Có thể do náo loạn trong Đạo quan chưa kết thúc, hoặc cũng có thể do tác dụng che đậy của Hoàng Tuyền Âm triện.
Nói chung, Lục Khiêm không dám thả lỏng dù chỉ một khắc.
Phần lớn thời gian hắn ngồi trên chim giấy, những lúc mưa to sấm sét thì ngồi trên ngựa giấy.
Nếu mệt mỏi quá, không chịu được nữa thì ngồi trong kiệu chợp mắt một lúc.
Phần lớn thời gian đều rong ruổi trên đường.
Dưới sự cung cấp cuồn cuộn không ngừng nghỉ của chân khí, một ngày Lục Khiêm có thể chạy được nhiều nhất một ngàn năm trăm dặm.
May mà hắn tu luyện Âm Quỳ Chân Thủy, bằng không sẽ không thể chống đỡ được lâu như vậy.
Rong ruổi tổng cộng sáu ngày, đi được hơn bảy ngàn dặm.
Nơi này đã là khu vực tít ngoài rìa của thế lực Thông U quan.
Xèo!
Cỗ kiệu người giấy hóa thành than tro.
Lục Khiêm ngã ngồi bên cạnh dòng suối nhỏ, hai chân ngâm trong dòng nước, thấy khát liền vục đầu xuống nước uống ừng ực.
Trên người hắn mọc đầy lông xanh, cao đến ba thước, thoạt nhìn thấy giống như con tinh tinh lớn màu xanh lá.
Uống nước xong thì hắn liền ngồi xếp bằng điều khí, nhắm mắt minh tưởng, chân khí chậm rãi khôi phục.
Mãi cho đến buổi tối, bóng đêm vừa trải xuống, mặt trăng tròn như một chiếc khay treo cao tít trên bầu trời.
Ánh trăng trắng bạc phủ lên người, tạo nên những ánh huỳnh quang đi vào trong cơ thể.
Thái Âm Thải Chân Thủy Đạo Dẫn pháp hấp thu Nhật Tinh Nguyệt Hoa, chậm rãi khôi phục chân nguyên.
Không biết qua được bao lâu, lông xanh trên người dần rụng xuống.
Sắc mặt Lục Khiêm vẫn khô héo một mảnh, nhìn y hệt bộ thây khô.
Có điều chỉ là hao tổn khí huyết bình thường mà thôi, phương diện này không làm khó được một luyện dược sư.
Hắn lấy từ trong túi bố Hồ Thiên ra Đương Quy Ích Khí Bổ Huyết tán rồi nuốt xuống.
Chỉ trong chốc lát, sắc mặt của Lục Khiêm đã hồng hào lên rất nhiều.
“Ồ! Thuốc tán ích khí bổ huyết này lại có hiệu quả với Luyện thể.” Lục Khiêm nhíu mày.
Khắc độ Luyện Huyết pháp trong Thức Hải lại tăng lên một khắc.
Lục Khiêm tự quan sát bên trong cơ thể mình.
Lần này không phải là Thức Hải, mà là nơi bụng phía dưới đan điền.
Nơi dưới rốn ba tấc, ngoại trừ chứa đựng Âm Quỳ Chân Thủy còn có thêm một giọt máu.
Giọt máu này màu đỏ sậm, tròn trịa như một viên đan dược.
Vật này là huyết chủng.
Huyết chủng là do máu của Ngư Long tinh biến thành.
Tu luyện công pháp khác nhau thì tính chất của huyết chủng cũng khác nhau.
Lục Khiêm tu luyện Cửu Thiên Nguyệt Hoa Luyện Huyết pháp.
Lấy Nguyệt Hoa chi lực ôn dưỡng huyết chủng, thu nạp Nguyệt Hoa cũng có thể tăng cường mức độ của công pháp.
Cho nên bên trong huyết chủng có chứa một tia tính chất Nguyệt Hoa.
Bao gồm những lúc Lục Khiêm vận hành Luyện thể công pháp, màu tóc cùng vệt trăng lưỡi liềm trong con ngươi cũng có đặc thù tương tự.
Huyết chủng này nên gọi là Ngư Long Nguyệt Hoa huyết chủng, hoặc là Ngư Long Truy Nguyệt huyết chủng.
Nghe nói còn có công pháp hấp thu những vật khác: Hỏa diễm, Âm khí, huyết dịch v.v…
Luyện thể có ý nghĩa giống như tên, đó là luyện hóa thân thể thông qua các thủ đoạn rèn luyện huyết mạch.
Cho nên mới nói, huyết dịch giống nhau nhưng có thể ngưng tụ ra huyết chủng có công năng không giống nhau.
Nếu như Lục Khiêm tu luyện một loại công pháp khác, có khả năng năng lực thức tỉnh sẽ không giống nhau.
Lục Khiêm tiếp tục tĩnh tọa.
Hắn vừa điều tức vừa suy nghĩ kế hoạch tiếp theo.
Chạy thì đương nhiên là phải chạy, bởi lẽ giết chết nhi tử cùng lão bà của người ta, mối thù vừa mới kết này có thể nhỏ sao?
Không cần nói chắc chắn là bị đuổi đến chân trời góc biển cũng không tha.
Mà chạy trốn thì cũng phải tìm kiếm phương hướng, hiện giờ đã đến biên giới của Thông U quan, bằng không thì vừa mới ra khỏi hang hổ lại rơi vào miệng sói.
Còn có những nguy hiểm gặp phải trên đường nữa.
Lục Khiêm nhớ hai ngày trước bỗng nhiên nhô ra một con cự xà hai đầu, cái miệng lớn như chậu máu có thể nuốt chửng cả một ngôi nhà.
“Nếu có các nàng Yêu Nguyệt ở đây thì tốt quá.” Lục Khiêm thở dài nói.
Lúc chạy trốn không muốn mang các nàng theo, không biết là còn sống hay đã chết.
Nếu ở trong vòng một trăm dặm, Lục Khiêm thân là chủ nhân của các nàng thì vẫn cảm ứng được.
Hiện giờ đã chạy được hơn bảy ngàn dặm, người còn sống hay chết cũng không biết được.
Yêu Nguyệt có thủ đoạn ngoan độc, thích hợp để quản lý nhân tài cho hắn. Tập Nguyệt có thiên phú khá cao, một khi được dạy dỗ cẩn thận cũng là một trợ thủ đắc lực.
Như vậy bản thân không cần xuất đầu lộ diện, những chuyện vặt sẽ giao cho người khác.
“Hôm nào đó phải làm mấy đạo binh mới được.” Lục Khiêm thầm nghĩ.
Hiện giờ trên người hắn không có yêu huyết, chỉ đành tìm các cách khác.
“Thử dùng máu của mình xem sao?” Lục Khiêm chợt nảy ra một ý, bởi lẽ sau khi dẫn máu vào cơ thể, bản thân cũng tính là một bán yêu rồi.
Có điều dùng máu mình luyện đạo binh có hơi quái lạ.
Lúc này, trong rừng truyền đến những tiếng xào xạc.