Nắm vững công pháp quan trọng nhất, để tránh thủ hạ của mình âm thầm vượt mặt.
Có thể nói, tu vi càng cao thì càng không thể chuyển tu công pháp, bị ràng buộc càng lớn.
Thông U đạo nhân cho đến nay vẫn chưa biểu hiện ra lòng lang dạ thú gì nhưng loại cảm giác tương lai bị nắm trong tay kẻ khác khiến người ta thật sự khó mà chịu nổi.
“Vậy người có thể cho con một thuật pháp hoàn chỉnh để tu luyện ư?” Vẻ mặt Lục Khiêm bình tĩnh hỏi.
"Đúng thế!"
Thấy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, Lý Độ sửng sốt trong lòng.
Cứ tưởng Lục Khiêm sẽ rất quan tâm, nhưng không ngờ hắn lại thờ ơ đến vậy.
Trên thực tế, Lý Độ không biết là kể từ những gì Vạn Thọ nói khi đó, Lục Khiêm đã thầm tìm cho mình một đường lui.
Đó là Ngư Long Luyện Thể thuật. Nếu thật sự không được thì hắn cứ kiếm lấy cái cớ đào tẩu đến chỗ khác làm tán tu cũng được.
"Người muốn giao dịch với con ư? Con cần phải bỏ ra cái giá gì?" Lục Khiêm hỏi.
Màn đêm buông xuống, sương mù bao phủ Dược sơn.
Từng ánh trăng len qua màn sương quanh năm không tan chiếu rọi xuống mặt đất.
Ánh trăng chập chờn chiếu lên khiến cho sắc mặt của hai người có chút bất định.
"Đúng, một giao dịch. Thứ bỏ ra cũng rất đơn giản."
Vẻ mặt của Lý Độ nghiêm túc hơn bao giờ hết.
"Hiện tại mới ngả bài thì chắc trước đây hẳn là không tin tưởng con lắm." Lục Khiêm mỉm cười.
Lý Độ thân làm quản sự tại Dược phòng, lại dành cả ngày để nghĩ cách thoát khỏi gông cùm của môn phái, thoạt nhìn thì toan tính không nhỏ.
“Đúng vậy!” Lý Độ gật đầu.
"Ta cũng chưa từng tin tưởng người. Haha!"
Mây mù tan đi, hai người nhìn nhau mỉm cười, bấy giờ đôi bên mới tin tưởng lẫn nhau.
Trong quá khứ, sư đồ tình thâm nhưng nửa là thật lòng nửa là giả ý.
Kể cả Lục Khiêm cũng thế.
Hoàn cảnh trước đây khiến hắn vẫn cảnh giác với rất nhiều việc.
Đặc biệt là môn phái cấp bậc như Thông U quan.
Đấu đá, giết hại đồng môn lẫn nhau đã thành bình thường.
Làm sao một lão đầu đã sống trong quan cả trăm năm lại có thể dễ dàng tin tưởng, chân thành quan tâm đến người khác như vậy.
Trong thâm tâm của Lục Khiêm ngày trước biết cho dù đối phương mưu đồ thế nào đi chăng nữa, nếu cần hưởng thụ đãi ngộ thì hắn vẫn sẽ hưởng thụ.
“Haha, chén này lão phu tạ lỗi với con.” Lý Độ cười uống cạn rượu trong chén.
“Con cũng kính người vì ơn truyền dạy trong thời gian qua.” Lục Khiêm cũng uống cạn rượu trong chén.
Bất kể nói thế nào, Lý Độ cũng đã trao cho hắn điều mới.
“Tiếp theo, ta sẽ thẳng thắn cởi mở.” Lý Độ vung tay một cái.
Một lớp màng đen bao phủ hai người họ, chặn đứng tầm mắt từ bên ngoài, đồng thời ngăn không cho những gì họ nói bị lộ ra.
“Mời nói!” Lục Khiêm ngồi ngay ngắn.
Trong thâm tâm hắn không bài xích cái gọi là giao dịch.
Tại thế giới người trưởng thành không có tình cảm thuần khiết, ngoại trừ những người thân ruột thịt thì sẽ chẳng có ai đơn giản cho đi.
Phần lớn mối quan hệ của nhiều người vẫn xây dựng dựa trên lợi ích.
Thân ở giữa trần thế, không thể tránh khỏi sự trao đổi lợi ích.
Lý Độ nói ngắn gọn về những gì đã trải qua của bản thân.
Trong quá trình kể lại, khuôn mặt ông luôn vô cảm, như thể nhân vật chính của câu chuyện không phải là ông.
Ban đầu Lục Khiêm rất ngạc nhiên, sau đó chỉ còn là tiếc hận.
Không ngờ thiên phú của Lý Độ lại từng cao như vậy.
Đồng thời, hắn vô cùng khiếp sợ trước thủ đoạn của nữ tử tên Liễu Như Ý.
Dùng tài năng bình thường để leo lên vị trí điện chủ của Linh Bảo điện, tâm cơ này thật khó mà có được.
Cùng với đó, trong lòng hắn cũng có cảm giác nguy cơ trập trùng.
Hình như hắn đã bị Lý Độ kéo lên thuyền hải tặc rồi.
Căn cứ vào lời Lý Độ nói, sở dĩ trước đây ông thu nhận hắn làm độ đệ. Thực ra là để tạo ra một lá chắn, kéo dài thời gian cho chính ông ta.
Sau ông ta lại phát hiện ra người như Lục Khiêm từ trong xương đã có sự phản nghịch, vì vậy ông đã thẳng thắn nói mọi thứ cho Lục Khiêm.
“Không thể nào, đã lâu như vậy rồi, sẽ không tiếp tục nhằm vào người chứ?” Lục Khiêm nói.
Tu vi của người ta đã vượt xa ông.
Một Luyện Khí nho nhỏ như Lý Độ cũng không có thể có mưu đồ gì không tốt.
"Những năm qua bọn họ ngoài sáng nới lỏng trong tối chặt chẽ giám sát ta, vậy mà lại không dám thả lỏng một khắc nào."
Ánh mắt Lý Độ hơi lóe lên.
Sắc xanh lóe lên một cái rồi biến mất.
Ông đột nhiên mở tay phải ra, một Âm hỏa màu xanh biếc được tạo thành, phù triện phức tạp lơ lửng trên tay ông.
Toàn thân phù lục có màu xanh biếc, trên đó có Âm hỏa thiêu đốt, hoa văn đồ án cực kỳ phức tạp khó hiểu.
Như yêu, như quỷ, như núi non sông ngòi, như chim bay cá nhảy.
Nó phức tạp gấp mấy chục lần so với những phù lục mà hắn từng thấy trước đến nay.
Chỉ liếc mắt nhìn, một lượng lớn thông tin đã tràn vào tâm trí hắn.
Hắn như rơi vào ảo ảnh, xung quanh là vô số nỗi kinh hoàng huyền diệu không thể tưởng tượng nổi.
“Tỉnh lại!” Lý Độ thấp giọng quát.
“Đây là vật gì?” Lòng Lục Khiêm vẫn còn kinh hãi.
"Đây là Hoàng Tuyền Âm triện ta lấy được lúc U Minh mở ra lần trước."
Phù lục là ký tự trích dẫn tự nhiên mà tiên dân thượng cổ câu thông lên trời.
Các chủng tộc khác nhau có các ngôn ngữ khác nhau.
Con người có phù lục, yêu có yêu đồ, ma có ma văn.
Thế gian có vô số pháp môn, hàng nghìn, hàng vạn chủng tộc, phù văn khác nhau thì công hiệu sử dụng cũng khác nhau.
Hoàng Tuyền Âm triện là một ký tự phù lục được các sinh vật U Minh của Hoàng Tuyền sử dụng.