Mọi người xe nhẹ chạy đường quen quay trở lại Chấp Pháp điện, sau đó nộp lên chứng minh đã hoàn thành nhiệm vụ.
Nhìn thấy phần miêu tả nhiệm vụ, đạo sĩ trực hơi nhướn mày, cung kính mặc niệm mấy câu.
Vù vù vù!
Vô số kiến đỏ bay trên trời, trông như một đám mây mù sau đó hội tụ thành một hình người.
“Ta là Hữu quản sự của chấp pháp điện, những gì các ngươi nói là thật sao?”
Cách thức ra sân của quản sự chấp pháp điện quả thực là rất chấn động.
Để tiết kiệm thời gian, rất nhiều tu sĩ thường chọn ký gửi thần ý vào vật sống, hoặc là trên một số vật thể.
Thay mặt chính mình ra ngoài làm việc.
Mặc dù không thể chu toàn cả hai nhưng ít nhất vẫn đủ an toàn, tiết kiệm thời gian di chuyển qua lại.
Dị thú và vật phẩm dùng ký gửi đều vô cùng trân quý, muốn mua cũng không mua được vì khi vừa xuất hiện đã bị người khác săn đón mua ngay.
Hoặc là đến sau núi cùng với xuống núi thám hiểm, không chừng cón có thể gặp vận may.
“Tất cả đều là sự thật, mời quản sự hãy nhìn xem.”
Có vẻ như Vu Từ đã có chuẩn bị từ trước, y lấy xác của Cóc tinh cùng với đầu lâu của đám người Kim Dương ra.
“Phát Đạo Công cho bọn họ, nhiệm vụ cơ bản năm Đạo Công, phần thưởng phát sinh của nhiệm vụ thêm bốn mươi lăm Đạo Công.”
Quản sự chấp pháp kiểm tra một lượt sau đó để đồ xuống rồi rời đi.
Trừ khi là yêu cầu của nhiệm vụ, bằng không những vật phẩm mà đạo sĩ lấy được trong quá trình thực hiện nhiệm vụ đều thuộc về bản thân.
Cũng không thể trách Chấp Pháp điện làm to chuyện như vậy.
Dù sao việc một đạo sĩ Luyện Khí sơ kỳ giết chết hai Luyện Khí hậu kỳ và một số tu sĩ trung kỳ này quả thật quá mức khủng khiếp làm người ta rợn hết cả người.
Bất kể là ai cũng khó mà tưởng tưởng nổi.
Trên mảnh đất trống, năm người Hàn Đường, Vu Yến Lục cùng nhau tề tựu.
“Đạo Công đã được phát, nhiệm vụ lần này Lục Khiêm có công lớn nhất, Hàn Băng Ly thứ hai, để bọn họ chọn trước hai thứ.”
Vu Từ nói với mọi người, sau đó y cùng với Yến Hưng Liệt mở bọc trên người rồi đổ ra một đống đồ.
Thi hài của Cóc tinh, mấy chai thảo dược, phù lục, đao thương kiếm kích, cùng với một số kim ngân châu báu.
Kim ngân châu báu chia đều.
Công pháp mỗi người sao chép một phần.
Chỉ tiếc là không có Viêm Hoả Khí công cùng với phép luyện thể của Kim Dương.
Lão già này quá xảo quyệt, chẳng biết gã đã giấu đi đâu rồi.
“Vậy bần đạo từ chối thì bất kính rồi.”
Lục Khiêm tiêu sái chắp tay, chọn mắt và nọc độc của Cóc tinh.
Là đại yêu Luyện Khí, hai thứ này trên người Cóc tinh vô cùng có giá trị làm dược liệu. Nếu đem đi bán thì cũng bán được hẳn mười mấy Đạo Công.
Hàn Băng Ly chọn một chai Biên Bức Tiềm Hành hoàn, ăn vào có thể che giấu mùi của bản thân cùng với chủy thủ bằng thép rèn, giá trị tổng cộng tám Đạo Công.
Những thứ còn lại để những người khác phân chia.
“Đạo hữu, ta xin phép ra về trước. Có duyên sẽ gặp lại.”
Hàn Băng Ly nở nụ cười, bàn tay trắng nõn ngọc ngà, trao đổi hạc giấy truyền tin với mọi người.
Sau khi hào quang lóe lên thì bóng người đã biến mất ở phương xa.
“Hẹn gặp lại đạo hữu! Muốn mua vũ khí thì nhớ đến tìm ta!” Yến Hưng Liệt để lại cách thức liên lạc rồi rời đi.
“Hẹn gặp lại!”
Mấy người trao đổi hạc giấy liên lạc rồi tản ra đường ai nấy đi.
“Cộng với ban đầu thì tổng cộng có năm mươi Đạo Công, phải chi tiêu thế nào đây nhỉ.” Lục Khiêm rơi vào trầm tư.
Chỗ này tương đương với năm mươi lăm tháng lương cơ bản của đạo sĩ.
Pháp thuật khẳng định đã đủ rồi, tham quá lại hoá dở.
Muốn mua bảo mã dị chủng thì không đủ, ít nhất phải tốn một trăm Đạo Công.
Chẳng biết từ lúc nào Lục Khiêm đã đi đến Dược sơn.
Cánh rừng hoa đào hoa đào đang nở rộ vô cùng rực rỡ tươi tốt.
Một lão đầu hơn năm mươi tuổi thân hình gầy gò, mặc đạo bào màu xanh đang ngồi uống rượu một mình.
Lý Độ nhìn về phương xa nơi có tòa kim điện trên đỉnh núi cao nhất.
“Lý sư phụ, ta về rồi đây.” Lục Khiêm hành lễ.
Nghe nói toà Lôi Hoả Kim điện ở phương xa là nơi ở của Thông U đạo nhân, là một trong những cấm địa hàng đầu của Thông U. Vì sao Lý Độ lai nhìn về nơi đó?
“Ồ, ngươi đã về rồi.”
Lý Độ quay đầu lại, dùng tay áo lau sạch vết rượu trên chòm râu dê: “Ồ? Đạo hạnh rất thâm hậu, hẳn là đã gặp được kỳ ngộ.”
Lục Khiêm kể lại những chuyện đã xảy ra, lược bớt chuyện Giao Phục Hoàng Tuyền đồ trong não hải.
Lý Độ nghe xong cười lớn: “Tiểu tử ngươi vận may không tồi, thế mà còn chưa chết, đại nạn không chết ắt sẽ có hậu phúc, được bao nhiêu Đạo Công?”
“Năm mươi lăm, đệ tử đang phát sầu vì không biết nên dùng thế nào đây.” Lục Khiêm cười nói.
Bây giờ ngẫm lại vận may đúng là không tồi thật.
Lý Độ vuốt râu trầm tư: “Lão phu kiến nghị ngươi nên mua một động phủ.”
“Động phủ?”
“Đừng tưởng rằng động phủ chỉ là nhà ở thông thường, tác dụng của động phủ rất lớn, đãi ngộ lớn nhất của đạo sĩ chính là có tư cách mua động phủ.” Lý Độ bày ra vẻ mặt ngươi không hiểu được đâu mà nói.