Vừa định ra tay tương trợ, tiếng kiếm rung nho nhỏ truyền đến, hàn khí khiến lưng hắn đau đớn.
Vạn Minh giống như quỷ mị lại xuất hiện, mục tiêu lần này của hắn là Lục Khiêm.
"Nghĩ ta là kẻ yếu mà muốn bắt nạt sao? Bần đạo phải nhìn xem ai mới là kẻ dễ bắt nạt đây.” Lục Khiêm cười lạnh trong lòng.
Ù!
Một kiếm phù bay ra khỏi tay áo hắn, một lưỡi dao dài ba thước bắn ra.
Tam Sát Âm Phù kiếm vòng một khúc cua lớn trên không trung rồi đâm thẳng vào lưng Vạn Minh từ phía sau.
"Sao cơ?” Cảm thụ được kiếm ý nhào thẳng vào giữa trán, Vạn Minh kinh ngạc, thân hình biến mất trong sương mù, phi kiếm lướt qua cơ thể hắn.
"Xem ra ngươi đánh bại Kim Anh không phải là ăn may. Đạo hạnh cũng được nhưng không có gì hơn.” Vạn Minh khen ngợi.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, trường kiếm trong tay hắn bỗng lóe sáng, Chùm sáng kia cắt vụn kiếm quang, biến thành hơn mười vầng trăng tròn, từ bốn phương tám hướng hạ xuống.
Lục Khiêm vươn tay ra, bốn người giấy hóa thành khói xanh. Bên cạnh hắn liền xuất hiện bốn người cầm khiên bảo vệ.
Rầm rầm rầm!
Kiếm quang đánh vào khiên, tia lửa bắn tung tóe.
"Ồ? Còn có chiêu này?” Một lần nữa Vạn Minh phải thốt lên kinh ngạc, hắn buộc phải tập trung nhiều hơn vào trận chiến này.
Cái tên này thoạt nhìn bình thường không có gì lạ, trông thì là kẻ yếu nhất nhưng lại ẩn giấu pháp thuật siêu phàm.
Quả thật, so với những người khác thì Lục Khiêm có vẻ quá mức bình thường.
Đường Băng có thực lực thấp nhất, nhưng sau khi hiện ra Quỷ Mẫu thuật thì không còn ai dám xem thường nàng nữa.
Cho dù Vạn Minh rơi vào trong đám quỷ cũng tin bản thân không sống yên được.
Yến Hưng Liệt ban đầu là kẻ kém nhất, nhưng chiêu thức mời thần nhập thân kia làm cho mọi người không dám xem thường.
Xoẹt!
Tam Sát Âm Phù kiếm xé tan không trung lao đến.
Trong sân ánh sáng rực rỡ, ánh sáng của đủ loại pháp thuật là vũ khí lóe lên, cực kỳ kịch liệt.
So sánh ra thì trông Lục Khiêm có vẻ hết sức nhàn nhã.
Hắn trốn dưới sự bảo hộ của bốn binh lính cầm khiên, bốn gã cầm kiếm ngẫu nhiên phóng thích một luồng hỏa diễm màu lục, đánh lén Vạn Minh một chút.
So sánh với mọi người đánh đến chết đến sống, Lục Khiêm quả thực là cực kỳ thích ý.
"Á, tiểu súc sinh, ta muốn ngươi chết!”
Lại bị một luồng hỏa diễm đánh vào trên người, ngọn lửa thiêu cháy mái tóc đen của Vạn Minh khiến tên này bùng nổ.
Ù!
Trường kiếm phát ra muôn vàn ánh sáng, tựa như thật như ảo, làm cho người ta không biết thân ở nơi nào.
Trước mắt xuất hiện rất nhiều ảo giác, vô số sự vật khủng bố cùng những thứ hấp dẫn nối tiếp nhau đến.
Chân trời xuất hiện một vầng trăng tròn, vầng sáng bắn ra bốn phía, thản nhiên hạ xuống.
Quanh thân Lục Khiêm bị một cỗ khí cơ khóa chặt.
Vầng trăng tròn này chính là sát chiêu của Vạn Minh - Truy Nguyệt Tái Hiện.
Ánh trăng hạ xuống, khí cơ bao phủ, giây phút kẻ trúng thuật chỉ nhìn thấy mặt trăng thì đồng nghĩa với việc đi đến tử vong.
Xì xì xì!
Người giấy bị ánh trăng chiếu rọi liền hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất không còn tung tích.
Một tia hàn mang cách đầu Lục Khiêm không tới ba tấc, Vạn Minh xuất hiện, trong mắt mang theo ý cười trào phúng.
"Tiểu súc sinh, chết dưới chiêu này cũng coi như người có phúc ba đời.”
Nhưng đúng lúc này, Vạn Minh lại phát hiện nam tử trước mắt vẫn giữ nguyên thần sắc bình thản, ánh mắt bình tĩnh, hoàn toàn không giống người sắp chết.
"Không hay rồi!” Vạn Minh kinh hãi, lông tơ khắp người dựng đứng.
Hắn tận mắt nhìn thấy mười mấy con rắn vảy xanh từ trong miệng Lục Khiêm bay ra, quanh đầu rắn là mấy đám lửa quỷ quay cuồng.
Phá vỡ người giấy và phi kiếm.
Vạn Minh không nghĩ tới Lục Khiêm vẫn còn chiêu thức chưa dùng. Bởi vì đứng quá gần nên hắn không thể tránh nổi nữa.
"Á á!”
Răng rắn đâm xuyên qua da thịt, nọc độc âm hỏa rót vào cơ thể.
Vạn Minh phát ra một tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu đó đau thương đến mức tất cả người ở đây đều quay đầu nhìn lại.
Vạn Minh chảy máu từ mắt mũi, miệng, tai, đâu đâu cũng là máu, âm hỏa đốt hắn từ trong ra ngoài, đốt hắn thành tro tàn.
"Minh Nhi!" Cóc tinh gầm lên giận dữ, nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Lục Khiêm đã tan thành trăm mảnh.
"Đối thủ của ngươi là ta!” Vu Từ khẽ cười, màu vàng trên mặt chợt lóe rồi biến mất.
Phù!
Phế Kim kiếm khí màu đỏ phun lên thân kiếm, thế công sắc bén vài phần. Mặc dù vậy, cóc tinh vẫn tiếp tục phun ra khí độc.
Lục Khiêm vội vàng tránh né, khí độc rơi vào một khoảng trống, mười thước xung quanh nơi đó đều hóa thành nước mủ.
"Đường đạo hữu, ta tới giúp ngươi!” Lục Khiêm phi thân bay đến bên cạnh Đường Băng.
Tuy rằng Đường Băng có thể sử dụng đám quỷ, nhưng vì đạo hạnh nông cạn nên lực lượng của quỷ hồn cũng không cao.
Nếu không phải có ưu thế về số lượng thì e đến hiện tại đã không còn mạng rồi. Có Lục Khiêm gia nhập, còn lại tam đại hộ pháp đồng loạt ra tau.
Cóc tinh tức đến nỗi kêu ồm ộp không ngừng, nhưng tất cả đều bị hai người ngăn lại.
"Chết!”
Cóc tinh ngửa đầu lên nhìn mặt trăng rồi thét dài, ánh trăng hội tụ, hình thành một quả cầu ánh sáng khổng lồ.
Ầm ầm!
Quả cầu ánh sáng nổ tung, hào quang bắn ra bốn phía, đất đá bay tứ tung. Vu Từ và Hàn Băng Ly hộc máu bay ngược ra sau.
“Tiểu tử, ngươi giết nhi tử và đệ tử của ta, lão tử phải nuốt sống ngươi.” Cóc tinh không hêg thừa thắng xông lên liều mạng với bọn hắn.
Chỉ chăm chăm nhảy đến gần Lục Khiêm, ánh mắt xanh biếc hứa đầy oán độc nhìn chằm chằm hắn, làm cho da đầu người ta tê dại.
So sánh với thân hình cao lớn của yêu quái, thân hình Lục Khiêm giống như con kiến nhỏ bé.
Người giấy cầm khiến đứng chắn ở trước mặt nó, nhưng chung quy cũng chỉ là tờ giấy rách.
Thời khắc ngàn cân treo sợi tóc, Lục Khiêm lâm vào tuyệt cảnh nguy hiểm nhất từ khi sinh ra tới nay.
Sinh tử trong giây lát lại giúp hắn bình tĩnh hơn bao giờ hết, tư duy chuyển động với tốc độ cao.
Nếu đỡ được đòn này mà không chết là có thể chạy trốn.
Nhưng đòn tấn công từ con cóc có thân hình cao lớn nhường này chắc cũng không nhẹ, ít nhất cũng phải chịu kết quả tàn phế, nghiêm trọng một chút có khi còn mất mạng.
Thứ hai là trực tiếp đánh trả ngay!
Trong giây lát mà Lục Khiêm đã nghĩ ra đối sách, tám tờ giấy bùa chú hóa thành khói xanh rồi biến mất, chỉ còn lại một người giấy hơn trượng đứng bên cạnh bảo vệ hắn.
"Đường đạo hữu, điều khiển quỷ hồn bảo vệ người giấy!”
Đường Băng hơi sửng sốt, lập tức chấp hành.
Vù!
Một cơn âm phong thổi qua.
Người giấy lập tức biến dạng, thân hình bằng giấy biến mất, thay vào đó là một đám tráng hán cao lớn có máu có thịt.
Thân cao hơn trượng, khí thế hùng vĩ; tựa như thần tướng hộ pháp bảo vệ người có đạo.
Người giấy hữu thân vô hồn, quỷ vật hữu hồn vô thân.