Hoa Triều tính toán, Doanh Vô Kỵ tính toán quả thật không sai, nhưng mà......
Suy nghĩ của đệ rất tốt, nhưng đệ có nghĩ tới, toàn bộ Giáng Thành tổng cộng cũng chỉ có 500 ngàn người, đệ một tháng đã ra 30 ngàn quyển sách, dân chúng Giáng Thành có thể mua hết sao?"
Doanh Vô Kỵ cười cười: “Hoa Triều tỷ, bình thường khẳng định không bán được nhiều như vậy, nhưng tháng sau chính là Bách gia thịnh hội, đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ đến?
Đến lúc đó chúng ta đem sách giá hạ xuống 250 văn thậm chí thấp hơn, tỷ đoán bọn họ có mua số lượng lớn hay không, sau đó vận chuyển đến nơi khác đi bán? Tuy nói như vậy, chúng ta khẳng định kiếm không đến sáu ngàn lượng, nhưng con đường vừa mở ra, chúng ta về sau mỗi tháng đều có thể bán ra 30 nghìn quyển!"
Cái này......
Hoa Triều biết Doanh Vô Kỵ là đúng, nhưng vẫn có loại cảm giác không chân thật, nói như vậy mỗi tháng phỏng chừng chỉ có thể kiếm hơn bốn ngàn lượng, nhưng mỗi tháng đều bốn ngàn lượng là thật có chút dọa người, hơn nữa nếu như có thể mở rộng kinh doanh, lại để Doanh Vô Kỵ dạy dỗ ra càng nhiều "Gia Đằng Ưng", như vậy về sau tiền kiếm được khẳng định sẽ càng ngày càng nhiều.
Nàng không biết Gia Đằng Ưng là cái gì, nhưng biết Gia Đằng Ưng có thể giúp tỷ đệ hai người mình kiếm tiền.
Chỉ là......
Hoa Triều cười than: "Nếu như vậy, đệ có sợ trở thành kẻ thù của những học tử chép sách của các thư cục không!"
Doanh Vô Kỵ nở nụ cười: "Có gì mà sợ?”
Hoa Triều sửng sốt một chút: "A? Đệ không sợ?
Doanh Vô Kỵ xua tay: “Sợ cái gì mà sợ, Lê Quốc hiện tại bảo hộ đệ còn không kịp, đệ chính thức làm ra sản nghiệp, bọn họ cản trở, không muốn quan hệ Càn Lê sao?"
“Kẻ thù chung?”
Thân phận này ta thích nhất, Doanh Vô Kỵ đang lo không có cơ hội thu hoạch điểm thuộc tính, đảo mắt đã đưa tới cửa.
Đợt này, ông đây phải kiếm lớn!
Hoa Triều nhìn bộ dáng vui vẻ của hắn, hơi thất thần một lát, đã lâu không có cảm giác an tâm như vậy.
……
Mấy ngày kế tiếp, Giáng Thành gió êm sóng lặng.
Thứ duy nhất khác với bình thường chính là, càng ngày càng nhiều học tử từ thành trì khác thậm chí quốc gia khác chạy tới Lê quốc, chờ đợi Bách gia thịnh hội tổ chức.
Bất quá Bách gia thịnh hội trong tháng sau, hiện tại lưu lượng người còn lâu mới đạt tới đỉnh cao, nhưng dù vậy, Giáng Thành cũng náo nhiệt hơn bình thường rất nhiều.
...............
Sứ quán Viêm Quốc.
Cơ Túc trải qua vài ngày tĩnh dưỡng, hơn nữa Viêm quốc vương thất đặc biệt có kim sang dược, mười ba chỗ kiếm thương trên người rốt cục kết vảy, nhưng một khắc xuống giường kia, hắn vẫn đau đến nhe răng nhếch miệng.
13 nhát kiếm của Doanh Vô Kỵ không đâm trúng chỗ hiểm, thật sự muốn gây chuyện cũng không có cách nào.
Hắn tức giận!
Ngày đó từ nha môn trở về, chuyện đầu tiên hắn làm chính là dùng truyền tấn phù tố khổ với phụ vương, kết quả Viêm Vương chỉ nhìn thoáng qua, liền nhìn ra hắn chỉ bị thương ngoài da, mắng hắn không ra gì.
Đánh nhau cũng không biết? Đồ bỏ đi!
Đánh nhau bị thương rồi còn không biết ăn vạ, chưa thấy đưa nào ngu như vậy.
Gây chuyện với Doanh Vô Kỵ có cả trăm nghìn cách, ngươi hết lần này tới lần khác chọn cái cách phí công nhất? Cô (cách xưng khác của trẫm) năm đó nên dìm chết ngươi trong chậu tiểu!
Cơ Túc tức giận, thầm nghĩ hiện tại gặp được Doanh Vô Kỵ, đem mười ba cái lỗ thủng này trả lại cho hắn gấp trăm ngàn lần.
Nhưng tiểu tử kia kiếm pháp có chút tà môn, rõ ràng tinh khí thần không có bất kỳ hạng mục nào đột phá tầng 11, lại có thể dễ dàng làm băng tán chân khí của mình mình, mũi kiếm càng là giống như quỷ mị, căn bản không đỡ được.
Hắn vịn lan can, nghỉ ngơi một chút, nhìn về phía thủ hạ hỏi: "Doanh Vô Kỵ gần đây có động tĩnh gì?"
Thủ hạ vội vàng nói: "Hồi bẩm công tử, mấy ngày nay Doanh Vô Kỵ cũng không đi đến cửa hàng giấy”.
Cơ Túc cười nhạo một tiếng: "Cũng không có gì lạ, người này tự cho mình siêu phàm, tiếp nhận cửa hàng giấy là có thể cải tử hồi sinh?
Thủ hạ có chút do dự: "Thật đúng là có......"
Cơ Túc nhướng mày: "Nói tỉ mỉ!”
Thủ hạ nhanh chóng báo cáo: "Mấy ngày nay ban ngày, người của chúng ta vẫn nhìn chằm chằm vào cửa hàng giấy của bọn họ, bỗng nhiên có một ngày phát hiện giấy bọn họ phơi ít đi, cảm thấy hình như có cái gì khác thường, ngay cả buổi tối cũng nhìn chằm chằm, phát hiện mỗi đêm bọn họ đều kéo hàng về phía Thư cục Thượng Mặc, hàng hóa tồn đọng hẳn là đã sạch một nửa.
“Một nửa!”
Cơ Túc sợ hãi cả kinh, chuyện Ngành giấy này là hắn cũng theo dõi sát sao từ đầu đến cuối, biết rõ lượng tồn kho của Càn Quốc khủng bố đến mức nào, kết quả là nháy mắt đã vơi đi một nửa? Âm thanh của hắn không khỏi mang theo một tia tức giận: "Thư cục Thượng Mặc này có lai lịch gì, vì sao ta chưa từng nghe nói qua?"
Sắc mặt thủ hạ có chút cổ quái: "Thư cục này vốn gọi là Thư cục Thượng Nho, kinh doanh không tốt nên chuyển nhượng cho người khác.
“Ai?”
Tiểu nhân cũng không biết, bất quá ngày đó chúng ta ở bên trong gặp được Hoa Triều cô nương!”
“Hoa Triều......”
Cơ Túc nghĩ tới cảnh tượng hôm đó ở nha môn, nhất thời sắc mặt cứng lại: "Hỏng rồi! làm sao lại không nghĩ tới, Doanh Vô Kỵ con chó này lại sử dụng mỹ nam kế, ngay cả tiền của phụ nữ cũng lừa, thật sự là súc sinh mà!"
Trong toàn bộ triều đường Lê quốc, Thừa tướng là người duy nhất chủ trương Thân Viêm cự (tuyệt) Càn, cho nên quan hệ của hắn với La Minh rất thân thiết, tự nhiên cũng rõ ràng thân thế của Hoa Triều. Tuy rằng không biết Hoa Triều có bao nhiêu tiền, nhưng cũng có thể đoán được đại khái.
Chỉ là gặp mặt đã phải trả 20 lượng hồng tiêu, mặc dù bảy tám phần đều bị Di Hồng Các rút đi, nhiều năm qua chỉ sợ cũng tích góp được một khoản kha khá, mua đứt được giấy tồn kho của Càn quốc, nếu tàn nhẫn một chút thì có thể mua được toàn bộ ngành giấy của Càn quốc
Hắn nghĩ tới rất nhiều loại sách lược Doanh Vô Kỵ có thể áp dụng, duy chỉ không nghĩ tới hắn sẽ bám váy phụ nữ.