậy mới làm ra vẻ xử lý sự việc công bằng. Còn nếu trực tiếp khiến những người khác bỏ chạy hết, tên lưu manh nhà ngươi làm Chưởng môn còn có ý tứ gì sao?"
"Ai!" Dữu Khánh thở dài, xua tay nói: "Việc này đã không còn trọng yếu rồi, chuyện trước mắt mới chết người, ngươi cho cái chủ ý đi."
Chu Tân Nguyên trầm mặc, biết rõ Dữu Khánh đang khó xử, nhưng việc này rõ ràng còn có điểm kỳ hoặc, "Ta liền không rõ, tiết lộ đề thi cũng không phải là việc nhỏ, tên nha đầu kia đang yên đang lành vì sao lại đưa đề thi cho ngươi?"
Dữu Khánh than thở: "Sư thúc, ngươi có thể có chút tiền đồ hay không, đừng đầy đầu óc chỉ có nữ nhân được hay không? Ta đã nói rồi, là nam, không phải nha đầu!"
Chu Tân Nguyên: "Được, vậy tiểu tử kia tại sao đưa đề thi tới cho ngươi?"
Dữu Khánh: "Nói là báo đáp ân cứu mạng, ta từng cứu mạng hắn mấy lần."
Chu Tân Nguyên hiếu kỳ, "Xảy ra chuyện gì?"
Dữu Khánh mơ hồ cảm giác vị tiểu sư thúc này giống như đối với Trùng Nhi tương đối cảm thấy hứng thú, nhưng hiện tại không có tâm tư suy nghĩ nhiều, liền đem quá trình sau khi quen biết rồi cùng chung hoạn nạn đại khái nói một lần, che giấu việc thi đoán đố chữ tại Văn Hoa học viện lấy đệ nhất, chỉ nói về sau phát hiện Trùng Nhi bị bắt đi, sau đó chạy đi cứu người, lầm nhập Yêu giới bắt Hỏa Tất Xuất sau đó thoát thân, vân vân...
Cơ bản đều là sự thật, duy độc xóa bỏ toàn bộ sự việc có liên quan đến tiền tài, nháo sự việc ra thành như vậy thật sự xấu hổ không nói ra miệng được.
Nhưng tiểu sư thúc quá lý giải hắn, biết rõ tính cách của hắn, vì một người mới quen biết không có giao tình gì mà nghĩ hết biện pháp thoát ra lồng xe chở tù, chuyện đầu tiên không phải chạy trối chết mà là đi mạo hiểm cứu Trùng Nhi, nghe đến đó gã liền cảm thấy không thích hợp, cũng đã nhếch trán nhíu mi chờ nghe Dữu Khánh tiếp tục bịa chuyện.
Chờ Dữu Khánh nói xong, gã mới lạnh lùng hỏi: "Ngươi xác định ngươi đã thành thật nói rõ rồi?"
Dữu Khánh nháy nháy mắt, "Đã đến thời điểm này rồi, ta làm sao có thể nói đùa với ngươi."
Chu Tân Nguyên xếp cây quạt trong tay lại, chống tại trên bàn, "Ta suy nghĩ cẩn thận một hồi, môn phái đang tại thời điểm khẩn yếu quan đầu, thân là đệ tử Linh Lung quan phải có trách nhiệm gánh vác trọng trách, nếu ngươi cũng đã cảm thấy ta làm chưởng môn càng thích hợp hơn, vậy thì được rồi, ngươi lập tức thoái vị đi, ta ngay bây giờ tiếp nhận chức vụ là được."
Vừa rồi còn bởi vì lão Chưởng môn tạ thế mà bi thương, hiện tại hai người đã hồn nhiên không bận tâm nữa rồi.
"Ách..." Dữu Khánh há hốc mồm, nếu đối phương thật sự muốn, trong lòng hắn không nỡ, ngây ngẩn hỏi: "Sư thúc, như vậy có phải là quá qua loa hay không?"