Vu Sương Tự lúc này mới tiến lên một bước, bắt mạch cho hắn xong, hơi thở phào nhẹ nhõm: "Xem ra ngươi chỉ là mệt nhọc quá độ, thở không ra hơi, không có kẻ nào đứng đằng sau hạ độc. Không có việc gì là tốt rồi, ta đi liên hệ với đại phu..."
Chờ một chút!
Doanh Vô Kỵ ngắt lời nàng: "Ta đích xác không chết, nhưng cũng không có nghĩa là không bị ai đứng ở đằng sau hạ độc”.
Hắn đã có được tất cả ký ức của nguyên chủ, cho nên rất rõ ràng tình cảnh của mình.
Nhiều năm trước, Càn quốc đồng thời bị Khuyển Nhung và Viêm quốc giáp công, vì thỉnh cầu Lê quốc xuất thủ tương trợ, Càn vương đem đứa con trai duy nhất lúc đó đưa đến Đại Lê làm con tin.
Nhiều năm như vậy, nguyên chủ sống quy củ, không dám làm gì vượt quá phận, bởi vì Càn Lê bang giao không tệ, Càn Vương nhất định sẽ tốn một cái giá lớn chuộc hắn về, đến lúc đó trở thành quốc quân chân chính Càn quốc là chuyện nước chảy thành sông. Cho đến một ngày......
Một người đàn bà mang theo đứa con riêng thiên tư vô song tìm tới Càn vương, các loại dấu hiệu đều cho thấy Càn vương có ý định lập đứa con riêng này làm Thái tử.
Nguyên chủ chịu không được sự đả kích này, sống buông thả, cho nên mới có chuyện đột tử ở Lầu xanh. Doanh Vô Kỵ mới xuyên không đến chui vào thân thể người này.
Hắn nhớ rất rõ ràng, vào thời điểm đột tử, tim cùng bụng dưới của hắn giống như có vô số sâu bọ đang bò, rất giống cổ trùng mà nữ lại trước mắt miêu tả.
Có người muốn giết mình!
Nếu như không bắt giết kẻ hạ độc hắn, trong lòng hắn bất an.
Vu Sương Tự rùng mình: "Lời này là thật?
“Thật!”
Doanh Vô Kỵ chắc chắn nói, nhớ lại chi tiết, lại cảm giác đầu óc choáng váng, ngồi cũng có chút ngồi không vững.
Vu Sương Tự vội vàng đỡ lấy hắn: "Hiện tại ngươi huyết khí không thông, chớ nghĩ quá nhiều, ta trước giúp ngươi tìm một cái phòng, chờ thân thể khá hơn thuật lại cũng được!"
“Đa tạ!”
Doanh Vô Kỵ gật đầu, dưới sự dìu đỡ của nàng lảo đảo đứng lên, cùng đi ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi.
Kết quả vừa ra khỏi phòng khám nghiệm tử thi, liền thấy được một màn khiến hắn rung động.
Một thiếu nữ cùng một ông già đứng đối mặt, hai người thần sắc đều khó coi, hai tay đang điên cuồng kết ấn
Chờ chút, đây không phải là thế giới tu tiên chư tử bách gia tranh thiên mệnh sao?
Sao lại có cuộc đại chiến kết ấn thế này.
Với tốc độ kết ấn thế này, phải nói là trình độ thượng thừa
Thiếu nữ nghe được tiếng mở cửa, theo bản năng xoay người, lúc nhìn thấy Doanh Vô Kỵ, nhất thời thân thể mềm mại run lên, mắt hoe đỏ.
Nàng chạy nhanh đến bên cạnh Doanh Vô Kỵ, kích động nói: "Công tử, công tử sống lại rồi!"
Thiếu nữ tên là Bạch Chỉ, dung mạo tương đối xinh đẹp, là thị nữ của Doanh Vô Kỵ, được mẫu tộc phái tới bảo vệ.
Bởi vì tâm tình kích động, thang cảm xúc trong nháy mắt đột phá tám mươi, tinh khí thần rơi xuống một điểm, đều bị Doanh Vô Kỵ lượm lấy.
Hắn nhìn bàn tay nhỏ bé không chỗ đặt của Bạch Chỉ, khẽ mỉm cười: "Chỉ là ngủ một giấc, sống lại cái gì chứ?"
Trong ấn tượng, Bạch Chỉ am hiểu kiếm thuật, cũng chưa từng nghe nói nàng học qua thuật kết ấn!
Bạch Chỉ cọ cọ cái mũi xinh đẹp, chỉ vào ông già nói: "Em đợi lâu rồi mà không thấy gì muốn vào xem một chút, ông ấy không cho em vào, em liền cãi nhau ầm ĩ với ông ấy”
Hả?
Doanh Vô Kỵ sửng sốt một chút: "Cãi nhau?
Lúc này ông lão cũng không nhịn được nữa, chạy đến bên cạnh Vu Sương Tự bắt đầu cáo trạng: "Ba la, Alibaba..."
Doanh Vô Kỵ: "......"
Cùng với người câm điếc cãi nhau, bó tay!
Vu Sương Tự dùng thủ ngữ (ngôn ngữ tay) giải thích với ông già, liền quay đầu nhìn về phía Doanh Vô Kỵ: "Ông ta chỉ nghe mệnh lệnh của ta, kính xin công tử không cần để ý, ta bảo ông ta bố trí một phòng nghỉ tại phòng khám nghiệm tử thi, kính xin công tử không cần để ý. Ta đi báo cáo cho các vị đại nhân, để lấy lại công đạo cho công tử”.
Dứt lời liền chạy ra khỏi sân.
Đa tạ!
Doanh Vô Kỵ nói cám ơn, theo bản năng liếc mắt nhìn ông già một cái, thang cảm xúc của người này đại khái chỉ có một hai mươi, bất quá cuối thang cảm xúc, lại có đủ mọi quả cầu đủ màu sắc, đẳng cấp cao nhất chính là màu xanh, lại là cấp địa.
Phải biết rằng, Vu Sương Tự người tu đạo này, cao nhất cũng không quá cấp địa.
Lão tùy tùng câm điếc này, dĩ nhiên cũng là một người thân mang tuyệt kỹ.
Ha, ha......
Ông già câm điếc nhìn hắn cười cười, sau đó làm ra thủ thế mời.
Doanh Vô Kỵ gật đầu thăm hỏi, liền đi theo hắn đến một sương phòng.
Ông già dâng lên trà thuốc hoạt huyết bổ khí, liền trực tiếp cáo từ rời đi.
Một ngụm trà thuốc vào bụng, thân thể cứng ngắc rốt cục mềm mại một chút.
Công tử thật sự không chết sao?
Bạch Chỉ vẻ mặt khẩn trương nhìn hắn.
Ngươi nói ta có chết hay không!
Nhìn bộ dáng ân cần này của nàng, Doanh Vô Kỵ không khỏi có chút tò mò, thị nữ xinh đẹp ôn nhu như vậy, hơn nữa rất ngốc ngếch đáng yêu nhưng nguyên chủ (chủ trước) lại không nhận.
Dùng lý do tịnh thân cũng có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng vì sao trong ấn tượng lại cực kỳ ghét bỏ cô?
Doanh Vô Kỵ nhìn hốc mắt đỏ lên của nàng, cười hỏi: "Nếu như ta chết em sẽ làm gì?"
Công tử chết em làm sao bây giờ?
Ánh mắt Bạch Chỉ có chút run rẩy.
Vốn sau khi đột phá tám mươi đã trì trệ không lên được thêm, tâm tình lại lần nữa tăng cao, đảo mắt đột phá chín mươi, sinh ra một quả cầu ánh sáng màu xám.
【 Lời nhắc 】 giá trị dao động cảm xúc mục tiêu vượt quá 90, ngẫu nhiên thu được kỹ pháp cấp phàm《kiếm pháp cơ sở: Thích (đâm)》.
Kiếm pháp cơ sở: Thích?
Doanh Vô Kỵ nhíu mày, kỹ pháp màu xám, cấp bậc ngang với Bào Đinh Giải Nhân, tuy nói kiếm pháp của nàng tương đối mạnh, nhưng chỉ là một loại kiếm chiêu cơ bản, có phải hơi phèn quá hay không?
Mới vừa toát ra ý niệm này, quang cầu màu xám lại lặng lẽ biến sắc, sắc xanh vốn trống không tăng lên hai bậc.
【Lời nhắc】: Kỹ pháp cấp phàm Kiếm pháp cơ sở: Thích? Thu được bạo kích, tấn cấp lên Kỹ pháp cấp huyền Thích chi chân giải (thực sự lý giải được thích)