Doanh Vô Kỵ nhấp một ngụm trà: "Chuyện này nói cho người của Phi Ngư Vệ chưa?”
Vu Sương Tự hiện ra tia do dự: “Tôi nói thẳng nhé, ban đầu tôi muốn bẩm báo với thượng tư, nhưng đến lúc này, nghe được Ngụy Điển Khách nói chuyện với thống lĩnh Phi Ngư Vệ, nói Càn Lê hai nước đã đạt được nhất trí, mặc kệ có phải có người hạ độc thủ hay không, đều phải đè chuyện này xuống."
Lúc nói chuyện, nàng theo bản năng nhìn về phía Doanh Vô Kỵ.
Cũng không phải vì cảm giác được oán giận của hắn, dù sao hai người chỉ là hơi có giao tình, nhưng nàng vẫn cảm giác con tin có chút đáng buồn.
Con tin phiêu bạt nước khác, vốn cũng chỉ có mẫu quốc một chỗ dựa, hôm nay mẫu quốc cũng đem hắn trở thành một người có cũng được mà không có cũng không sao, bị đối xử như thế cũng không phải người bình thường có thể chấp nhận.
Vương triều vô tình, đại khái là như thế, họ Doanh có một công tử thức tỉnh huyết mạch viễn cổ, không cần bàn sẽ trở thành quốc quân kế tiếp, con tin này chỉ là mặt mũi giữa hai nước, chỉ cần không chết là được.
Bất quá ngoài dự liệu của nàng, trong thần sắc Doanh Vô Kỵ cũng không bi thương, mà vẫn rất thản nhiên.
Doanh Vô Kỵ cười chắp tay: "Cô nương giúp tôi, nếu có thể điều tra rõ thân phận kẻ xấu, tất có hậu tạ!"
Vu Sương Tự tựa hồ đối với "hậu tạ" cũng không có cảm xúc gì, chỉ nói: "Kính xin công tử tường thuật lại tình huống lúc đó một lần, cổ trùng tuy rằng thần quỷ khó lường, nhưng muốn điều khiển cổ trùng, tất nhiên phải sử dụng một ít thủ pháp, chỉ cần tìm ra cái này, liền có thể tìm hiểu nguồn gốc.
Cái này......
Doanh Vô Kỵ xoa xoa đầu: "Tối hôm qua uống rượu quá nhiều, chỉ nhớ mang máng, e rằng..."
Không vội!
Vu Sương Tự từ trong ngực lấy ra một tờ phù giấy: "Phù này là Tỉnh Thần Phù, có thể khiến ký ức hoàn toàn hiện ra, công tử có thể dán vào mi tâm!"
Đa tạ!
Doanh Vô Kỵ nhận lấy, thiếu chút nữa đã quên đây là một thế giới tiên hiệp, đạo gia nhưng là có không ít phù lục thần kỳ.
Hắn đem phù giấy dán ở trán, rất nhanh cũng cảm giác có một cỗ khí tức mát mẻ chui vào mi tâm, nhất thời cũng cảm giác ký ức mơ hồ trước đó rõ ràng lên, hắn vội vàng nhớ lại cảnh tượng đêm qua.
Xa hoa trụy lạc.
Lại giống như tự mình bị vây trong Lầu Xanh, ngay cả cái loại mùi thơm phù diễm này tựa hồ cũng quanh quẩn trên chóp mũi.
Những trò ăn chơi kiếp trước so với những màn này chỉ là cặn bã.
Phù!
Doanh Vô Kỵ tiếp tục tăng nhanh tốc độ hồi ức, đem tất cả chi tiết trong trí nhớ từ lúc bắt đầu tiến vào Lầu Xanh đến khi đột tử đều lướt qua một lần.
Rõ ràng!
Nhưng loại cảm giác xem phim tua nhanh gấp mười lần này, thật sự làm cho người ta có chút muốn ói.
Khi pháp lực bên trong Tỉnh Thần Phù tiêu tán hầu như không còn, Doanh Vô Kỵ vừa vặn mở mắt, kể lại một lượt những chi tiết có thể.
Chẳng qua, Vu Sương Tự nhất nhất phủ nhận những chi tiết này có liên quan đến thuật khống cổ trùng.
Còn gì nữa không?
Vu Sương Tự nhíu mày.
Doanh Vô Kỵ bỗng nhiên ánh mắt sáng lên: "Còn có một người! Trước khi Cổ Trùng bạo động, tôi hình như nghe được tiếng đàn”.
“Tiếng đàn? Tiếng đàn như thế nào?”
“Không biết hình dung như thế nào, để tôi diễn tả bằng miệng vậy”
Doanh Vô Kỵ nói xong, liền ư hử giai điệu.
Vu Sương Tự trầm mặc một hồi: "Công tử, anh vẫn nên dùng từ ngữ để miêu tả đi!”
Doanh Vô Kỵ: "......”
Hắn cảm thấy giấc mơ âm nhạc của mình bị tàn phá.
Cần phải miêu tả như thế nào?
Hắn nhíu mày trầm tư hồi lâu, mới mở miệng nói: "Khúc nhạc này, giai điệu không giống đến từ Trung Nguyên!"
Vu Sương Tự truy vấn: "Cụ thể một chút xem nào?”
Doanh Vô Kỵ có chút khó xử, xoa xoa huyệt Thái Dương nói: "Nếu không cô cứ để cho tôi ừ hữ thử xem sao!"
Một là âm thanh quá nhỏ, hai là hắn thật sự không biết miêu tả như thế nào.
Vu Sương Tự vội xua tay: "Không cần! có thể nghe ra ca khúc, xin công tử báo cho tôi biết thời gian, có thể tra ra”.
“Ước chừng canh 3”.
“Tốt! Công tử nghỉ ngơi vài ngày, chờ có đầu mối, tôi sẽ tới tìm anh”.
Vu Sương Tự đứng dậy cáo từ.
Doanh Vô Kỵ chỉ vào thức ăn chưa động trên bàn: "Ăn cơm xong rồi đi!”
“Không cần!”
Vu Sương Tự khoát tay áo, trực tiếp rời khỏi sứ quán.
Thật đúng là mạnh mẽ.
Doanh Vô Kỵ nhẹ nhàng thở ra một hơi, cười nhìn về phía Bạch Chỉ: "Không mất bát cơm nào của em đâu, mau ăn đi!"
"Ồ!"
Bạch Chỉ lúc này mới ngồi xuống, xới cho Doanh Vô Kỵ một bát cơm, lòng đầy căm phẫn nói: "Những người này thật sự quá đáng, công tử bị ám sát, bọn họ lại cho chuyện này chìm xuống!”
Ánh mắt u ám tại Doanh Vô Kỵ chợt lóe lên.
Tuy rằng hắn là người xuyên không, không có quan hệ với con tin, tự nhiên trong lòng cũng không có nhiều căm hận.
Bất quá những hồi ức ùa về, không khỏi có chút cảm xúc.
Hắn không tiếp lời mà nhìn dáng vẻ căm phẫn của nàng mà cười cười hỏi: "Em tức giận như vậy, vậy sao lúc ấy không nói những lời này?”
Bạch Chỉ rầu rĩ nói: "Nếu em chen vào lúc công tử bàn chính sự, sẽ bị công tử dạy dỗ”.
Doanh Vô Kỵ khoát tay áo: "Loại quy củ này, về sau em không cần tuân theo nữa”.
“A, thật sao?”
Bạch Chỉ trong nghi hoặc mang theo một tia hưng phấn: "Vì sao?”
Doanh Vô Kỵ chỉ chỉ vào mình: “Tên của ta là gì nhỉ, Vô Kỵ, nếu như em làm cái gì mà cứ kỵ đông kỵ tây thì làm sao còn là người của Vô Kỵ nữa”
Ánh mắt Bạch Chỉ cười thành lưỡi liềm: "Thật kỳ cục!”
Doanh Vô Kỵ chỉ chỉ bát: "Ăn đi!”
Dù sao trải qua chuyện này, Lê quốc nhất định sẽ toàn tâm bảo vệ an toàn của mình vậy thừa dịp cơ hội này có thể thừa đục thả câu.