"Im miệng, nghiệt súc, mặt mũi lão phu đều vì ngươi mà mất sạch.” Kim Dương giận dữ mắng, hắn cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Tôn tử của hắn cũng được coi là kẻ có tương lai, thực lực không tầm thường; đáng tiếc lại có cái tính tranh cường hiếu thắng, đầu óc không minh mẫn cho lắm
"Chờ đã! "Lúc này Đường Băng bỗng nhiên lên tiếng.
"Làm sao vậy, Đường đạo đồng, có phát hiện gì mới? Hàn Băng Ly hỏi. " m khí nơi này không tầm thường, đợi ta điều tra đã.”
Nói xong, Đường Băng nhắm hai mắt lại, trong miệng lẩm bẩm gì đó. Vút!
Gió lạnh thổi qua, tiếng gió như quỷ khóc sói gào t.
Ban đêm càng có vẻ âm u và thê lương.
Một đám mây đen che khuất mặt trăng, khuôn mặt Đường Băng ẩn trong bóng tối.
Mây đen dần dần tản đi, ánh trăng đầu tiên chiếu lên mặt Đường Băng. Mọi người phát giác, nữ tử trước mắt như đã thay đổi thành người khác.
Hai tròng mắt đục ngầu phát ra ánh sáng âm u, làn da đỏ như máu, lưỡi dài, răng nanh sắc bén, nàng ẩn mình trong sương mù, thân ảnh tựa như hư tựa thật.
Giống như ác quỷ trong địa ngục.
Trong nháy mắt Đường Băng biến thân, năm con quỷ phía sau quan chủ Ngũ Thông quan quỳ xuống, chúng run rẩy, không dám ngẩng đầu.
"Đây là...” Quan chủ Ngũ Thông quan như vừa thấy quỷ, ngón tay run rẩy chỉ vào Đường Băng: “Quỷ... Quỷ Mẫu đại thân pháp.”
"Quỷ mẫu đại thân pháp?” Lục Khiêm không hiểu.
Sau khi Đường Băng sử dụng chiêu này, cảm giác khí thế của nàng thay đổi rất nhiều.
Thậm chí còn sánh bằng cao thủ Luyện Khí kỳ.
Xem ra Vu Từ dẫn theo Đường Băng đạo đồng tham gia hành động lần này không phải không có nguyên nhân.
"Quỷ Mẫu đại thân pháp, là một pháp thuật hết sức hà khắc.” Quan chủ Ngũ Thông quan giải thích.
Đầu tiên, muốn trở thành người "thế thân" của Quỷ Mẫu, cần mệnh cách sinh ra vào giờ âm ngày âm.
Như thế mới có thể hấp thu âm khí của Hoàng Tuyền, dẫn Quỷ Mẫu nhập thể.
Người tu tập Quỷ Mẫu đại thân pháp sẽ có được năng lực hiệu lệnh quỷ vật, nói chung là một thuật pháp vô cùng mạnh.
Nhưng phương pháp này rất khó tu thành.
Trên người Quỷ Mẫu có âm phong từ chốn Hoàng Tuyền.
Người tu hành phương pháp này sẽ bị âm phong thổi quanh thân cả ngày, vô cùng đau đớn.
Giống như ngày đêm đều chịu khổ hình cứa thịt xẻ cốt, đau không muốn sống.
Rất ít người có thể tu luyện nó, đại đa số chỉ tu được nửa chừng đã không chịu nổi mà chết.
"Hóa ra là như vậy...” Lục Khiêm thầm than.
Trách không được Đường Băng nói trên đời này không có ảo thuật nào có thể mê hoặc nàng ta.
Mỗi ngày đều phải chịu đựng cơn đau như thế, tinh thần người đó phải kiên nghị vô cùng, vậy thì ảo thuật nào có thể mê hoặc được.
Nhưng hắn không ngờ một tiểu cô nương mà lại có tâm trí kiên nghị như thế, tính cách còn sáng sủa hoạt bát, Lục Khiêm tự nhận mình làm không được.
Bỗng nhiên, bên cạnh Đường Băng xuất hiện mấy bóng dáng mơ hồ, không biết nói gì bên tai nàng.
"Sườn núi cách đó hai mươi dặm có gì?” Đường Băng mở mắt ra, nhìn quan chủ Ngũ Thông quan.
"Đó là một cái bãi tha ma, đâu có thứ gì.” Quan chủ Ngũ Thông quan cũng tỏ ra nghi ngờ.
Chỉ chốc lát sau, mọi người đi tới nơi vừa nói.
Nơi này cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều là mộ bia.
Ma trơi trập trùng, âm phong thổi xiết.
"Quỷ hồn nói cho ta biết nơi này có người, có lẽ có thủ thuật che mắt, có ai có thể phá nó?” Đường Băng mở miệng nói, răng nanh trắng nõn vươn dài mang đến một mỹ cảm quỷ dị.
"Để lão phu.” Kim Dương bước ra một bước, chân khí cuồn cuộn, xiêm y tung bay.
Tóc hắn biến thành đỏ thẫm, một cỗ khí tức nóng rực đập vào mặt.
Ầm ầm!
Kim Dương tung nhanh hai quyền, hai đạo trường luyện màu đỏ thẫm bay ra. Nó đi đến đâu, cỏ cây khô héo đến đó, ánh sáng đỏ chiếu sáng cả bãi tha ma.
Võ công này là Viêm Dương khí công, chính là bí pháp căn bản của Kim Dương.
Sau khi đánh xong chiêu này, sắc mặt Kim Dương tái nhợt, hắn đứng thở hồng hộc.
Tuổi già sức yếu, dùng được chiêu này cũng không dễ gì.
Ầm ầm!
Đất đá bay loạn, âm phong tiêu tán.
Cảnh sắc trước mắt chợt biến đổi.
Bãi tha ma trước mặt bỗng biến mất.
Thay vào đó là một cung điện sang trọng.
Ánh trăng chiếu vào phần sân trống trước cung điện.
Một nam tử tuấn dật tiêu sái đang ngồi xếp bằng, ánh trăng vòng quanh thân thể, tựa như một dải lụa bạc.
Người đàn ông đội mũ đen, vành mũ buông rèm che mất nửa mặt bên phải. Bốn người mặc áo bào trắng, đầu đội mũ kiểu thư sinh đứng hộ pháp.
Người này là giáo chủ Vạn Thọ của Diệu Hương giáo mà Lục Khiêm đã gặp ở ven đường.
Vạn Thọ giơ cao hai tay, trán dán sát đất, thờ phượng mặt trăng.
Lúc này, mọi người nhìn thấy một hư ảnh của một con cóc khổng lồ xen lẫn hai màu vàng đỏ.
Kim thiềm bái trăng!
Không ngờ bản thể của Vạn Thọ lại là một con cóc.
"Thảo nào lại gọi là Vạn Thọ, khụ khụ.” Lục Khiêm nghĩ tới cái gì đó. Thủ thuật che mắt bị phá vỡ, năm người trước điện quay đầu lại.
Trong mắt Vạn Thọ bắn ra sát khí sắc bén, hắn nhìn Kim Dương, gằn từng chữ: "Ta nhượng bộ nhiều lần, vì sao hết lần này đến lần khác các ngươi vẫn cố chấp bày trò khiêu khích? Nếu muốn chết thì ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện, đừng một kẻ nào mong thoát được!”