Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bảo Tàng Sơn Hải

Chương 59:

Chương 59:

Đội trưởng Trần chỉ vào quan tài, sắc mặt không được tốt cho lắm.

Thấy lão Yên cũng không phản đối, tôi cùng với Rắn Độc đậy nắp quan tài lại, kế tiếp hỏi lão Yên xem bây giờ nên làm gì.

Lão Yên giơ đèn pin lên nhìn xung quanh: “Trước tiên nhìn xung quanh xem có lối ra nào không.”

Nói đến đây, ông ấy liếc nhìn tôi một cái, tim tôi đập thình thịch, sau đó lặng lẽ tiến lại gần ông ấy.

"Chuyện gì vậy?"

Tôi hạ giọng, có chuyện gì mà lại không thể nói trước mặt đội trưởng Trần và Rắn Độc chứ?

Lão Yên thở dài: “Cậu có cảm thấy hang động này giống với hang động mà chúng ta đã gặp phải trước đó không?"

Ông ấy không nhắc tôi cũng không cảm thấy gì, bây giờ vừa nhắc đến, tôi mới nhận ra hang động này rất giống với hang động treo xác khô trước đó. Nếu không phải chỗ này có đặt quan tài thì có lẽ sẽ giống nhau như đúc.

“Chẳng lẽ ông đang nghĩ ở đây cũng có xác khô đó chứ?” Tôi nuốt khan.

Lão Yên cau mày nói ông ấy cũng không chắc chắn, chỉ là cảm thấy kỳ quái, tại sao ở một chỗ cách nhau không xa mà lại lần lượt xuất hiện hai ngôi mộ giống nhau như vậy.

Tôi hỏi ông ấy có phải điều này có nghĩa chúng tôi đang ở gần cổ quốc Trường Dạ rồi không? Suy cho cùng thì những thứ này đều là biểu tượng của các quốc gia cổ đại.

“Không đâu, dựa theo bản đồ, chúng ta phải đi bộ ít nhất mười ngày nữa mới có thể đến được chỗ đó.” Lão Yên khẳng định: “Nơi mà lực lượng không quân thí nghiệm lúc đó vẫn còn cách đây rất xa.”

Ông ấy còn nói đây cũng là điều mà ông ấy không thể nghĩ ra, tại sao cổ quốc Trường Dạ lại xây dựng lăng mộ ở xa như vậy?

Suy cho cùng theo quy cách mà nói, chủ nhân của hai lăng mộ mà chúng tôi gặp phải đều có địa vị cao, lẽ ra họ phải được chôn cất một cách long trọng, chứ không phải sử dụng những loại biện pháp giống như trấn áp này.

“Chỉ sợ thứ thoát ra khỏi cái lỗ này cũng là một thứ tà ác nguy hiểm, nhưng tôi lại cảm thấy cái chết của đội tiên phong không liên quan đến thứ đó." Vẻ mặt của lão Yên càng trở nên nghiêm túc hơn.

Tôi liếc nhìn ông ấy, không khỏi cảm thấy tê cả da đầu: “Đừng nói ý ông là ở đây còn có thứ gì khác đấy nhé?”

*****

Lão Yên ừ một tiếng, nói có lẽ đúng là như vậy, bảo tôi hãy cẩn thận.

"Sao ông không nói cho đám người chú Trần biết?" Tôi cảm thấy có chút kỳ quái.

Lão Yên thở dài nói: "Không phải tôi không muốn nói, nhưng có một số chuyện thà không biết còn hơn. Cậu không để ý thấy tinh thần của đội trưởng Trần sắp sụp đổ rồi sao?"

Lời ông ấy vừa nói thật ra tôi cũng có chút phát hiện. Mặc dù đám người đội trưởng Trần vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng những thứ xuất hiện dọc đường vượt qua khỏi tầm hiểu biết đang dần đánh nát tam quan của họ.












trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch