Con đường này đi là “cực”, kiếm đến cực độ, đạo đến cực độ. Vô cùng sắc bén.
Nếu so đấu kiếm thuật, chỉ sợ Vu Từ dùng một chiêu là có thể khiến đối thủ mất mạng.
Đạo tu hành có nhiều con đường, có khi dùng cả đời cũng không thống kê được có bao nhiêu con đường tu hành.
Còn có vô số con đường tu hành kỳ lạ, kiếm tu chỉ là một trong số đó mà thôi.
Mấy người vừa đi vừa nói chuyện, không biết đã đi tới phủ đệ của thành chủ từ lúc nào.
Cửa son cao lớn, hai con sư tử đá đen trợn mắt đen kịt nhìn bọn hắn. Hai bên có mười sáu binh lính mặc áo giáp đứng canh.
Trên cây trụ bằng đá cắm một cây cờ thêu chữ "Kim" màu đen đang đón gió tung bay.
Trạch viện khí phái này chính là phủ đệ của thành chủ.
Thành chủ Kim Dương của Bạch Dương thành chính là ở nơi này. "Phía trước là ai? Dừng lại ngay.”
"Làm phiền các vị thông báo một tiếng, nói có người của Thông U quan đến xin gặp.”
Vu Từ đứng ra nói.
Mấy thủ vệ nhìn nhau, không biết Thông U quan là cái gì.
Thấy mấy người này ăn mặc bất phàm mới đi vào thông báo. Nhưng cuối cùng mọi người vẫn không thể nhìn thấy thành chủ. Thành chủ đã gần mười năm không xử lý sự vụ trong thành.
Địa điểm gặp mặt được sắp xếp ở Phong Sa các phồn hoa nhất trong thành.
Trong đình viện với lối bài trí cổ kính, thanh nhã lịch sự, mọi người được gặp một lão nhân.
Lão nhân râu trắng, làn da sạm mọc đầy đốm đồi mồi, hai mắt đục ngầu như một kẻ sắp chết.
"Khụ khụ, xin chào chư vị đạo hữu.”
Lục Khiêm nhìn thấy lão nhân này, nỗi hoài nghi trong lòng cũng tiêu tán đi ít nhiều.
Thành chủ Kim Dương của Bạch Dương thành năm nay hơn một trăm bốn mươi tuổi.
Tu sĩ đạt đến Luyện Khí bình thường cũng chỉ đạt đến tuổi thọ không quá một trăm năm mươi năm.
Dù Kim Dương là tu sĩ Luyện Khí trung kỳ nhưng trông dáng vẻ hiện tại thì phỏng chừng kẻ mới đạt đến Luyện Khí đều có thể đánh bại người này.
Lục Khiêm cũng không hoài nghi hắn là giả.
Đầu tiên là tử khí phát ra từ hắn không phải giả, lục phủ ngũ tạng cực độ suy kiệt, còn sống cũng chỉ là ngọn đèn leo lắt.
Tiếp theo, tuổi này còn khỏe khoắn như thế, phỏng chừng ít nhất cũng đã đạt Dưỡng Thần kỳ.
Sự thật đúng là như thế, Kim Dương tối thiểu cũng là chấp sự ngoại môn, giết mấy chục người tính là cái gì.
Hơn nữa hắn còn lấy được tài nguyên tốt hơn nhiều so với Quỷ Diện Hoa, không cần che giấu.
Đám người Lục Khiêm không trực tiếp hỏi chuyện của Diệu Hương giáo, mà là hỏi về vụ nữ nhân mất tích trong thành.
Bọn hắn vừa trò chuyện vừa hiểu được sự phân bố thế lực trong thành. Bạch Dương thành chia làm ba thế lực.
Bạch Dương thành chủ, Ngũ Thông quan và Diệu Hương giáo.
Bạch Dương thành chủ và tôn tử Kim Anh là đạo sĩ Luyện Khí, Ngũ Thông quan nhiều đời đơn truyền nên chỉ có hai thầy trò.
Hai bên kết liên minh để đối kháng với Diệu Hương giáo có Luyện Khí hậu kì và năm cao thủ Luyện Khí.
"Mấy năm gần đây Diệu Hương giáo càng ngày càng quá đáng, khuếch trương thế lực vô tội vạ, mười hộ có chín hộ là có tín ngưỡng Diệu Hương giáo, thậm chí Vạn Thọ còn định động đến cả đạo quan." Vạn Thọ là tên thật của Diệu Hương giáo chủ, từ lời nói của Kim Dương thì có thể thấy hắn có nhiều điều bất mãn.
"Ý ngươi là việc Quỷ Diện Hoa cùng Hàn Băng Tằm Ti giảm sản lượng là do người này động tay động chân?”
Kim Dương có vẻ xấu hổ, hắn thở dài: “Ta hoài nghi là hắn làm nhưng lão phu ngu ngốc, không tìm được chứng cớ. Mong chư vị có mắt sáng, xin hãy tra rõ bộ mặt thật của người này.”
Mấy người đang nói chuyện thì trong một phòng khác, một nhóm người cũng đang chú ý đến bọn hắn.
Có hai thanh niên ngồi cạnh cửa sổ, phía sau là hộ vệ và thư đồng.
Nam tử bên cửa sổ mặc hắc y, tóc dài xõa tung, vô cùng tiêu sái tuấn dật, nụ cười của hắn thì ngỡ như gió xuân thổi vào mặt, vô cùng nhẹ nhàng thanh cao.
Nam tử đối diện hắn mặc trường sam màu hồng nhạt, sắc mặt tái nhợt, trông thì có vẻ như kẻ bị rượu và nữ nhân đào rỗng nhưng ánh mắt lại đầy tính xâm lược.
Một người chính là Vạn Minh, nhi tử của Vạn Thọ, người còn lại là cháu của thành chủ, Kim Anh.
Hai người cùng tuổi, lại đều là thiên tài trẻ tuổi, người ta thường gọi là Bạch Dương Song Bích.
"Vạn huynh, nhìn thấy nữ nhân vừa rồi sao? Chậc chậc, muốn chạm lấy đóa hoa xinh đẹp đó quá.” Trong đầu nam tử mặc áo hồng phấn hiện lên một bóng hình xinh đẹp.
"Kim huynh, người của Thông U quan không dễ chọc, chúng ta đừng dây vào thì hơn.” Vạn Minh cười nói.
"Hờ, đạo đồng bình thường mà thôi, nếu có chỗ dựa vững chắc thì cần gì phải bươn chải bán sức?”
Kim Anh cười khà khà, những lời của vạn Minh càng khiến hắn bất mãn: “Phép vua cũng thua lệ làng, dựa vào quan hệ giữa nhà ta và chấp sự, bọn hắn dám làm loạn sao?”
"Chờ một chút, để ta đi phá nát cái vẻ kiêu ngạo của bọn hắn.”
"Mục đích của Kim huynh là muốn tiếp cận giai nhân?” Vạn Minh trưng ra vẻ mặt ta hiểu.
Kim Anh cười cười, lúc này lại thấy đám người Lục Khiêm xuống lầu. Hắn vội đứng dậy rồi bay xuống.