Chỉ thấy trong lớp sương mù dày đặc ngoài đại điện mơ hồ có một bóng người.
Đập vào mắt là một đôi ủng màu trắng.
Ngẩng đầu nhìn lên là một nam tử có con ngươi u xanh đang đứng.
Người này bề ngoài tuấn tú, sắc mặt cực kỳ tái nhợt, trên trán đều là mồ hôi lạnh.
“Long Nhi đến thật đúng lúc, giúp ta giải quyết kẻ này.” Liễu Như Ý mừng rỡ trong lòng.
Lúc này cả hai bên đều trong trạng thái không thể cử động, chỉ cần có ngoại lực phá vỡ cục diện bế tắc này thì nàng ta sẽ thoát khỏi vây khốn.
Đến lúc đó dù đánh giết ngược lại hay chạy trốn cũng đều có hi vọng.
“Long Nhi, còn chần chờ gì nữa, mau đến hỗ trợ!” Trông thấy Long Nhi không nhúc nhích, Liễu Như Ý bắt đầu cuống lên: “Đừng sợ, trên người con có pháp khí.”
Liễu Như Ý tưởng rằng Long Nhi nhìn thấy dáng vẻ này của Lý Độ nên không dám bước lên.
Long Nhi vẫn đứng ngây dại như cũ, biểu cảm hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt giống như nhìn thấy một điều gì kinh khủng.
“Ha ha, ra đi.” Lý Đô khoái chí cười lớn.
Chỉ thấy trên người Long Nhi bay xuống một người giấy màu trắng.
Người giấy không có lửa nhưng tự bốc cháy, hóa thành một luồng khói xanh.
Sau khi khói xanh tan biến, nơi đó xuất hiện một đạo sĩ sắc mặt tái nhợt.
Dáng dấp kia hóa ra là Lục Khiêm.
“Là ngươi! Ngươi đã làm gì Long Nhi.” Liễu Như Ý trợn tròn đôi mắt đẹp, không ngờ rằng Lục Khiêm tránh thoát khỏi thủ vệ, còn tới được nơi này.
“Con trai bà thật vô dụng, hơi dọa đã sợ chết.” Lục Khiêm cười nhạt một tiếng.
Sau đó chậm rãi bước đến gần Lý Độ.
Long Nhi cũng có tu vi Luyện Khí hậu kì giống như Lục Khiêm.
Cấm chế cùng số lượng pháp khí trên người còn nhiều hơn Lục Khiêm không biết bao nhiêu lần.
Nhưng dù có mạnh hơn nữa vẫn không thắng được người thủ đoạn lão luyện còn dám liều mạng là Lục Khiêm.
Chưa qua mấy hiệp đã bị khống chế.
“Không được đến gần ta!” Lý Độ quát lên.
Ma hỏa quấn quanh người ông ấy không phải thứ mà người bình thường có thể chịu đựng được.
“Tam Tạng Thanh Tâm chú đã luyện thế nào rồi?”
“Viên mãn đại thành!” Lục Khiêm đáp lại.
Hắn đã đoán không sai, dáng vẻ Ma hỏa đốt người hiện giờ của Lý Độ mạnh hơn trước đây mấy chục đến hơn trăm lần.
Hi vọng chạy thoát chính là đây.
“Tốt! Quả nhiên là đệ tử của ta.” Lý Độ hài lòng mỉm cười, thần thái điên cuồng nhưng ánh mắt cực kỳ thanh tỉnh, đây chính là diệu pháp Đạo Tâm Chế Ma: “Giữa chặt linh thai, ta đưa ngươi vào Thức Hải.”
“Vâng!” Lục Khiêm cũng không có từ chối.
Càng kéo dài thì càng bất lợi với bọn họ.
Trước tiên nên để Lý Độ rảnh tay mới nói tiếp.
Ầm!
Cảnh sắc bỗng nhiên biến ảo.
Thế giới tăm tối vô hạn.
Một đóa Ma Liên nở rộ trong hư không, khí đen phóng ra toàn bộ thế giới tựa như ánh nắng.
Bên trên Ma Liên có hai người đang đứng.
Một nam một nữ.
Nữ là Liễu Như Ý đang ngồi chính giữa đóa hoa sen đen kịt.
Nam tử phía ngoài là một lang quân bạch y anh tuấn.
Người này có khuôn mặt giống Lý Độ đến mấy phần.
Khí đen phủ kín trời, cả thế giới đều nhuộm thành một màu đen kịt.
Khí đen của hai người thoạt nhìn giống nhau nhưng có mấy phần khác biệt.
Khi trộn lẫn vào nhau, không cẩn thận sẽ khó lòng phát hiện được.
Lục Khiêm tiến vào trong thế giới này, Lý Độ mặc bạch y quay đầu cười nói: “Con đã đến rồi, giúp ta một chuyện!”
“Được!”
Lục Khiêm gật đầu, một luồng Âm Quỳ Chân Thủy hóa thành giao long bay về phía Hắc Liên.
Rầm!
Chân Thủy gột rửa khiến Ma Liên chấn động, khí đen chập chờn.
Gột rửa được một phần hắc khí nhưng vẫn không thể làm tổn thương đến bản thể.
“Hừ! Mông muội không biết sợ!”
Liễu Như Ý nhìn đạo sĩ Luyện Khí kỳ này, cảm thấy thật nực cười.
Mặc dù bà ta không phải Đạo Cơ nhưng nói thế nào cũng là cao nhân Dưỡng Thần hậu kỳ.
Một Luyện Khí nho nhỏ sao có thể đột phá được phòng ngự của Ma Liên.
Hơn nữa, dù bà ta không cử động được nhưng sao có thể để bị bắt nạt tùy ý?
Xẹt!
Hai mắt Liễu Như Ý sáng rực, nơi sâu nhất trong con ngươi có một đóa Hắc Liên.
Khi chạm phải ánh mắt của Lục Khiêm, Hắc Liên phản chiếu trong đồng tử hắn.
Chỉ thoáng chốc cả người Lục Khiêm bị trói chặt không nhúc nhích.
Trong thế giới Hoàng Tuyền tối tăm ở Thức Hải bỗng nhiên xuất hiện một đóa Ma Liên đen kịt.
Ma Liên mau chóng tỏa ra khí đen, trải rộng toàn bộ thế giới Thức Hải.
Lục Khiêm nhất thời cảm thấy ảo giác liên tiếp.
Có khi là thế giới U Minh u ám khủng khiếp, có khi là tiên cảnh tràn ngập thanh sắc dục vọng.
Đồng thời trong lòng bỗng nổi lên các loại tâm trạng tiêu cực.
Cả người trở nên cực kỳ dữ tợn, khuôn mặt xấu xí dần mất đi ý thức.
Lục Khiêm bị ảnh hưởng, Giao Long bên trong Hoàng Tuyền cũng cúi đầu ủ rũ, cả người vô lực.
Nghĩ đến Lý Độ, Lục Khiêm vội vã đọc thầm Thanh Tâm chú.
Thế giới Thức Hải bừng lên một tia sáng.
Ánh sáng trắng tỏa ra bốn phía như ánh mặt trời.
Khí đen của Ma Liên dần dần tiêu tan.
Thế giới này vẫn sừng sững như cũ, không có chút dấu hiệu phải rời đi.