Lục Khiêm ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, hai mắt khép hờ, Chân Thủy chi lực đen nhánh quanh quẩn ở bên cạnh.
Tại một bên khác, trong Luyện Đan phòng.
Ba người giấy da trắng má hồng không ngừng phối dược liệu.
Phẩm chất của mấy dược liệu kia cũng không quá cao, đều là dược tề được sử dụng rộng rãi trên thị thường.
Hơn nữa, theo người giấy luyện chế, khắc độ của Trung Phẩm Luyện Dược thuật gia tăng không ngừng.
Thỉnh thoảng khi luyện chế dược tề cao cấp, Lục Khiêm mới tự mình ra tay.
Thật lâu sau, Lục Khiêm chậm rãi mở to mắt.
Thái Âm Thải Chân Thủy Đạo Dẫn pháp (đại thành: 102/8000)
Tam Tạng Thanh Tâm chú (đại thành: 50/150)
Ký Thần thuật (đại thành: 72/500)
Trung Phẩm Luyện Dược thuật (tiểu thành: 1321/2000)
Đạo Dẫn pháp tiến vào đại thành, tất cả chân khí toàn thân đều chuyển hóa thành m Quỳ Chân Thủy chi lực.
Khắc độ của Trung Phẩm Luyện Dược thuật cũng sắp tiến vào đại thành.
Sau khi Tam Tạng Thanh Tâm chú đạt đến đại thành, mặc dù không có biến hóa quá lớn về sức chiến đấu nhưng việc nhập định đả tọa lại trở nên rất dễ dàng.
“Tám nghìn khắc độ, dựa theo mỗi ngày tu luyện được bốn khắc độ trong động phủ suy ra thì còn cần hai nghìn ngày nữa.” Trong lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.
Tu luyện trong động phủ sẽ tăng thêm một khắc độ so với bên ngoài.
Dù vậy, cũng phải khổ tu một khoảng thời gian.
Lúc này, ngoài động phủ truyền tới những tiếng đập cửa.
Khi cửa mở, một con hạc giấy thông tin vững vàng lơ lửng ở trước mặt.
Lục Khiêm nhìn nội dung một chút, là tin tức từ đám người Vu Từ phát tới.
Mười ngày trước hai bên có hẹn trao đổi thu hoạch trong U Minh.
Lục Khiêm Ký Thần vào người giấy, cầm túi Hồ Thiên đi ra ngoài.
Trong sân, cái miệng nhỏ của Ngư Long kéo dài xuống đất, điên cuồng phun ra nuốt vào Nhật Tinh Nguyệt Hoa, cướp hết toàn bộ cơ hội sống của đồng loại.
Nhìn thấy Lục Khiêm ra ngoài, Ngư Long ‘vèo’ một cái hoàn toàn chui vào trong mặt đất.
Thỉnh thoảng nó vụng trộm nhô đầu ra, trong mắt to màu vàng kim mang theo một chút nghi hoặc.
Dưới chân núi âm binh có thân hình cao lớn, mắt như chuông đồng tuần tra trong sương đen.
Khi nhìn thấy Lục Khiêm xuống núi.
Âm binh cũng dừng bước chân mà hơi cúi đầu chào hỏi.
Lục Khiêm nhìn thẳng cũng không đáp lễ mà là lập tức rời đi.
Sau khi có tu vi cao, thì hắn đã không còn sự sợ hãi khi đối mặt với mấy âm binh này như hồi mới nhập môn.
Nếu có việc, thậm chí có thể sử dụng mấy âm binh này đi làm.
Ngoài Chấp Pháp điện.
Ở hai bên có đạo sĩ kỳ quái không ngừng đi qua.
Có Cản Thi, có tùy tùng hình thù kỳ quái đi theo ở phía sau, có ký sinh tại bên trên Hắc Dương Hàn Nha.
Trong sương đen u ám, mơ hồ có quỷ quái lui tới.
Ba người đứng ở trước đại điện.
Cánh tay phải của Vương Minh phải băng lại, râu già dài ra, sắc mặt chứa nhiều sự tang thương.
Hai người Vu Từ cùng với Đường Băng ở cạnh thì khí thế có vẻ không tệ.
“Lục đại sư, đã lâu không gặp.” Vương Minh cười phóng khoáng một tiếng: “Ta thì thảm rồi, suýt chút nữa đã chết trong U Minh, không có được đồ vật gì, mà suýt chút nữa lại bỏ thêm gia sản vào đó luôn.”
Vu Từ cười khổ một tiếng, nói: “Ta thì còn tốt, tìm được chỗ Âm Lôi Địa Hỏa, lại thành công luyện thành hộp kiếm Lôi Hỏa.”
Bảo kiếm mà Vu Từ mang ở phía sau đã biến mất, thay vào đó là hộp gỗ lim cổ xưa.
Thỉnh thoảng trong gỗ lim đỏ cũng truyền đến một đợt tiếng động của Lôi Hỏa, giống như dã thú đang gào rống.
Toàn thân Đường Băng ẩn vào trong sương đen, thỉnh thoảng biến ảo ra hình dáng hung ác, không nói một lời.
Lục Khiêm lấy cái bao ra từ túi Hồ Thiên, khi mở ra bên trong là các loại chai lọ vại bình.
“Thiên Nhiên tán, Ích Khí tán, còn có dược tề trung phẩm Thi Tiểu Hồng Lân tề, đan này chữa được tất cả các vết thương, thậm chí còn khiến tay chân bị cắt tái sinh. Tác dụng phụ là sẽ trúng Thi độc, toàn thân mọc đầy lông đỏ.”
Lục Khiêm cầm một cái bình thanh ngọc trong suốt.
Trong đó chứa đầy chất lỏng màu đỏ.
Chất lỏng chậm rãi dịch chuyển, mơ hồ hình thành một khuôn mặt người đau khổ.
“Giá bao nhiêu?” Ánh mắt của Vu Từ chớp chớp, kích động nói.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy hắn không có ba ngón tay ở tay phải,
Xem ra chuyến hành trình lần này cũng không nhẹ nhàng như trong tưởng tượng.
“Bên ngoài có thể mặc cả bán đến ba mươi lăm Đạo Công, ta tính ngươi ba mươi hai thôi.” Lục Khiêm lấy ra năm bình dược tề tương tự.
Dược tề này cực kỳ quý giá.
Dược liệu của nó là Thiên Trung Thi Ban trăm năm trên người cương thi, nước mắt nữ quỷ vân vân.
Khi gỡ Thi Ban xuống sẽ ảnh hưởng đến đạo hạnh của cương thi, đại đa số người đều không tình nguyện.
Lục Khiêm cũng chỉ mới đổi được từ đạo sĩ luyện thi thông qua Vương Minh.
“Cho ta một cái đi, chẳng phải Lục Khiêm ngươi muốn phương pháp luyện đan sao? Chỗ của ta có một quyển và