WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 199: Đinh Hồn Huyết Tiễn(1)

Chương 199: Đinh Hồn Huyết Tiễn(1)

“Ha ha, đối thủ của ngươi là ta!” Thần Lãng lặng lẽ cười nói.

Một luồng ma ý đánh úp vào trong lòng mọi người.

Nơi người này đi đến, tất cả sự vật đều khô héo biến thành màu đen, cá tôm dưới sông không ngừng nổi lên mặt nước.

Gào!

Rồng khói rít gào rống giận tiến lên, cái đuôi quất thật mạnh về phía Thần Lãng.

Thần Lãng bình tĩnh không vội, trong tay hiện ra một quyển sách.

Trang sách ố vàng, bìa sách màu đỏ thẫm giống như bị máu nhuộm đỏ.

Vèo!

Mũi tên màu đỏ thẫm đột nhiên bay vụt đi.

Mũi tên cũng không phải là thật, mà là được tạo thành từ chất lỏng màu đỏ.

Chiều dài chỉ khoảng chừng ba tấc.

Đối lập với rồng khói dài trăm trượng, người khổng lồ đối đầu với con kiến vậy.

Rồng khói dài trăm trượng nhìn thấy vật ấy, lập tức sợ tới mức lùi lại mấy trăm trượng.

“Đinh Hồn Huyết Tiễn! Ngươi là Thần Lãng sao?” Trong giọng nói già nua có chứa một tia kiêng kị.

Tên Thần Lãng này không rõ thực lực, đặc trưng duy nhất là sử dụng sách ngọc Đinh Hồn Huyết Tiễn.

Khi bị Huyết Tiễn đâm trúng, Âm thần sẽ bị câu đến trên sách ngọc.

Mũi tên màu đỏ hồng bay tới.

Rồng khói dài trăm trượng phun ra một ngụm hơi khói màu xám.

Ông ta không dám mạo hiểm, đó không chỉ là thân thể bị đâm trúng.

Mà nếu Thần ý trong Âm hồn bị đụng vào một chút, thì cũng sẽ bị câu lên.

Đang lúc hai người chiến đấu hừng hực, những người khác cũng không hề rảnh rỗi.

Ong!

Thanh âm thanh thúy vang lên.

Trong lòng Lục Khiêm cảnh giác, vội vàng vận Chân Thủy lên, hình thành một tấm hộ thuẫn Chân Thủy đen nhánh.

Tia sáng đen dài ba tấc xuyên qua hộ thuẫn Chân Thủy.

Hộ thuẫn nổ tung!

Tia sáng đen dài ba tấc lệch đi một chút, dường như là bay xẹt qua gương mặt của Lục Khiêm.

“Nguy hiểm thật, nhanh quá!” Lục Khiêm phát ra hai tiếng kinh ngạc cảm thán liên tiếp.

Nếu không phải hắn phát hiện nhanh, chắc đã sớm bị đâm trúng.

Một bóng người mặc áo xanh nhảy ra ngoài.

Người này có khí chất âm u, quỷ vật quanh quẩn, nhưng lại không có cảm giác hung ác.

“Lục Thần Thứ?”

Ngay lúc Lục Khiêm nói chuyện, Luyện Hình phiên nhẹ nhàng triệu hồi, đoàn người giấy hồn binh cũng vây quanh đạo nhân áo xanh.

Lúc trước khi đối mặt với đám người Huyền Dận, hắn cũng sử dụng Lục Thần Thứ, đối phương đã nói ra một cái tên như vậy.

Hiện tại lại gặp được một Lục Thần Thứ, xem ra đây là đặc trưng của môn phái.

Giống như Âm Qùy Chân Thủy, Tam Thụ Thần của Thông U quan.

Nhưng hiển nhiên Lục Thần Thứ của đối phương lại mạnh hơn mình một chút.

“Hừ, biết ta là Vạn Thế Âm Mộ mà còn dám trêu chọc, gan chó lớn thật đấy.”

Người áo xanh cười khinh thường, đột nhiên trên ngón giữa bên tay trái chỉ Vô Minh uốn lượn, ngón cái đè ngón áp út, thi triển ra chú ấn kì quặc, gã lẩm bẩm trong miệng.

“Hách Hách Âm Dương, Thái Âm Phù Mệnh! Sắc!”

Ánh sáng xanh lóe lên, trong hư không hiện lên phù triện phức tạp uốn lượn.

Vừa giống mặt quỷ lại giống mắt thần, quái dị mà lại tà ác.

Dưới ánh sáng xanh, dường như người giấy hồn binh bị cố định lại, biến thành động tác chậm.

Thái Âm Phù Mệnh nổi lên một trận sương mù quỷ.

Từng thần tướng có dáng người cao một trượng, trên người mặc giáp sắt màu lục đậm, đầu đội mũ cánh phượng, mặt trắng mắt đỏ xuất hiện trong sương mù quỷ.

So với người này, người giấy hồn binh giống như đứa trẻ ba tuổi nhỏ gầy.

Không biết có bao nhiêu thần tướng vây quanh Lục Khiêm, trong giây tiếp theo hắn sẽ bị nuốt hết.

Những người khác thấy tình cảnh khó khăn của Lục Khiên, nhưng không ai muốn hỗ trợ.

Đối với bọn họ, Lục Khiêm giữ chân một người, bọn họ sẽ nhận được càng nhiều lợi ích.

Đã lục tục có người cướp được đồ vật rời đi.

Có một số người rất tham, muốn đi vào sâu bên trong, kết quả bị người khác bao vây đến chết.

“Ha ha! Tiểu tử, có muốn ta ra tay hỗ trợ không!”

Lúc này, một tu sĩ áo đen cười lớn bay qua từ phía trên, bay thẳng về phía sau.

“Lợi dụng sơ hở?” Lục Khiêm cười lạnh một tiếng, sau đầu truyền đến tiếng vang vù vù.

Âm phong đâm vào Thần ý.

Lục Thần Thứ lại tới nữa.

Vừa ngăn cản Lục thần Thứ, mấy chục thần tướng cũng xúm lại.

Ầm!

Thất Sát Âm phù kiếm nổ tung.

Mười mấy tên thần tướng hóa thành phù lục màu vàng.

Đây không phải là âm hồn chân chính, mà là do một loại bùa chú hóa thân thành.

Sau đó tình hình thay đổi, rất nhiều Âm Quỳ Chân Thủy rơi xuống.

Thần tướng bùa chú nhao nhao mất đi linh tính, hóa thành một lá bùa ướt át.

“Đến ta rồi sao?” Lục Khiêm hơi mỉm cười.

Vèo vèo!

Âm thần bay lên trước, Lục Thần Thứ bay tới.

Cùng lúc đó, trên gương mặt của người áo xanh nở nụ cười lạnh, cầm một tấm kiếm phù trong tay.

Mấy chục loại đao thương kiếm kích phóng tới từ bốn phương tám hướng.

Ngay sau đó Lục Khiêm há mồm phun một cái.

Chư Thiên Huyền Kim Kiếm Nang bắn mạnh ra khí Huyền Kim.

Vù vù!

Kim khí như rồng, ánh sáng vàng tứ tán.

Mấy chục loại vũ khí bị tiêu hủy trong nháy mắt, ngay sau đó lại xuyên qua người áo xanh.


“Không thể nào…”

Nét mặt người áo xanh hoàn toàn không tin nổi, hắn ta không ngờ Lục Khiêm sẽ ra chiêu này, đây rõ ràng là pháp khí của U Đô Kiếm Lâu.

Sau đó người này hóa thành tro tàn.

Bên Lục Khiêm giết chết người áo xanh sạch sẽ lưu loát, tu sĩ cướp bóc xung quanh không nhịn được ghé mắt.

Nữ tử chơi đùa khói nhẹ, mấy cao thủ tu sĩ Luyện thể hóa rắn vân vân.

“Không phải là Dưỡng Thần sơ kỳ, lại gần với tu vi Dưỡng Thần trung kỳ, không tệ.”

Chủ quán vừa phun Âm hỏa, hòa tan kẻ địch trước mặt, vừa kinh ngạc thầm nghĩ.

Lúc này, trên bầu trời truyền đến tiếng cười to càn rỡ của Thần Lãng, cùng với tiếng kêu rên vô lực của rồng khói.

Ầm!

Rồng khói dài trăm trượng dần dần tiêu tán.

“Đã chết, đã chết rồi! Giết sạch bọn họ!”

Thủ lĩnh đã chết, thế cục lập tức nghiêng về một phía.

Lần này không phải là cướp xong rồi bỏ chạy cực kỳ đơn giản nữa, mà là giết sạch cướp sạch.

Lục Khiêm lắc mình đến phía sau tu sĩ áo đen vừa rồi kia.

Phụt!

Hóa Huyết Ma đao đâm vào cơ thể của tu sĩ áo đen, huyết quang lập tức vấy bẩn Âm thần của hắn ta.

“Ngươi!” Tu sĩ áo đen không dám tin quay đầu lại.

“Ta giết người ở phía trước, ngươi cướp đồ vật ở phía sau, chơi rất vui sao?” Lục Khiêm cười lạnh.

Tu sĩ áo đen hóa thành một bãi máu mủ.

Lục Khiêm mở Kiếm Nang ra, nạp dược liệu và khoáng thạch, thậm chí là từng rương pháp tiền dưới boong tàu vào trong Kiếm Nang.

Bỗng nhiên, Lục Khiêm quay đầu, trong mắt chứa một tia ý cười, nhìn tu sĩ phía sau muốn sờ thi thể của người áo xanh.

“Ngươi cũng muốn chết sao?”

Câu nói này khiến tu sĩ kia ngây ngẩn cả người.

Không biết Lục Khiêm là miệng cọp gan thỏ, ra vẻ mơ hồ, hay là thực sự có thực lực, nhưng nhớ tới một đạo kim khí kia, người kia vẫn ngượng ngùng rời đi.

Lục Khiêm tiến lên lấy pháp khí và túi của người áo xanh.

Ở bên kia chiến trường, tu sĩ cướp bóc thiếu mất một nửa.

Xem ra nguy hiểm của việc này cũng rất lớn.

Chủ quán và Thần Lãng cũng còn sống, người bị bọn họ gọi là yên nữ và lão xà, đang nói chuyện phiếm với bọn họ.

Về phần vài người khác thì đang quan sát ở bên cạnh, còn có một ít người cướp xong trước rồi bỏ chạy.

Lục Khiêm tiến lên trước, chủ quán cười nói: “Đạo hữu thu hoạch dồi dào rồi, lần sau còn tới nữa hay không?”

“Tới.” Lục Khiêm và chủ quán nhìn nhau cười.

Một khi đã lên con thuyền này, nếm được mùi ngon ngọt rồi, sao còn nỡ rời đi chứ.

“Theo quy tắc chia thành ba phần!” Thần Lãng nở nụ cười.

Rầm!

Lục Khiêm đổ vật phẩm trong Kiếm Nang ra, Thần Lãng vung tay lên, sương đen che khuất ánh mắt của mọi người.

“Ngoại trừ công pháp và Địa Sát Dị Thú, ngươi cứ lấy hết mấy thứ bên trong đi, đúng rồi, ta còn muốn mười viên Linh Tính.”

“Dễ nói.” Thần Lãng hơi mỉm cười, há mồm phun ra mười hạt châu phát ra ánh sáng màu lục đậm: “Ngươi được hời to rồi, cái này vậy mà lại do Dưỡng Thần hậu kỳ âm thầm biến thành.”

Sau khi hai người giao dịch xong, những người khác cũng rục rịch nộp lên phân chia.

Thần Lãng nhìn mọi người cười nói: “Đừng nên cảm thấy ba phần này không đáng giá, nếu không phải tại hạ thi triển bí pháp che giấu dáng vẻ của mọi người, e rằng các ngươi đã sớm bị bắt rồi.”

Bí pháp để cao thủ truy tung nhiều đến nỗi không đếm xuể.

Có người chuyên nhắm vào thần hồn, cũng có người truy tung dựa theo mùi lông tóc trên người.

Còn có thuật Thiên Cơ thần bí nhất nữa.

Mấy cái đó tìm được người cần tìm dễ như trở bàn tay.

Lục Khiêm nghĩ ba phần vẫn là tương đối có lời.

Sau đó Thần Lãng đưa cho Lục Khiêm một khối thẻ bài.

Nó có chiều rộng bằng hai ngón tay, màu xám xịt, trên đó không có bất kì đường hoa văn nào.

“Đây là bí phù truyền tin, có tin gì thì truyền lại qua bí phù.”

Lục Khiêm đưa Chân Thủy vào, bí phù tỏa ra chút ánh sáng.

Người ở đây không nhiều lắm, ngoại trừ chủ quán và Thần Lãng, còn có yên nữ và lão xà.

Một nam tử phát ra sương mù âm u lạnh lẽo và chú lùn có cơ thể nhỏ gầy.

Mọi người đều che mặt, chỉ có thể phân biệt thông qua dáng người, hoặc bình thường gọi tên riêng để xưng hô.

Không ai tự giới thiệu.

Tổ chức này cũng không có tên, hoàn toàn là một tổ chức rời rạc tập hợp lại vì lợi ích.

Những người còn lại này đều là thành viên cam lòng giao ra ba phần thu hoạch.

Những người khác có thể do nhát gan, cảm thấy làm một chuyến này là đủ rồi.

Trước mỗi lần hành động, chủ quán đều sẽ liên lạc với một đám tu sĩ xa lạ.

Một khía cạnh là vì góp dân số, một khía cạnh khác cũng là vì thu hút người gia nhập.

Sau khi tạm biệt mọi người, Lục Khiêm dạo mười mấy vòng ở bên ngoài trước.

Đến lúc xác nhận không có người theo dõi thì mới bay về động phủ.

Trở lại trong động phủ, thắp lửa nến màu lục đậm lên.

Tên của ngọn lửa này là U Đàn,

Được tạo thành từ máu tim và hồn phách của con người, có tác dụng dưỡng thần.

Ánh nến màu lục đậm phản chiếu biểu cảm biến ảo không ngừng trên mặt của Lục Khiêm.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.