"Ngươi có phát hiện ra vấn đề gì không?" Trên đường đi, Hàn Băng Ly bỗng nhiên nói với hắn.
"Những người mất tích này đều rất xinh đẹp, hơn nữa còn có đặc điểm là lương thiện tốt bụng?”
"Còn có một đặc điểm khác nữa... đều là thiếu nữ chưa chồng.” Hàn Băng Ly mỉm cười: “Có lẽ là tu sĩ cần lấy âm bổ dương nên người ở Bạch Dương thành không bắt được kẻ gây chuyện.”
"Nếu không thử dùng kế dẫn rắn ra khỏi hang? Nhưng ngươi phải sửa sang lại bản thân đã, tên đó thấy ngươi như vậy có mà chạy luôn.”
Lục Khiêm cũng cảm thấy câu này có lý, nói xong liền đưa ánh mắt nhìn sang nữ tử bên cạnh.
Hàn Băng Ly đỏ mặt, bực bội dậm chân, trách mắng: "Sao ngươi không tự đi đi.”
Dứt lời lại cảm thấy hành vi vừa rồi của bản thân sao mà nũng nịu, giống như đang hờn dỗi đối phương lại vội vã trở về bình thường.
"Ta cũng muốn, nhưng ta không có điều kiện đó.” Lục Khiêm buông thõng tay rồi nói với giọng bất đắc dĩ.
Ban đêm.
Đường phố đèn đuốc sáng trưng, đám đông vẫn đông vui như cũ, tiếng người bán hàng rong rao hàng không ngừng.
Thịt kho thơm, mì thơm, xiên thịt nướng cũng tỏa ra hương thơm nồng nàn vây quanh chóp mũi, làm cho người ta chảy nước miếng ròng ròng.
Một nữ tử mặc cung trang màu đỏ, mặt mày tinh xảo như họa chậm rãi bước đi giữa hàng người, hấp dẫn ánh mắt bao kẻ.
Nho sĩ bên cạnh là một nam tử, tuấn dật tiêu sái, khí độ bất phàm.
Tiểu thư chốn khuê các đang dạo bước bên đường nhìn thấy đều lấy quạt che mặt, len lén nhìn.
Hai người sóng vai bước đi, tựa như kim đồng ngọc nữ, khiến người bên cạnh cũng xấu hổ.
Nhưng khu chờ quá đông đúc đã khiến hai người lạc nhau.
Nữ tử mặc cung trang trông có vẻ lo lắng, nàng liên tục nhìn đông rồi lại nhìn tây để tìm kiếm bóng dáng nam tử.
Đột nhiên, con hẻm bên cạnh truyền đến tiếng ồn ào.
Hàn Băng Ly giả trang thành nàng mặc cung trang nhìn theo nơi phát ra tiếng động.
Chỉ thấy một đám trẻ đang cầm cành cây và mấy hòn đá để bắt nạt một kẻ ăn mày già cả dơ bẩn.
Người ăn mày già nằm sấp trên mặt đất, trên khuôn mặt ngăm đen dính đầy vết máu bị cành cây quẹt xước, trên trán cũng có máu tươi đầm đìa, có vẻ vô cùng thê thẳm.
"Lão già ăn mày, đứng lên!”
"Lão ăn mày, ha ha!”
Lão ăn mày vô lực xua đuổi đám trẻ con này.
Nhưng hành động đó lại càng khiến cho đám nhỏ vui hơn, chúng tiếp tục trêu chọc lão ăn mày giống như trêu một con chó.
Cạch!
Bát cơm của lão ăn mày bị đá đổ, thức ăn thừa bên trong đổ tung tóe. "Soạt soạt..."
Tên ăn mày lo lắng, miệng ấp úng, không ngờ lão bò lại gần chỗ cơm trên mặt đất rồi vùi đầu liếm thức ăn rơi vãi.
“Ha ha, hắn giống một con chó vậy.”
Đám nhóc bật cười khanh khách.
Có đứa còn cởi quần rồi tiểu vào thức ăn của lão.
Tên ăn mày có vẻ rất đói nên vẫn ăn ngấu nghiến chỗ cơn thừa đó. "Đám nhóc ở đâu lại không có giáo dưỡng như thế, mau đi đi!” Hàn Băng Ly thấy thế cũng không đành lòng bèn tiến lên quát lui đám trẻ. Bọn trẻ nhìn thấy có người lớn đến liền cười khúc khích bỏ chạy.
"Ngươi ăn cái này đi.” Hàn Băng Ly ngồi xổm xuống, đặt một chiếc móng heo mới mua xuống trước mặt lão ăn mày.
"Cảm ơn nữ Bồ Tát! Lão ăn mày vừa cười vừa khóc, không ngừng dập đầu nhưng không ngăn nổi cơn thèm mà nuốt nước miếng, sau đó liền cắn từng miếng lớn lên chiếc móng heo kia.
Hàn Băng Ly để lại mấy đồng bạc rồi cũng đứng dậy rời đi.
Số tiền này đủ để lão ăn mày mua được một bộ quần áo tốt và mấy mẫu ruộng để sống qua ngày.
"Nữ Bồ Tát, xin chờ một chút.”
Hàn Băng Ly vô thức quay đầu lại, chỉ thấy ánh mắt lão ăn mày trong veo, bên trong ẩn chứa tia sáng khi vừa thực hiện được điều gì.
Vút!
Một ít bột gì đó vẩy ra khỏi tay áo của lão ăn mày, một luồng khói đen đập vào mặt nàng.
Khói đen phun vào mặt Hàn Băng Ly.
Nàng bỗng cảm thấy đầu óc quay cuồng, trời đất xoay tròn, không phân biệt được đông nam tây bắc.
Trên không trung vang lên tiếng phá không, dây thừng buộc chặt cơ thể nàng, càng giãy dụa càng siết chặt.
"Ngươi to gan!” Hàn Băng Ly kêu lớn, nhưng âm thanh phát ra lại dịu dàng và nũng nịu vô cùng.
Hiện tại nàng mới biết bản thân đã mắc bẫy, thừa dịp còn tỉnh táo liền vội vàng điều động lực lượng.
Ầm ầm!
Kiếm khí ở đan điền bắt đầu khởi động!
Bờ môi son của Hàn Băng Ly khẽ nhếch lên, thổi ra một luồng khí màu trắng. Luồng khí ấy hóa thành một con rồng tạo từ khói, rồng gầm lên một tiếng dài.
Chỉ chớp mắt kiếm ý lạnh thấu xương, hàn khí bức người khiến bức tường xung quanh nhanh chóng kết băng.
Con rồng trắng như một con cá nhỏ nhanh nhẹn xoay quanh cơ thể nàng, dây thừng chắc như bằng thép tôi luyện lập tức đứt lìa.
Hàn Băng Ly vừa mới thoát khỏi vây khốn thì lại có một thứ mùi hôi thối xông vào mũi.