Chương 115: Mưa phùn ngựa trắng, gươm giáo giang hồ
Đạo quan có nơi chuyên để tử quan.
Nơi đây quanh năm u ám, không thấy ánh mặt trời.
Nếu hơn ba năm không có động tĩnh gì, trong quan sẽ phái người đến thu dọn thi thể.
Không ngờ một nữ tử yếu đuối lại có lòng mong muốn mưu cầu thành tiên đến vậy.
Lục Khiêm mơ hồ cảm thấy lần bế quan này nàng nhất định sẽ đi ra.
Sau khi cáo biệt Lý Độ, Lục Khiêm vác bọc đồ trên lưng rồi xuống núi.
Đồ thì nhiều còn túi bố Hồ Thiên thì đã đầy nên hắn đành phải đóng gói những thứ còn lại.
Thông U quan quanh năm tối tăm, giăng đầy sương mù, đi bộ một mình vào rừng khá lạnh lẽo, hoang vắng.
Trên bầu trời thỉnh thoảng lại có một đàn quạ xanh bay ngang qua.
Sâu trong rừng rậm có thủ vệ cao lớn tuần tra.
Phía trước là một đạo sĩ mặc hắc bào đang đứng.
Y quay lưng về phía Lục Khiêm, tia sáng yếu ớt chiếu lên người y, bóng đen đổ dài.
Nam tử nọ quay đầu lại, đôi mắt màu lục, vẻ ngoài anh tuấn, tay trái cầm chiết phiến, tay phải cầm ấm trà tử sa tinh xảo.
Nhìn thấy Lục Khiêm, Long Nhi cười dịu dàng: "Lục huynh, nghe nói huynh sắp đi xa nên ta đến đây để tiễn huynh."
“Long huynh!” Lục Khiêm chắp tay cười nói.
Long Nhi lấy chén rượu bạch ngọc ra, hơi nghiêng bình, rượu màu xanh biếc từ từ được rót vào.
Làn sương giăng mắc, hương thơm dìu dịu.
Hương thơm phả vào mặt, ngửi vào khiến tinh thần vô cùng sảng khoái.
Chân khí trong cơ thể dường như đã tăng lên vài phần.
"Đây là rượu Quỳnh Tương Lục Nghĩ, là tinh hoa của trời đất, tinh hoa của nhật nguyệt. Một ngụm đủ cho một tháng tu hành. Ta đặc biệt đưa tới để cùng Lục huynh bình phẩm đó."
Long Nhi nâng chén rượu lên mời, dẫn đầu uống một hơi cạn sạch.
“Đa tạ.” Lục Khiêm cầm lấy chén, cũng uống cạn.
Tay không không đánh người đang cười.
Dù không biết mục đích của đối phương là gì, nhưng hắn không sợ bị người khác hạ độc.
Vừa vào tới miệng, hương thơm thuần khiết kéo đến.
Tốc độ ngưng tụ của Chân Thủy tăng lên vài phần, khắc độ cũng tăng lên hơn mười, quả nhiên là rượu ngon.
"Lần này Lục huynh đi thuận buồm xuôi gió."
Sau khi trao đổi hạc giấy liên lạc, Long Nhi đột nhiên rời đi, dáng người phóng khoáng, hát một khúc ca lánh đời.
"Giữa sương khói thơm nồng, trong bóng mây ánh nước, khác hắn trần gian sầu khổ. Như vườn vàng Ngọc Hoàng, như bảo lục Tiên cung. Nơi nhà tiên ngàn hoa đua nở, chỉ thấy chuyện cười tưởng gió xuân."
Sau khi người nọ rời đi, Lục Khiêm thu lại nụ cười.
Uống rượu đã lâu, không làm gì cả, không biết có phải là người tốt hay không.
Người này quả là phong độ, nhưng động cơ không rõ ràng.
Đặc biệt lại là đệ tử của điện chủ, Lục Khiêm không khỏi nghi ngờ người này đang che giấu mục đích gì đó.
Hắn lắc đầu, loại bỏ những suy nghĩ vẩn vơ ra khỏi tâm trí.
Mặc kệ đi, người này cũng trạc tuổi mình, cũng là Luyện Khí hậu kỳ.
Cùng lắm thì lại làm một trận.
Xuống núi.
Hắn lấy ngựa giấy ra khỏi bọc đồ.
Âm hỏa thổi qua, một con ngựa trắng sống động như thật xuất hiện.
Hắn cưỡi ngựa trắng du xuân rời khỏi.
Ngựa giấy tồn tại trong năm canh giờ, có thể đi được năm trăm dặm.
Buổi tối hắn không tìm chỗ nghỉ ngơi.
Mà trực tiếp triệu hồi người giấy khiêng kiệu, vừa nghỉ trong kiệu vừa gấp rút lên đường.
Một tối khiêng kiệu đã đi được chừng hai trăm dặm.
Như vậy thì ba ngày sau là có thể tới nơi. Cứ thế, ban ngày Lục Khiêm cưỡi ngựa, tối đến lại ngồi kiệu.
Hắn tránh những nơi đông người.
Buổi tối thỉnh thoảng hắn lại bắt gặp vài tiêu đội vân du tứ phương khiến bọn họ sợ đến mức tiểu ra quần.
Lúc nghỉ chân, hắn ghé vào quán trà mua ít trái cây sấy về ăn rồi hứng sương gió lên đường ngay.
Thỉnh thoảng thì dừng lại để ngắm cảnh và trải nghiệm phong tục các nơi.
Mưa phùn ngựa trắng, gươm giáo giang hồ.
Dạo chơi chốn nhân gian, tu đạo là tu sự vui vẻ, tự tại, không vì chuyện phàm tục mà mệt mỏi.
Hắn vừa đi vừa nghỉ nhưng cũng chậm mất vài ngày.
……
Đêm đen có kẻ giết người.
Trên đường lớn, một chiếc xe ngựa lao qua màn bụi chạy vội giữa đêm khuya.
Hai bên xe ngựa có tám kỵ sĩ mặc giáp đen đang canh giữ.
Ngồi trong xe là một nam tử nho nhã mặt trắng, không để râu, khoảng ba mươi tuổi.
Giữa đôi mày của nam tử lộ vẻ cao quý, không giận mà uy, trông có vẻ là người giữ chức cao trong thời gian dài.
Vù!
Bên cạnh đường lớn, vài mũi tên bay ra.
"Không hay rồi! Địch tập kích!"
Kỵ sĩ giáp đen hét lớn, dùng trường kiếm gạt mũi tên đi.
Ngay sau đó, trong rừng cây có hơn chục tráng hán mặc hắc y, tay cầm vũ khí vọt ra về phía xe ngựa.
Tên hắc y nhân cầm đầu dẫn đầu lao đến chỗ thủ lĩnh mặc giáp đen.
Thủ lĩnh cầm kiếm đón đánh.
Bịch!
Kiếm pháp tinh xảo bị đối phương dùng một chưởng vừa nặng vừa mạnh vỗ vào thân kiếm, sức công kích cực lớn, trường kiếm từ trong tay hắn ta bay ra.
"Phong Lôi chưởng! Ngươi là Hắc Ưng, thủ lĩnh của Lãnh Huyết Thập Tam Ưng!" Thủ lĩnh của toán kỵ sĩ mặc giáp đen sợ hãi nói.
Các kỵ sĩ phía sau hắn ta lần lượt bị giết, thi thể chặn trước xe ngựa.
Hắc Ưng là một nam tử có vết sẹo hình rết hung dữ trên mặt.
Hắn ta thậm chí còn không thèm nhìn kẻ địch xung quanh, tự mình cười nói:
"Chu thành chủ, nghe nói tổ tiên Chu gia truyền lại Bách Bộ kiếm quyết, nếu tu luyện có thể khai sáng tâm trí, nếu lấy ra ta sẽ tha chết cho ngươi."
Người trên xe ngựa hừ lạnh một tiếng, "Hắc Ưng, ngươi không sợ thành Thông Tuyền của ta sẽ tiêu diệt sơn trại của nhà ngươi sao?"
Hắc Ưng cười khẩy một tiếng, nói: "Nghe nói Văn thành chủ bị thương nặng, hơn nữa còn ở nơi hoang vu đến phân chim cũng không có, lẽ nào lại có ma tới cứu ngươi chắc?"