Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bàng Môn Đạo Sĩ Ở Thế Giới Chí Quái

Chương 2: Chiếc gương hoàng kim(1)

Chương 2: Chiếc gương hoàng kim(1)




Nữ tử khoảng mười lăm mười sáu tuổi, múa roi trong tay đập xuống đất "chan chát" chói tai.

"Bái kiến tiểu thư." Đám người hơi cúi đầu xuống, hành lễ nói.

"Cút xa một chút!" Giọng nói của nữ tử không kiên nhẫn chút nào, mày liễu dựng lên, tiện tay quất roi vào mặt một người đứng cạnh.

Chỉ thấy mặt người kia lập tức xuất hiện một đường vết máu, sưng lên thật to.

Dù vậy hắn cũng không dám kêu rên, ngược lại còn cười: "Tạ phần thưởng của tiểu thư."

"Cẩu nô tài." Nữ tử mất hứng bỏ đi.

Đạo đồng xung quanh rối rít nhường đường, chỉ sợ chọc vào tiểu tổ tông này.

Nàng là tôn nữ duy nhất của Mạc Lương - Mạc Linh Nhi.

Mạc Linh Nhi được Mạc Lương cưng chiều, từ nhỏ đã điêu ngoa tùy hứng, đối với người khác động một tí là đánh là chửi.

Kể ra thì giữa Lục Khiêm và tiểu gia hỏa này cũng có chút dính líu.

Lục Khiêm là người trầm mặc ít nói, hành vi cử chỉ của một người hiện đại như hắn không hợp với các đạo đồng xung quanh cho lắm.

Có lẽ hắn bị người khác hãm hại nên bị tiểu cô nương này ném một tảng đá vào phía sau ót.

Thiếu chút nữa đã đi đời nhà ma.

Sau đó Mạc Linh Nhi cũng không phải chịu bất cứ hình phạt nào.

Trước kia hắn tưởng đó chỉ là trò đùa giữa các hài tử nên không biết nặng nhẹ, hiện tại xem ra là thượng bất chính hạ tắc loạn. Lão đầu không phải thứ tốt đẹp gì, tôn nữ tuổi còn trẻ mà đã mang tâm địa độc ác.

Trong lòng Lục Khiêm thầm oán.

Chẳng qua bị người cô lập cũng là chuyện tốt, hắn càng được thanh tịnh, không cần lo lắng bí mật bị bại lộ.

Cả ngày tu hành yên tĩnh tự tại.

Đám người bước vào đại sảnh, trên chủ vị có một lão đầu đang ngồi híp mắt.

Râu tóc đều đã bạc, da trắng bệch như giấy.

Có thể là vì nhận định thay đổi, Mạc Lương không còn tiên khí đạo cốt như trong mộng nữa, ngược lại giống như rắn độc âm lãnh hơn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhào tới người khác mà cắn.

"Bái kiến đạo trưởng."

"Bái kiến đạo trưởng."

Mạc Linh Nhi đứng ở bên cạnh Mạc Lương, đám người lần lượt đi lên thỉnh an.

"Tiến độ tu luyện không tệ, tiếp tục duy trì."

"Tốt lắm, chờ ngươi cảm ứng được Thai Tức, lão phu lập tức viết thư đề cử cho tiên môn."

Trên mặt Mạc Lương mang theo nụ cười hiền lành, thỉnh thoảng chỉ điểm vài câu, tán dương người có tốc độ tu luyện nhanh, vẽ ra các loại bánh nướng.

Người được khen thụ sủng nhược kinh, kích động không thôi.

Trong lòng Lục Khiêm liên tục cười lạnh.

Vốn dĩ chẳng có tiên môn nào cả, đó chỉ là cái bánh nướng mà lão già này vẽ ra thôi.

Kết cục đang chờ đợi bọn hắn chính là trở thành một bộ xương khô.

Đương nhiên, Lục Khiêm sẽ không nhắc nhở bọn hắn.

Đám người này giống như một đám nô lệ bị thuần phục, cho dù tận mắt nhìn thấy chân tướng thì cũng sẽ tìm lý do tự lừa gạt mình.

Rất nhanh đã đến lượt Lục Khiêm.

"Bái kiến đạo trưởng." Lục Khiêm khom mình hành lễ.

"Gần đây tiến độ tu luyện thế nào? Đột phá Thai Tức chưa?" Mạc Lương vuốt ve chòm râu, cặp mắt khẽ nheo lại.

Trong Vô Danh tâm pháp, khí cảm được gọi là Thai Tức.

"Hồi đạo trưởng, vẫn chưa có."

Lúc này Mạc Lương bỗng đứng lên, bàn tay đặt lên vai Lục Khiêm.

Xong đời!

Sao bây giờ lão ta lại kiểm tra?

Trong lòng Lục Khiêm chấn động, đồng tử co rụt, cố gắng khống chế biểu cảm của mình, không dám lộ ra bất cứ đầu mối nào.

Lúc Mạc Lương chỉ đạo người khác đều sẽ để tay lên bờ vai, rót chân khí vào vận chuyển đi khắp kinh mạch.

Khi đó, tất cả tình trạng của người tu hành lão đều rõ ràng minh bạch, căn bản không thể gạt được lão.

"Nhỡ đâu lát nữa lão phát hiện ta có khí cảm thì phải làm sao bây giờ?" Những suy nghĩ trong đầu Lục Khiêm điên cuồng chuyển động.

Trước không nói đến chuyện bị phát hiện, muốn lừa gạt qua được chuyện này thì phải thật bình tĩnh.

Hay là dứt khoát giả ngu, vờ như mới vừa đột phá?

Cái này cũng vô dụng thôi, chỉ khác ở chỗ chết sớm hay chết muộn.

Bàn tay lớn của Mạc Lương đập lên vai Lục Khiêm, lại không có nhiệt lưu như trong tưởng tượng của hắn, sau đó lão đứng dậy bỏ đi.

Nhìn nét mặt lão có vẻ mỏi mệt, chắc là đi về nghỉ ngơi.

Nghĩ tới đây, Lục Khiêm thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra hắn suy nghĩ nhiều rồi.

Toàn bộ đám người rời đi, Lục Khiêm cầm đao lên núi chẻ củi.

Núi này tên là Lục sơn.

Bởi vì nằm ở ven hồ, chướng khí xanh biếc quanh năm không tan nên mới có cái tên này.

Mạc Lương bỏ ra một phen công phu thanh trừ chướng khí trên đỉnh núi rồi mới ở lại.

Dù vậy, trong khoảng rừng từ sườn núi trở xuống vẫn còn chướng khí vờn quanh, cứ như Dạ Xoa da xanh tới từ Địa Ngục đang tuần sát sơn lâm vậy.

Muốn rời núi chỉ có duy nhất một con đường.

Nếu cứ tùy tiện chạy xuống, rất có thể sẽ bị chướng khí độc chết.

Lục Khiêm vừa đốn củi vừa suy nghĩ đối sách.

Lúc hắn vô thức đi vào bên trong thì phát hiện trong rừng còn sót lại một vài thứ.

Mặt đất ẩm ướt, lá mục chồng chất thành một tầng thật dày, lẫn lộn cùng phân, nước tiểu và thi thể động vật, mùi hương cực kỳ khó ngửi.

Chân đạp trên lá phát ra tiếng vang sột soạt, có lẽ lá rụng phải dày tới ba thước, không đi nhanh khả năng sẽ bị lún xuống.

Trên đám rễ cây bên dưới chất đống mấy bộ y phục.

Đây là địa điểm Lục Khiêm phát hiện di vật của các tiền bối.

"A?"

Hai mắt Lục Khiêm cong lên, phát hiện trên một kiện áo xanh có một chỗ hơi gồ lên, dường như bên trong có thứ gì đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch