Thanh niên mặt như ngọc, gương mặt dù hơi nhu hòa nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm thúy, khí thế bức người.
Thân mặc hoa phục, người mang trang sức châu ngọc, eo vàng bội ngọc.
Hắn chính là Thái tử Lê quốc Triệu Ninh.
Triệu Ninh ngẩng đầu: "Ngươi nói Doanh Vô Kỵ ở Trúc Viên làm 2 bài thơ, còn nhớ rõ nội dung không?"
Người mặc đồ đen vội vàng từ trong ngực lấy ra hai tờ giấy trình lên: "Đây là Phi Ngư vệ sao chép, chữ viết hơi qua loa, thuộc hạ chưa sao chép, kính xin điện hạ thứ tội!"
“Thứ cho ngươi vô tội!”
Triệu Ninh nhận lấy tờ giấy, phát hiện chữ tuy rằng viết ngoáy, nhưng cũng có thể phân biệt được rõ ràng, liền đặt ở một bên, sau đó nhìn về phía người áo đen: "Tiếp tục âm thầm bảo vệ, Doanh Vô Kỵ sống thêm một ngày, ngươi liền có một ngày vinh hoa phú quý, nếu Doanh Vô Kỵ chết, ngươi mang đầu tới gặp ta!"
“Dạ”
Người mặc đồ đen gật đầu, nhanh chóng rời khỏi Điện Tình Giáng, ẩn vào trong bóng tối.
Triệu Ninh lúc này mới mở tờ giấy ra, cẩn thận đọc nội dung trong đó, xem xong bài thơ đầu tiên thì không khỏi bật cười: "Xem ra tài đàn hát của con gái La tướng đích xác siêu tuyệt, khiến cho Doanh Vô Kỵ xưng " Khúc này Thượng giới có thôi,Trần Gian thử hỏi mấy hồi được nghe!.”
Câu này thật tuyệt, chỉ tiếc rằng rắp tâm hại người, mất đi sự tao nhã”
Vừa dứt lời, phía sau liền vang lên một giọng nói của người đàn bà trung niên: "Vốn tưởng rằng hắn trở thành đứa con bị Càn quốc vứt bỏ không ngờ lại trở nên kiêu ngạo ương ngạnh như thế, bang giao Càn Lê về sau chỉ sợ không yên ổn."
Nghe được giọng nói này, Triệu Ninh đứng dậy, cung kính hành lễ: "Mẫu hậu!
Vị phu nhân này chính là Vương hậu Lệ quốc, mặc dù đã hơn 50 tuổi nhưng tóc vẫn còn đen, khuôn mặt mặc dù lưu lại dấu vết năm tháng, nhưng mơ hồ có thể nhìn ra nàng lúc còn trẻ nhất định là nhất đẳng mỹ nhân.
Vương hậu từ trên bàn nhặt tờ giấy lên, sau khi nhìn thoáng qua nói: "Cũng có vài phần tài thơ, chỉ là người này hành xử có phần quái đản”.
Triệu Ninh lại khẽ cười nói: "Mẫu hậu, nhi thần lại cho rằng không phải!
Vương hậu nâng mí mắt: "Ồ?”
Triệu Ninh cười nói: "Hành động này của Doanh Vô Kỵ tuy rằng làm quá nhưng hắn cũng coi như có tính toán tiến lui, mặc dù người đầy gai nhọn, lại không phát hiện răng nanh. Theo nhi thần thấy, hắn rất tỉnh táo, làm như vậy bất quá là vì tự bảo vệ mình mà thôi, hôm nay xong việc, về sau Giáng Thành hẳn là không ai chủ động tìm hắn gây phiền toái.
Vương hậu nhìn Triệu Ninh, không nhịn được lộ ra vẻ tươi cười: "Con giám quốc (thay thế hoàng đế xử lý các việc quan trọng trong triều) ba năm, tiến bộ không nhỏ, cũng không uổng công phụ vương đối với con coi trọng như thế. Bất quá Bang giao Càn Lê quan trọng, Doanh Vô Kỵ người này vẫn không thể quá mức dung túng, chuyện này con tự mình nắm chắc!"
“Vâng!”
Triệu Ninh gật đầu.
Hoàng hậu lại hỏi: "Theo ý kiến của con, việc này là ai động thủ?Triệu Ninh suy nghĩ một lát: "Nếu chuyện này ầm ĩ, bất luận như thế nào La tướng cũng sẽ hãm sâu trong đó, không giống như là hắn gây nên, mặc dù La tướng ngấm ngầm hạ thủ, cái giá cũng quá mức thảm trọng, cho nên hẳn không phải là hắn.
Vương hậu thần sắc có chút ngưng trọng: "Trên triều đình, chủ trương gán họa cũng chỉ có một mình Thừa tướng, nếu không phải hắn, vậy cũng chỉ có thể là một số đại tộc có họa tâm."
Triệu Ninh than nhẹ một hơi: "Đại Lê mặc dù thịnh, Khanh tộc lại quá mức cường thịnh, những người này đều có ý đồ riêng, vì lợi ích gia tộc không từ thủ đoạn. Văn Công tiên tổ đúng là để lại cho chúng ta một vấn đề khó khăn !"
Đây cũng là bệnh trầm kha tích tụ hơn ngàn năm của Đại Lê.
Chư hầu cùng lập 1500 năm, Lê quốc xưng bá hơn phân nửa thời gian, nhất là mấy trăm năm gần đây, quân chủ Lê quốc trong cuộc quốc chiến bị phân hóa, lôi kéo, nhất là sau khi các thế lực đồng tông với Càn quốc nổi lên, biên giới Lê quốc ít gặp phải binh lửa, kinh tế văn hóa phồn vinh chưa từng có.
Theo binh lực quốc gia, Lê quốc có lẽ không phải mạnh nhất, nhưng quốc lực tổng hợp, chỉ có hai cường quốc lâu đời là Tề Sở mới có thể miễn cưỡng nhìn thấy bóng lưng Lê Quốc.
Nhưng một Lê quốc như vậy, trong nội bộ tồn tại không ít cố tật.
Từ khi Lê Văn Công phân lập Lục Khanh, sáu gia tộc này liền không ngừng lớn mạnh, không chỉ có đất phong của riêng mình, ngay cả triều đình cũng nắm trong tay hơn phân nửa. Bọn họ cấu xé lẫn nha, vì lợi ích của tông tộc tranh giành lợi ích mà không từ thủ đoạn.
Nếu không phải các đời Lê vương đều đem thuật chế ngự cân bằng trở thành môn tu bắt buộc, chỉ sợ Lê quốc đã sớm sụp đổ.
Hành động cổ sát Doanh Vô Kỵ lần này, nhất định là do một trong sáu nhà làm, nhưng rốt cục là ai mong muốn Càn Lê trở mặt như vậy? Có lẽ chỉ có bắt được nhạc sư Hồ Cầm kia, mới có thể tìm được thế lực sau lưng.
Vương hậu lắc đầu: "Thịnh hội bách gia sắp bắt đầu rồi, bách gia đều coi Giáng Thành là thánh địa học vấn, lúc tổ chức thịnh hội chớ keo kiệt, tránh tổn hại thể diện của vương thất Đại Lê, kim ngân đã chuẩn bị xong chưa?"
Triệu Ninh gật đầu: "Đã chuẩn bị xong rồi, chỉ là năm nay phía Bắc hạn hán, mùa đông tất thiếu quần áo lương thực, sáu gia tộc thu thuế không đủ, chỉ e ... Nhi thần xấu hổ, đến lúc đó nghĩ cách sau."
Vương hậu cũng không trách cứ, mà thở dài một hơi: "Phụ vương ngươi bị ép bế quan, đem cục diện rối rắm này đặt ở trên người con, có thể xử lý thành như vậy đã cực kỳ đáng khen rồi!"
Nàng vuốt khuôn mặt thanh tú của Triệu Ninh: "mười lăm năm đất nước lâm nguy, nữ nương chưa được hồng trang (đánh phấn hồng). Ninh nhi, con vất vả rồi!"
Triệu Ninh mỉm cười: "Đây là việc nhi thần nên làm”.
Hốc mắt vương hậu ửng đỏ, vỗ vỗ bả vai Triệu Ninh: "Nghỉ ngơi cho tốt, ta hồi cung”.