Nàng theo bản năng nhìn tay Doanh Vô Kỵ một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy vết chai mỏng cầm bút và cầm kiếm lưu lại, thoạt nhìn thon dài hữu lực.
Đôi tay này, thật sự thần kỳ như vậy sao?
Than ôi!
Dù sao tiền đã lấy ra, cũng chỉ có thể lựa chọn tin tưởng hắn.
Trong lúc nhất thời, nàng giống như hiểu được tâm tình lúc trước mẫu thân xuất ra tất cả tiền tiết kiệm đưa người phụ tình vào kinh.
Ban đầu nàng vẫn rất coi thường mẫu thân điểm ấy, lại chưa từng nghĩ đến mình nơi này cũng giống như vậy, đương nhiên nàng cũng không cho là mình ái mộ Doanh Vô Kỵ.
Nhưng mặc dù lấy biểu hiện của Doanh Vô Kỵ, phổ ra khúc nhạc để phán đoán hắn là một người có thể giao lưu thì cũng mới chỉ quen biết không tới 1 ngày, thật sự nàng cũng có chút bộp chộp.
Bất quá nếu đã đi đến bước này, oán trời trách đất đã vô dụng, nàng chỉ có thể hết sức trợ giúp Doanh Vô Kỵ.
Không!
Chính xác mà nói hai người phấn đấu vì sự nghiệp chung.
Hoa Triều nhìn Doanh Vô Kỵ: "Lúc trước ta thỉnh thoảng sẽ mua sách, biết một Thư cục làm ăn đình trệ, hẳn là phải đóng cửa. Nếu muốn mở Thư cục, chi bằng mua Thư cục này, dù sao giấy tờ đầy đủ hết, chỉ cần đi quan phủ đăng ký thay đổi, trong vòng một ngày là có thể khai trương. Tuy nói tiền có thể tiêu nhiều hơn, nhưng hàng hóa bên này tồn đọng, vẫn là nên tranh thủ thời gian".
Doanh Vô Kỵ mừng rỡ, hắn cũng tính toán như vậy, hiện tại thời gian là vàng bạc, mua lại được Thư cục có sẵn đương nhiên là lựa chọn tốt hơn.
Chỉ là hắn không phải quá hiểu đối với hiện trạng Thư cục ở Giáng Thành bất kể là khảo sát hay là thương lượng đều phải phí không ít công sức thời gian, Hoa Triều này thật sự là đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi, hơn nữa liền đưa hai lần tiền.
Thật tốt quá! Chúng ta đi ngay bây giờ!
Đang lúc mọi người chuẩn bị ngồi xe ngựa rời đi thì một chiếc xe ngựa từ xa chạy chạy thẳng đến trước mặt mọi người mới dừng lại.
Trên xe ngựa hoa văn rực rỡ phong phú, toàn thân quét màu đỏ, thoạt nhìn khá là lòe loẹt.
Lại thêm con tuấn mã phía trước, nếu ở kiếp trước cũng phải xếp vào loại Ferrari.
Bất quá những thứ này cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trên cửa xe ngựa có khắc một chữ "Viêm" thật to.
Sau khi xe ngựa đứng lại, một thanh niên mặc trường bào màu đỏ rực bước ra, từ trên cao nhìn xuống Doanh Vô Kỵ.
“Công tử Vô Kỵ, vẫn khỏe chứ!”
Cơ Túc?
Doanh Vô Kỵ nheo mắt, ngành giấy Càn Quốc sở dĩ lâm vào hoàn cảnh như thế, đều là do Viêm Quốc ban tặng.
Hung thủ thường xuyên ở trong bóng tối quan sát người bị hại, chính mình đến cửa hàng giấy bị hắn phát hiện, cũng không kỳ quái.
Rõ ràng, là tên này bỏ đá xuống giếng.
Công pháp vương thất Viêm quốc lấy hỏa thuộc tính làm chủ, người tu luyện phần lớn tính tình bạo liệt, trong lòng có lửa chưa bao giờ kìm nén, hoặc là đánh người chạy té cứt, hoặc là bị người đánh cho tắt điện. Trong đông đảo Con tin tại Lê quốc, Cơ Túc là người bị đánh nhiều nhất.
Hắn cười cười: "Ta từ hôm qua sảng khoái cho tới giờ ta có làm sao chứ? Ngược lại Công tử Túc nổi mụn, hẳn là tiết ra một chút hỏa khí, chỉ là thời gian ba hơi thở không tiết được bao nhiêu, ngươi vẫn là tìm một đại phu đi, chớ làm tổn thương thân thể”.
Con mẹ nhà ngươi!
Cơ Túc theo bản năng sờ sờ mụn trên mặt, trong nháy mắt ấm lên, người khác đều là mắng chửi người không vạch trần khuyết điểm, Doanh Vô Kỵ lại cứ đâm vào miệng vết thương.
Tối hôm qua sau khi về nhà, hắn không tài nào ngủ được, không giáo huấn được Doanh Vô Kỵ một trận, cái mụn này phỏng chừng tiêu không nổi nữa.
Nhưng La Minh đã dạy hắn, muốn chiếm thượng phong về khí thế, đầu tiên mình không thể nóng mắt, phải bình tĩnh.
Hắn hít sâu hai lần, lần nữa khôi phục bình tĩnh, nhẹ nhàng cười nói: "Công tử Vô Kỵ thật sự làm cho ta bội phục, họa đến trước mắt lại còn có thể mạnh miệng. Ta và ngươi cùng làm con tin tại Lê quốc, ta tự nhiên không muốn làm khó dễ ngươi, chi bằng ngươi phục tùng ta, kêu hảo đại ca, ta nói không chừng còn có thể cho sản nghiệp Càn quốc một con đường sống, ngươi cảm thấy như thế nào?"
Doanh Vô Kỵ bĩu môi: "Ta Doanh Vô Kỵ từ trước đến nay cứng rắn, ngươi nếu muốn sính uy phong, đại khái có thể trở về Lầu Xanh, nơi đó cô nương còn có thể phối hợp ngươi rống lên mấy tiếng, đến nhầm chỗ rồi!"
Ngươi......
Cơ Túc má cũng sắp bị chuột rút rồi, có thể không nhắc tới chuyện này sao?
Mày đã chọc vào vết thương của anh, vậy đừng trách anh chọc vào vết thương của mày.
Hắn sắc mặt băng hàn: "Ngươi hiện tại cũng biết đùa giỡn mồm mép rồi, bất quá ngươi biết chúng ta vì sao đến bây giờ mới trừng phạt sản nghiệp Càn quốc các ngươi không?"
Doanh Vô Kỵ xì một tiếng: "Ta không rảnh nghe! Hoa Triều tỷ, chúng ta đi thôi!
Nói xong, liền hướng Hoa Triều làm một cái thủ thế mời.
Hắn chỉ muốn tống tiền ăn vạ mấy lão đại, chứ không muốn dây dưa với cái loại người không có giá trị này.
Cơ Túc sao có thể để cho hắn đi, trực tiếp nhảy xuống xe ngựa: "Bởi vì ngươi là phế vật!
Chỉ tiếc, cha ngươi có một đứa con riêng vượt xa ngươi, chúng ta kiêng kị Doanh Vô Khuyết, cho nên mới triệt để chặt đứt tài nguyên bên ngoài Càn quốc.
Doanh Vô Khuyết ở Càn quốc quang mang vạn trượng, chịu tội tại Lê quốc lại là ngươi một phế vật!Doanh Vô Kỵ! Ngươi không cảm thấy đáng buồn sao?”
“Thật quá đáng!”
Bạch Chỉ rốt cuộc nhịn không được nữa, rút trường kiếm ra liền nhảy xuống xe ngựa, đây không phải là đâm vào tim công tử sao?
Doanh Vô Kỵ cũng không thể ngăn được, cô gái nhỏ này làm sao còn tức giận hơn cả ta, rơi vào đường cùng cũng nhảy xuống.
Cơ Túc nháy mắt một cái, một kiếm khách nhảy tới ngăn cản Bạch Chỉ.
Muốn chết!
Trên người bốc lên chân khí đỏ hồng, nghiễm nhiên đã đột phá ngưng khí tầng 11.
Doanh Vô Kỵ chép chép miệng, đúng là vẫn không tránh khỏi động thủ.