Trước kia Công Tử Vô Kỵ làm việc rất quy củ, mặc dù không có biểu hiện gì chói mắt, nhưng chưa từng đắc tội với người nào.
Hơn nữa vẫn có cao thủ bảo vệ, cũng không đi loạn, cho tới bây giờ chưa từng gặp qua nguy hiểm gì.
Kết quả hiện tại, cao thủ mới vừa bị điều đi, chính mình vừa đến Lầu Xanh không lâu, liền bị ám sát, nói người hạ thủ nhất thời nảy lòng tham thì hắn sẽ không tin.
Hắn không biết kẻ ra tay là ai, nhưng hắn biết sau khi mình chết, bang giao Càn Lê nhất định sẽ chuyển biến xấu, Càn Quốc cho dù thèm tiền túi của Lê Quốc, cũng không thể không để mặc con tin chết được.
Vậy, ai được lợi?
Như vậy tính ra, vụ hạ độc này, có khả năng kẻ đến từ Viêm quốc là cực kỳ lớn.
Chỉ bất quá, mọi sự đều phải có chứng cớ, không có chứng cớ thì chả làm được cái gì
Ngô Đan cắn rắn môi đáp: “ Há có lý này, Huynh yên tâm, đệ nhất định giúp huynh tra ra thủ phạm!"
Cái này......
Doanh Vô Kỵ có chút cảm động, tâm ý ta lĩnh, nhưng ngươi thật sự không có đầu óc.
Tên này ăn chơi thì giỏi, nhưng dính đến việc chính sự thì ngu như bò.
Nghĩ vậy hắn nhanh chóng chuyển hướng đề tài: "Đừng nói cái này nữa, giá của Thanh Tước cô nương cũng không rẻ, đệ trộm nhiều tiền như vậy, người của công hội Mặc Giả cũng mặc kệ đệ à?"
Phàm là người vào Mặc gia, tài sản đều là công hữu, cho dù hắn là công tử Ngô quốc.
Tuy rằng khoản tiền của sứ quán Ngô quốc không thể nộp lên, nhưng tư khố của Ngô Đan, tuyệt đối không thể để lại.
Chẳng qua Ngô Đan giống như tên trộm gà, cố ý cắt giảm một ít tiền của mình, treo trên danh nghĩa sứ quán để đi Lầu Xanh nhưng lấy cái tên mỹ miều gọi là để duy trì thể xác và tinh thần công tử Ngô quốc khỏe mạnh. Tuy nhiên khoản tiền này chỉ đủ để hắn chơi gái Lầu Xanh loại hàng quá date. Mặc Giả công hội cũng muốn phát triển lâu dài ở Ngô Quốc, cho nên cũng nhắm mắt mở với hắn.
Nhưng Thanh Tước......
Xinh đẹp, còn đắt.
Đây chính là vấn đề nguyên tắc.
Ngô Đan có chút oán giận: "Bọn họ quản được đệ? Đệ chịu khổ nhiều năm như vậy, không thể len lén hưởng thụ sao? Nghe nói Thanh Tước cô nương đêm nay được thả ra, đệ đêm nay sẽ cải trang đến, huynh ngàn vạn lần đừng nói với người ngoài.”
Doanh Vô Kỵ có chút thương hại: "Yên tâm! Ta không nói đâu”
Ngô Đan vuốt râu lún phún ở cằm: "Vốn là muốn thuận tiện mời huynh đi, nhưng huynh vừa xảy ra chuyện nên đệ sẽ không ép buộc huynh”.
Doanh Vô Kỵ: "......”
Hắn đích xác cũng không muốn đi lắm, bởi vì thế giới này còn không có thuốc kháng sinh, vạn nhất thật nhiễm bệnh sẽ không dễ chữa.
Hắn sẽ không đi, ít nhất là cho đến khi có penicillin.
Nhưng đúng lúc này.
Bạch Chỉ chạy hồng hộc tới, nhét vào tay hắn một tờ giấy, lại ghé tai thì thầm: "Công tử! Đây là Vu cô nương đưa tới”.
Vu Sương Tự?
Lúc này mới một đêm, hiệu suất cũng quá cao đi?
Doanh Vô Kỵ mở tờ giấy ra xem: Khúc nhạc chính là do Hoa Triều cô nương đàn, nhưng người này thân phận kỳ lạ, có cao thủ âm thầm bảo vệ. Muốn tiếp cận cô nàng, không chỉ cần hai mươi lượng tiền hồng tiêu (tiền bo) mà còn phải là người có học thức. Công tử đêm nay đi cùng tôi, bổng lộc của tôi không đủ.
Bởi vì Binh gia, Mặc gia cùng Âm Dương gia đối với vàng không nhiệt tình lắm hơn nữa lại có mấy mỏ bạc cỡ lớn đang khai thác nên tại thế giới này, hệ thống tiền tệ đã biến thành ngân bản vị.
Hai mươi lượng đối với bách hộ mà nói, quả thật có chút đắt.
Cũng không phải là bách hộ tại Lê quốc đãi ngộ quá kém, ngược lại Lê quốc là nước chư hầu giàu có và đông dân nhất, bổng lộc của quan lại cũng cao nhất.
Chỉ bất quá phần lớn bổng lộc của võ lại đều ở dùng vào việc mua tài nguyên tu luyện, tiền mặt cùng lương thực ngược lại không phải rất nhiều, như Vu Sương Tự hạ sơn, một phần rất lớn bổng lộc cũng dùng vào tài nguyên tu luyện, tự nhiên không có khả năng đem tài nguyên tu luyện bán lấy ngân lượng.
Huống chi, chuyện này vốn là nhờ nàng hỗ trợ, tuyệt đối không có đạo lý để nàng bỏ tiền.
Nhưng ngươi không có tiền, ta có tiền sao?
Hiện tại trong tay hắn liền hơn một trăm lượng, hai người đi nghe khúc nhạc liền tốn bốn mươi lượng, quả thực có chút đau mề.
Ánh mắt Doanh Vô Kỵ rất nhanh liền liếc trên người Ngô Đan: "Đan à! Đi Lầu Xanh cũng được, chỉ là Thanh Tước cô nương bất quá chỉ là buôn hương bán phấn, cũng không có gì hay ho, đệ có muốn cùng ta chơi thứ tao nhã một chút không?"
"Tao nhã, cái gì?"
“Nghe Hoa Triều cô nương đàn hát!”
……
Ngô Đan nhướng mày: "Chỉ nghe đàn hát thì có gì hay? Còn không bằng tùy tiện tìm một người vui vẻ”.
Doanh Vô Kỵ có chút đau đầu, muốn khuyên một người theo chủ nghĩa thực dụng bỏ ra số tiền lớn nghe nhạc, đích xác có chút khó khăn”.
Hắn bỗng nhiên nghiêm mặt: "Đan à! Đệ nghe nói về bệnh hoa liễu chưa?”
Sắc mặt Ngô Đan có chút mất tự nhiên: "Huynh nói chuyện này làm gì?”
“Chỉ bất quá gần đây ta đối với y thuật cảm thấy hứng thú, liền nghiên cứu mấy quyển Y thư, vừa vặn hiểu rõ vài loại bệnh hoa liễu, để ta giảng giải cho đệ một chút."
Ngô Đan liên tục xua tay: "Không! Đệ không muốn nghe cái này!”
Doanh Vô Kỵ làm bộ dáng đau lòng: "Ta mới xảy ra chuyện mà thế giới này đã thay đổi rồi sao, trước kia ta nói cái gì đệ đều vui vẻ nghe, hiện tại sao lại nào thành như vậy? Đệ có còn là người trước đây hay cùng ta luận đạo hay không?”
Vừa nghe lời này, Ngô Đan cuống lên, hắn chỉ mỗi người huynh đệ là Doanh Vô Kỵ này, không thể đánh mất được
Hắn cắn răng: "Huynh nói đi!Đệ nghe!”
Doanh Vô Kỵ cười cười, liền đem nói tỉ mỉ vài loại bệnh hoa liễu, nhất là lúc nói về phần mô tả bệnh trạng, càng thêm sinh động.
Ngô Đan nghe được cả người cứng đờ, sắc mặt trắng bệch, tuy rằng Doanh Vô Kỵ nói nội dung rất phong phú, nhưng giữa những hàng chữ đều xiêu xiêu vẹo vẹo viết sáu chữ: Hết thuốc chữa, chờ chết đi!