Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 135: Âm hỏa hừng hực, liệt diễm đốt thành(1)

Chương 134: Âm hỏa hừng hực, liệt diễm đốt thành(1)




“Lục Khiêm?” Vương Minh lập tức sững sờ, nói: “Tiểu nhân thật sự không biết Lục Khiêm đang ở đâu?”

Bụp!

Vừa dứt lời, Âm Nha quăng mạnh Vương Minh lên trên không, sau đó lại quẳng xuống.

“Á! Đại nhân, ta thật sự không biết.” Vương Minh cắn răng bặm môi, cảm thấy nội tạng của mình đều văng hết ra ngoài.

“Ngươi không biết sao?” Âm Nha lạnh lùng nói.

Bụp bụp bụp!

Liên tiếp quăng Vương Minh năm sáu lần.

Trên mặt đất xuất hiện một hố lớn, Vương Minh ngã ở bên trong, hơi thở thoi thóp.

“Đại nhân, tiểu nhân thật sự không biết.”

Vương Minh quả thật không có nói dối.

Tuy có quan hệ cá nhân tốt với Lục Khiêm, nhưng hắn ta cũng chỉ biết Lục Khiêm sẽ đi xa nhà một chuyến nhưng cụ thể là đi đâu thì hắn ta cũng không biết rõ.

“Ngươi đi điều tra.” Âm Nha lơ lửng trên không trung, cả người chìm trong Âm hỏa, nói về phía mảnh đất trống ở một bên.

Vù!

Gió lạnh thổi qua, tại đó xuất hiện quỷ quái mặt mày trắng bệch.

Quỷ hồn ngửi ở trên người Vương Minh, sau đó gió lạnh biến mất.

Một lát sau lại xuất hiện ở trước mặt Lý Minh U, trong tay cầm một tờ giấy.

“Đại nhân, ta phát hiện một bức thư ở trong phòng.”

Một cơn gió thổi tờ giấy tới trước mặt Lý Minh U, lơ lửng trên không.

Ông ta xem qua, là thư Lục Khiêm gửi tới, nội dung trên thư nói là đang ở Thông Tuyền thành.

“Dám lừa ta sao?” Ánh mắt của Âm Nha lóe lên, Âm hỏa đang tụ lại trên không, hình thành Âm Hỏa cầu cực lớn.

Đang muốn đáp xuống, phía trước truyền tới những tiếng rít gầm.

“Tạm thời tha cho ngươi một mạng.”

Âm Nha vỗ cánh, bay về phương xa.

Tốc độ cực kỳ nhanh, biến mất ở chân trời.

Chỗ siêu phàm của cường giả Dưỡng Thần kỳ là một bộ phận có thể Âm thần xuất khiếu, có thể nhập vào yêu thú hoặc pháp khí.

Ngày đi ngàn dặm cũng không thành vấn đề.

Hơn nữa Âm thần có thể phát huy được một trăm phần trăm sức mạnh của chính mình.

Cho dù gặp phải nguy hiểm, có thể chạy trốn nghìn dặm, so với tốc độ chạy trốn của nhục thân thì nhanh hơn rất nhiều.

Vương Minh nằm trên đất, miệng nôn ra máu, mắng chửi: “Đồ điên!”

Nói đi thì cũng phải nói lại, ông ta lấy lá thư từ đâu vậy?

Lục Khiêm từ một năm trước đã không có liên lạc gì với hắn ta rồi.

Âm Nha tới dưới núi, bao trùm Âm hỏa, kích thước cơ thể càng lúc càng lớn, cánh sải ba trượng.

Cánh đập nhẹ, phá tan từng lớp khí lãng trùng điệp, cuồn cuộn trong đám mây.

Âm hỏa phóng ra, ánh sáng xanh xoay chuyển.

Ánh sáng xuyên qua tầng mây, nhuộm xanh đám mây phạm vi trăm trượng, ở ngoài mấy dặm cũng có thể nhìn thấy Âm hỏa cuồn cuộn.

Do danh thế rất lớn khiến cho các cao thủ trên núi bay lên quan sát.

Không biết còn tưởng rằng có cao thủ đến phá quán.

Tốc độ của Âm Nha rất nhanh, nhanh chóng đi xuyên qua những đám mây bồng bềnh.

Không đến thời gian một ngày thì đã đi tới bên ngoài Thông Tuyền thành.

Lý Minh U nhắm mắt dưỡng thần, thần ý như có như không tỏa ra, tản mạn trong phương viên mấy dặm, địa thế đồi núi thu trọn trong lòng.

“Các ngươi đi xuống lục soát.”

Âm Nha há miệng nhả ra một lá cờ đen hơn trượng, trên vải lá cờ đen xì, xuất hiện vô số quỷ quái dữ tợn được vẽ từ máu Chu Sa.

Âm khí đen xì như con rắn dài xuyên qua tầng mây, chui vào trong thành, hóa thành mấy chục âm hồn u ám.

Quỷ hồn không có thực thể, xuyên qua bức tường đất, thời gian một chén trà đã lưu dấu khắp cả thành.

Âm khí bốc lên trên trời hóa thành một bóng người.

“Đại nhân, không phát hiện dấu vết.”

“Các ngươi lên đây trước.” Lý Minh U nổi giận, phất lá cờ đen, âm khí truyền vào bên trong.

“Lục Khiêm nghiệt súc! Ra đây cho lão phu!”

Âm Nha ngửa lên trời rít lên, tiếng gầm truyền khắp cả thành.

Xoạt!

Hai cánh giang ra, một phiến Âm hỏa lan tràn trên bầu trời, phá không bay xuống, tựa như sao chổi lướt qua.

Ánh sáng xanh ảm đạm chiếu sáng tòa thành trong bầu trời đêm.

Âm hỏa vạch ra quỹ tích, rơi vào trong thành.

Ngọn lửa hừng hực trong nháy mắt đốt cháy căn nhà bằng gỗ, một phần năm các tòa kiến trúc biến thành biến lửa xanh lục.

“Cháy rồi!”

“Cứu mạng!”

“Người đâu mau cứu hỏa!”

Từ trên cao nhìn xuống, người bên dưới giống như những con kiến trên chảo nóng vậy.

Mặc kệ dội nước thế nào đi nữa thì ngọn lửa xanh vẫn cháy hừng hực, bọn họ tuyệt vọng phát hiện ngọn lửa xanh không thể dập tắt.

Hơn nữa chỉ cần dính phải một chút đốm lửa nhỏ, lập tức sẽ cháy, cho tới khi hóa thành tro bụi mới biến mất.

Thông Tuyền thành truyền tới tiếng kêu gào, tiếng kêu cứu đau đớn của mọi người.

Còn có người bái lạy Âm Nha ở trên không trung, cầu xin đại vương nương tay.

Người quyền cao chức trọng, đủ hạng người, ở trước mặt sự khủng khiếp giữa sống và chết thì đều không có gì khác nhau.

Còn có một số lão nhân có kiến thức rộng rãi vội vàng tập hợp nhân thủ, thu thập đồng nam đồng nữ.

Lần mị nhãn này chỉ sợ là phải ném cho người mù nhìn rồi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch