Chương 79: Phàm người có khiếu, mới có thể thành đạo(1)
Còn về động vật ít nhiều gì vẫn có khiếu, cây cối cần có độ tuổi cao.
Nhưng cỏ lại lột xác cực kỳ khó khăn, bao gồm cả Ngư Long thảo có đạo hạnh gần trăm năm này.
Lúc chưa đến một trình độ nhất định, thì hoàn toàn không thể phát huy thực lực vốn có.
Sau khi Ngư Long thảo hóa thành Ngư Long, mới có được năng lực hô mưa gọi gió nhất định.
Khi đó, nếu Lục Khiêm lại muốn bắt thứ này, chắc cũng phải trả giá khá nhiều, dù sao cũng là đạo hạnh trăm năm.
Hơn nữa, Ngư Long còn đứng thứ bốn mươi chín trong bảng Thất Thập Nhị Địa Sát Dị Thú.
Dường như Ngư Long thảo đã cảm ứng được sự nguy hiểm, liều mạng giãy giụa trên tay hắn.
Giãy giụa đến nỗi cả người máu tươi đầm đìa, cực kỳ thê thảm.
Đôi mắt to màu vàng kim toát ra một tia cầu sinh, khiến người ta không khỏi sinh lòng trắc ẩn.
Cỏ muốn tu hành thật sự không dễ, cho dù đã có đạo hạnh trăm năm, thì chỉ cần hơi vô ý là sẽ thất bại trong gang tấc.
Nếu không phải có Chân ý của Giao Long, thật sự Lục Khiêm cũng không dễ gì bắt được vật này.
Đã lột xác đến bước này, chứng minh vật này có số mạng lớn.
Sau này nói không chừng sẽ là Ngư Long, Giao Long, thậm chí là Chân Long vân vân.
“Hửm?” Trong đầu Lục Khiêm chợt lóe ra một tia sáng, bắt được cái gì đó.
Trước khi xuống núi, hắn vốn định tìm một dị thú quý hiếm để hoàn thành công pháp luyện thể.
Chỉ là những dị thú quý hiếm kia hoặc là có thiếu hụt, hoặc là không ra hồn, tiềm lực quá thấp.
Thay vì tu luyện đến mức cao nhất trên huyết mạch quá thấp, còn không bằng duy trì cơ thể người.
Nhưng nửa Ngư Long nằm trong tay mình còn không phải là huyết mạch rất tốt sao?
Có lẽ là mới lột xác được một nửa, còn cách Ngư Long chân chính một chút.
Phẩm chất huyết mạch chỉ mới gần đến bên cạnh bảng Địa Sát.
Nhưng điểm mạnh của Ngư Long thảo nằm ở đâu?
Chỉ cần có đủ tài nguyên, là sẽ không ngừng lột xác tiến lên trên.
Tuy có vẻ năng lực hiện tại rất thấp, nhưng tiềm năng lại rất cao.
Nếu như may mắn, thì tối thiểu cũng đạt đến vị trí thấp nhất trên bảng Tam Thập Lục Thiên Cương Thần Thú.
Nghĩ đến đây, Lục Khiêm không thể kiềm chế nhẫn nại trong lòng nữa.
Hắn hận không thể hấp thu tinh hoa huyết mạch của Ngư Long thảo ngay lập tức, hoàn thành dẫn huyết nhập thể.
Nhưng khi cẩn thận nghĩ lại, ngọn lửa trong lòng hắn giống như bị dội vào một gáo nước lạnh, lạnh mất một nửa.
Dẫn huyết nhập thể có tỉ lệ chín phần là sẽ chết.
Cho dù là đạo sĩ có gia thế tuyệt vời, tài nguyên sung túc. Thì mười người đã thất bại hết tám người, hai người còn lại ít nhiều gì cũng sẽ để lại di chứng huyết mạch.
Nếu không phải như thế, trên đời này đã sớm đều là tu sĩ có huyết mạch mạnh mẽ.
Vì dẫn huyết nhập thể, Kim Dương phải chuẩn bị mấy chục năm, lấy Quỷ Diện Hoa Âm Địa Vạn Năm làm cơ sở, khắc hoạ đại trận tối cao, rồi mới dám tiến hành một bước này.
“Đương nhiên, ta cũng có ưu thế, Hỏa Táo chính là vật đại bổ, nhưng đổi lại phải tiêu hao cực lớn khi dẫn huyết nhập thể.” Suy nghĩ trong lòng Lục Khiêm nhanh chóng xoay chuyển.
Nhưng như vậy thì sẽ không thể dùng Hỏa Táo làm vật để đột phá Dưỡng Thần.
Sau này muốn đột phá Dưỡng Thần còn phải đi một đoạn đường rất dài.
Nhưng cũng có chỗ lợi, đó là có thêm một công pháp luyện thể, còn được Chân Thủy đen nhánh tẩy luyện cơ thể từng giây từng phút.
Chỉ sợ đến lúc đó thân thể của mình mới là át chủ bài mạnh nhất.
Khi kẻ địch biết được điều này, sẽ vung một quyền đánh mạnh vào hắn trước khi chết.
“Về động phủ trước, chuẩn bị tốt tất cả.” Lục Khiêm nói trong lòng như thế.
…
“A! Lục Khiêm, lão tử giết cả nhà ngươi!”
Ở một chỗ trong mật thất, Lý Lâm mình đầy thương tích nằm trên giường kêu rên.
Hắn bị chặt đứt một cánh tay, chất độc trên mặt khiến ngũ quan của hắn ta hoàn toàn thay đổi, toàn thân không có chỗ nào lành lặn.
Thúc phụ của Lý Lâm đen mặt ở một bên, trong lòng dâng trào một ngọn lửa giận.
Ông ta giận Lý Lâm không nghe lời mình, đi tìm đạo sĩ kia để báo thù.
Càng giận hơn đó là thành công thì thôi, đằng này là bị người ta lừa, bị người khác đánh thành như vậy.
Cuối cùng bên Lý Lâm đã đánh thắng, tiêu diệt toàn bộ đối phương.
Một câu người kia nói ra trước khi chết, khiến hắn ta biết thì ra tất cả chỉ là hiểu lầm.
Thật ra mục tiêu của hai đám người là cùng một người.
“Ha ha, Lý Lâm hiền đệ, sao lại thành dáng vẻ này?” Tiếng cười sang sảng của Bồ An truyền đến từ ngoài cửa.
“Khiến Bồ công tử chê cười rồi.” Lý Minh U cung kính hành lễ.
Cho dù Bồ An có chức vị gần giống với ông ta, nhưng phụ thân của đối phương là một trong bát đại chấp sự, nắm giữ quyền cao chức trọng.
“Lý đạo huynh, ta đã sớm nói tiểu tử Lục Khiêm này rất lợi hại, Lý Lâm tiểu huynh đệ còn không tin.”