Đợi tới khi độ lửa vừa đủ, Lục Kiếm phất tay áo một cái, mấy chiếc hộp mở ra, dược liệu bay lên rồi chui vào trong đan đỉnh.
Ba lạng Tỳ Sương, một giọt nước mắt quỷ, hai giọt máu Linh hồ, một đóa hoa đào mặt người, một lạng Tử Hà Sa.
Dược liệu vào trong lô bị U Minh Chân hỏa thiêu đốt.
Tiếng kêu thảm thiết của vô số oan hồn truyền ra, khí màu xanh hợp thành một mặt người méo mó, lao thẳng về phía âm hồn.
Bụp!
Bảo kiếm trên đan đỉnh hiện lên ánh sáng đỏ, chém tan mặt quỷ méo mó.
Độ lửa đủ, ở trong đỉnh biến thành chất lỏng vẩn đục.
Những thứ này chỉ là dược liệu phụ trợ, bây giờ mới là bước quan trọng.
Tay áo bào lần nữa phất lên.
Chì màu trắng, thủy ngân màu bạc từ trong hộp bay ra, chui vào trong đan đỉnh.
Vàng bạc, chì thủy ngân, đá ngọc, đồng thiếc... ở trong con đường luyện đan được coi là tinh hoa của thiên địa, vật hình thành từ sự hội tụ Âm Dương.
Vì “chất thì ương ngạnh, tính thì cô đọng”.
Cho nên cần dùng độ lửa, thuốc phụ trợ để bào mòn tính ương ngạnh, mới có thể luyện ra tinh hoa.
Rất khó để nắm giữ được độ lửa và tinh luyện dược liệu trong lúc Luyện Đan, nhiều thêm một phần bớt đi một tí cũng sẽ gây ra thay đổi khôn lường, cho nên Luyện Đan khó hơn chế dược gấp mười lần.
Lục Khiêm bây giờ không luyện đan, chỉ là tinh luyện hai vị dược liệu của Huyết Ấn Đạo binh đan: Hoàng Đan và Hồ Phấn.
“Ngoại Đan Hoàng Bạch thuật” viết: nung chảy chì là Hoàng Đan, luyện thủy ngân là Hồ Phấn; buộc phải dùng Kim Sa Hoàng Nha Hợp Thai quy tề thủ pháp để luyện chế.
Dược liệu và thủ pháp Lục Khiêm vừa dùng, và việc khống chế thời gian độ lửa chính là thủ pháp này.
Sau đó đậy lắp lại, ngồi ở trước đan đỉnh khống chế độ lửa.
Ánh sáng chập chờn chiếu qua gương mặt trầm tĩnh không rõ biểu cảm.
Một lúc sau, trong đan đỉnh bốc ra khói đen, một mùi hôi thối khó ngửi truyền ra.
Lông mày của Lục Khiêm hơi nhíu lại, mở nắp.
Bên trong là một nhúm mạt phấn đen xì, bên trong trộn lẫn chút bột vàng và bột đỏ.
Lục Khiêm lấy hai bột đỏ vàng ra.
“Tám lạng mới ra nửa chỉ, độ thành thạo vẫn là quá thấp, xem như luyện tay vậy.”
Trong thức hải, khắc độ của Ngoại Đan Hoàng Bạch thuật trên gương vàng lại sáng lên một khắc độ.
Ngoại Đan Hoàng Bạch thuật (nhập môn: 15/100)
“Giới hạn của Ngoại Đan Hoàng Bạch thuật quá thấp, nhập môn chắc chỉ có thể tinh luyện dược liệu, ít nhất phải tiểu thành đại thành mới có thể luyện chế sơ bộ đan dược.” Trong lòng Lục Khiêm thầm nghĩ.
Số lượng ít thứ nhất là do độ thành thạo thấp, thứ hai là do tu vi bình thường, khống chế độ lửa không ổn định không nhanh chóng.
Cũng chính là vấn đề của nội công và tay nghề.
“Nơi này không có động phủ, nếu “Âm Dương Hợp Khí Thải Chân Thủy” của ta mà được thực hiện, tốc độ tu luyện sẽ nhanh hơn trong động phủ một chút.”
Ánh mắt của Lục Khiêm lóe lên, bất tri bất giác màn đêm đã buông xuống.
...
Lục Khiêm đứng ở trước gương đồng cao bằng một người.
Hai tỷ muội đằng sau đang chỉnh đạo bào cho Lục Khiêm, khoác lên áo choàng hắc bào.
Trong gương, là một nam tử hai mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch, mắt đen xì, cả người tỏa ra khí u ám.
Lục Khiêm nhìn Yêu Nguyệt nói: “Người ta kêu Hắc Ưng sắp xếp đưa tới chưa?”
“Người ngày mai có thể đưa tới tầng hầm.”
Yêu Nguyệt cúi đầu khẽ nói.
Bởi vì là ở trong phòng, không có ăn mặc trang trọng nặng nề.
Dưới lớp vải sa màu trắng thấp thoáng có thể nhìn thấy cơ thể trắng nõn.
“Âm Dương Hợp Khí Thiên đọc hiểu hết chưa?” Tay của Lục Khiêm để trên gương mặt mát lạnh của Yêu Nguyệt.
“Nô tỳ đọc thuộc hết rồi.” Yêu Nguyệt dường như biết vận mệnh sau này của mình, xấu hổ cúi đầu.
“Tập Nguyệt thì sao?”
“Ta... còn chút xíu nữa.”
Cánh môi của Tập Nguyệt mở khẽ, vừa muốn nói gì đó, ánh mắt chạm vào ánh mắt của Yêu Nguyệt, phát hiện thần sắc của tỷ tỷ mang theo một chút ý lạnh và cảnh cáo, vì vậy vội vàng sửa lời.
“Lão gia, Tập Nguyệt từ nhỏ thì đã không phải là kiểu thích học, nô tỳ trở về nhất định sẽ đốc thúc muội ấy.” Yêu Nguyệt che miệng khẽ cười nói.
Tập Nguyệt cúi thấp đầu, không dám phản bác.
Từ bé đến lớn, tất cả mọi chuyện đều buộc phải là tỷ tỷ trước, sau đó mới tới Tập Nguyệt.
Người khác đều khen tỷ tỷ thông minh, cho dù Tập Nguyệt mới là người thông minh nhất.
Ở phương diện học tập Tập Nguyệt có khả năng nhìn qua sẽ không quên, thật ra nàng đã đọc thuộc từ lâu rồi.
“Ha ha! Không vội!” Lục Khiêm bỗng mỉm cười, trong lòng không biết đang nghĩ gì.
Yêu Nguyệt bước chân nhẹ nhàng, tà váy bay bay, dưới phông nền sắc đỏ, cơ thể trắng trẻo như vầng trăng.
“Đọc thầm khẩu quyết! Trông coi cẩn thận Linh đài.”
Lục Khiêm không có kêu Tập Nguyệt tránh đi mà đi tới trước mặt Yêu Nguyệt, khẽ nói.
Ánh mắt của hắn trong trẻo sáng ngời, muốn mà không muốn, người động mà tâm không động, đây là trạng thái tốt nhất khi tu luyện thuật này.