Cảm xúc của lão Yên không được tốt lắm, sau khi dùng túi ngủ che đầu liền ngủ thiếp đi, về phần có thể ngủ được hay không thì e rằng chỉ có ông ấy mới biết.
Thấy lão Yên đã ngủ, Rắn Độc đi tới đổi thuốc cho Manh Hiệp.
"Gần tốt rồi, thể chất của anh đúng là rất lợi hại." Ngay cả Rắn Độc vốn ít nói cũng không khỏi cảm thán một tiếng khi nhìn thấy vết thương ở trên người của Manh Hiệp đã gần như khôi phục.
Manh Hiệp xua tay nói cơ thể đã quen với việc bị thương nên đương nhiên sẽ hồi phục nhanh hơn một chút.
Rắn Độc cười cười cũng không nói thêm gì nữa, sau khi thu dọn đồ đạc xong cũng chui vào túi ngủ.
Đúng lúc tôi tưởng Manh Hiệp cũng sẽ đi ngủ thì lại thấy anh ta chợt quay đầu lại rồi nói với tôi một câu: “Cậu rất giỏi.”
"Hả?"
Tôi có chút sững sờ, kể từ khi chúng tôi tụ hợp lại thì cả đoạn đường này có thể nói là chật vật chạy trốn, anh ta nhìn từ chỗ nào mà thấy tôi giỏi chứ?
Manh Hiệp chỉ vào lão Yên, sau đó nở một nụ cười hiếm hoi: “Lâu lắm rồi tôi mới thấy lão Yên quan tâm đến một người, thậm chí chỉ mới quen biết nhau trong một đoạn thời gian ngắn, tôi tin trên người của cậu nhất định phải có lý do nào đó mới khiến ông ta để ý như vậy!"
Tôi nghĩ đến hình xăm Cửu Long ở trên lưng, sở dĩ lão Yên chú ý đến tôi hẳn là vì thứ này, lúc ông ấy nhìn thấy hình xăm thì đã tiến lại gần tôi, về sau ông ấy cũng quan tâm đến tôi nhiều hơn.
Tuy nhiên, tôi không nói cụ thể với Mạnh Hiệp vì lão Yên từng cảnh báo tôi rằng trước khi nhận tôi vào ngành, tốt nhất là càng ít người biết về hình xăm của tôi càng tốt.
"Ờ thì, rốt cuộc các người làm ngành gì vậy?"
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi có chút ý động, lão Yên vẫn luôn nói ngành này ngành nọ không ngừng, nhưng lại không nói chi tiết cho tôi biết. Nói thật, tôi khá tò mò.
Manh Hiệp nghe vậy thì ngạc nhiên nói: “Ông ấy còn nói với cậu về chuyện này à?”
Xét thái độ của Manh Hiệp, tôi mới ý thức được ngành này hẳn rất bí mật, nên tôi không đề cập đến việc lão Yên muốn đưa tôi vào ngành, chỉ nói là ông ấy không cẩn thận đã nói qua.
“Nếu cậu không có hứng thú, sao lão Yên có thể nhắc tới?"
Anh ta nhếch miệng, sau đó mang ẩn ý sâu xa nói: "Nếu đã là người lão Yên nhìn trúng, đương nhiên ông ấy sẽ giải thích cho cậu. Nếu lúc này không nói, có thể là do thời cơ chưa đến, cho nên cậu cứ chờ thêm đi.”
Nhìn thấy anh ta như vậy, tôi càng có thêm hứng thú với cái ngành này. Thấy anh ta không muốn nói, tôi đành phải bỏ cuộc, nghĩ rằng lão Yên nhất định sẽ nói ra chuyện này khi ra khỏi sa mạc.
Nhưng chúng tôi có thể thoát ra ngoài không?
Tôi thở dài trong lòng, cũng ngừng trò chuyện, thay vào đó, tôi quấn mình trong túi ngủ và mở to mắt cảnh giác.
"Bíp..."
Đêm càng lúc càng tối, lúc tôi đang chuẩn bị ngủ thì chợt nghe thấy một tiếng còi lớn.
Tại sao trong sa mạc lại có tiếng còi?
Tôi tỉnh dậy ngay lập tức, sau đó bò ra khỏi túi ngủ và bước ra ngoài lều để xem thứ gì đang phát ra tiếng còi.
"Bíp bíp..."
Tiếng còi càng lúc càng gấp, tôi tiến về phía trước vài bước, cảm thấy làm ra âm thanh hẳn là người nào đó.
Mà người có thể tới được chỗ này nhất định không đơn giản, biết đâu người đó có thể mang đến cho chúng tôi một số thông tin, cho nên trong lúc tôi đang hưng phấn thì động tác ở dưới chân càng nhanh hơn.
Sắp đến rồi...
Tôi hưng phấn xoa xoa hai tay, luôn cảm thấy nếu tìm được người thỏi còi thì chúng tôi sẽ có thể tìm được cổ quốc Trường Dạ, sau đó thuận lợi đi ra ngoài.
Bang bang bang bang!
Đột nhiên vang lên tiếng súng, tôi gãi đầu ngơ ngác, xung quanh không có ai cả, tiếng súng phát ra từ đâu?
Đúng lúc này, tiếng còi lại vang lên, lần này còn gấp gáp hơn vừa rồi, mà tôi cũng quên mất tiếng súng và tiếp tục bước về phía trước.
“Thằng nhóc cậu không muốn sống nữa à?”
Một tiếng hét lạnh lùng truyền đến, cùng với âm thanh đó, tôi cảm thấy đầu đau nhói.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy lão Yên đang cầm một khẩu súng ở trong tay, báng súng chĩa vào tôi, dường như ông ấy chính là thủ phạm khiến đầu tôi đau nhức.
"Ông làm gì vậy? Tôi đang tìm người mà." Tôi tức giận, tôi lắng nghe thấy tiếng còi ở ngay trước mắt thì bị lão Yên quấy rầy.
Lão Yên nghe vậy, suýt nữa đã dùng báng súng đánh vào đầu tôi lần nữa: "Nhóc con, cậu mở to mắt nhìn rõ ràng cho tôi, trước mắt cậu rốt cuộc là thứ gì!"
Sau khi bị lão Yên mắng, tôi mới tỉnh táo lại, tiếng súng càng lúc càng chói tai, vật bị súng tấn công chỉ cách tôi hai mét - một con nhện cao bằng nửa người và rộng hơn nửa mét đang nằm trên sườn dốc, đôi mắt như đèn lồng đỏ đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Nếu không có lão Yên kịp thời giữ chặt tôi, có lẽ đợi thêm một lát nữa bản thân tôi đã trở thành món ăn trong mâm của nó.
*****
Manh Hiệp và Rắn Độc đang dùng súng trấn áp con nhện khổng lồ, lão Yên cũng nhân cơ hội này kéo tôi từ từ lùi lại.
Đúng lúc này, con nhện đột nhiên liều mạng bò về phía trước vài bước, sau đó đứng dậy như người rồi từ bên trong cái đuôi của nó phun ra một sợi tơ trắng như tuyết, nhanh chóng quấn lấy người tôi.
"Tránh ra!"
Nhìn từ góc độ này, từng mảnh vụn ở nơi này quả thật có chút giống với tác phong của một hiệp khách võ lâm…
“Đi thôi, đi lấy nước.” Lão Yên gật nhẹ đầu, nhìn thấy sự kinh ngạc ở trong mắt của tôi thì cũng không nói gì, chỉ vỗ nhẹ vào bờ vai của tôi.
Lúc này tôi mới nhận ra Dư Thành Trạch đã đi xa, sau đó vội vàng chạy mấy bước đuổi theo ông ta, lần này khi nhìn thấy tôi, ông ta cũng không có phản ứng gì nhiều chỉ lặng lẽ đi đến mép nước và đổ đầy nước vào bình nước đang treo trên người.
Lão Yên và tôi uống đến khi cái bụng tròn vo, sau đó mới đổ đầy từng bình nước, cuối cùng là ba người chúng tôi cùng nhau trở về.
"Thế nào rồi?"
Rắn Độc hẳn là nghe được động tĩnh, nên đã mang theo vẻ mặt lo lắng mà chạy ra khỏi lều.
Tôi nhấc bình nước lên nói cho anh ta biết là chúng tôi đã có nước, ánh mắt của anh ta cũng theo đó mà sáng lên, sau khi nhận lấy bình nước từ trong tay tôi thì bước nhanh vào lều.
Tôi đi theo vào, sau đó mới biết được tại sao Rắn Độc lại vội vàng như vậy, bởi vì mặt của Manh Hiệp đã nóng như lửa đốt và đang thở hồng hộc, bộ dạng đó như thể một giây sau liền ngất đi.
Rắn Độc lấy ra một miếng vải bông nhúng vào trong nước trước, sau đó cẩn thận lau sạch bụi bẩn ở trên mặt của Manh Hiệp, cuối cùng là bắt đầu từ từ làm sạch vết thương.
"Lão Yên, Trường An, giúp tôi giữ anh ta lại!" Đợi đến khi làm sạch đến phía sau lưng, ánh mắt của Rắn Độc đã tối sầm lại, sau đó ngẩng đầu lên nói với chúng tôi.
Tôi nhấc đầu Manh Hiệp đặt lên đùi của mình rồi nắm lấy hai cánh tay của anh ta, còn lão Yên thì nắm lấy cái hai chân.
Chờ đến khi Rắn Độc rửa sạch vết bẩn ở xung quanh vết thương xong, tôi mới hiểu tại sao anh ta lại yêu cầu chúng tôi giữ chặt Manh Hiệp lại, bởi vì vết thương này cư nhiên đã thối rữa, nếu không muốn bị nhiễm trùng thì phải cắt bỏ.
Rắn Độc lấy ra một con dao găm, nướng trên lửa rồi nói một câu tôi bắt đầu đây, sau đó vùi đầu cắt bỏ vùng thịt bị thối rữa!
Cơ thể của Manh Hiệp run lên, tôi định dùng sức thì phát hiện anh ta vậy mà đã tự mình khống chế.
Rắn Độc kinh ngạc liếc về phía Manh Hiệp một cái, sau đó càng thêm cẩn thận cắt bỏ vùng thịt bị thối rữa, bôi thuốc, một lần nữa băng bó lại vết thương rồi mới cười nói: “Không ngờ anh ta có thể chịu đựng được."
Sau khi nghĩ đến chuyện của Manh Hiệp mà lão Yên đã từng nói thì tôi cũng đã hiểu rõ, có thể một mình bước ra khỏi lăng mộ của Thành Cát Tư Hãn, lại có thể dựa vào một thanh loan đao giải quyết Xích Mao, đối với anh ta mà nói nỗi đau nho nhỏ này chắc cũng không tính là gì.
Sau khi miệng vết thương được xử lý xong, tình trạng của Manh Hiệp cuối cùng cũng ổn định, tôi bảo Rắn Độc đi nghỉ ngơi trước, kế tiếp cứ để tôi trông coi Manh Hiệp.
Rắn Độc cũng không có từ chối, vừa rồi anh ta cũng đã tốn rất nhiều sức để xử lý vết thương, sau khi uống hết phần nước còn lại ở trong bình thì chui người vào túi ngủ rồi ngủ thiếp đi.
Trước khi đi ngủ, anh ta vẫn luôn liên tục dặn dò, một khi Manh Hiệp xuất hiện tình trạng phát sốt thì nhất định phải đánh thức anh ta dậy.
Rạng sáng ngày hôm sau, cơn sốt của Manh Hiệp đã hoàn toàn biến mất, mà điều này cũng khiến tôi không khỏi bội phục trước thể lực của anh ta!
Chẳng qua anh ta vẫn chưa tỉnh lại, theo lời Rắn Độc nói là do vết thương quá nặng, cho nên cơ thể đang tự điều tiết mà thôi.
"Tôi đi lấy thêm chút nước." Tôi treo hai cái bình rỗng lên người rồi bước ra khỏi lều, thật ra thì tôi muốn đi nhìn kỹ thi thể của Xích Mao, cộng thêm thái độ của Dư Thành Trạch ngày hôm qua luôn khiến tôi có chút để ý.
Lão Yên hỏi tôi có phải tôi đã suy nghĩ quá nhiều rồi không, dù sao theo lời tôi nói, thái độ của Dư Thành Trạch dường như cũng không có chỗ nào không đúng.
Tôi xoa xoa lông mày: “Tôi cũng không biết nên nói thế nào, chỉ cảm thấy hôm qua việc ông ta đi cùng chúng ta không phải chỉ để lấy nước…”
Lão Yên đành đồng ý, dù sao ở đó cũng không có nguy hiểm gì, đi có thể phát hiện ra cái gì là tốt nhất, nếu như không tìm được thì cũng có thể mang ít nước về.
Nhưng điều tôi không ngờ chính là sau khi tôi đi đến nơi của ngày hôm qua thì thi thể của ba con Xích Mao kia đã biến mất, thậm chí không để lại một chút máu thịt nào, nếu không có cát vàng bị nhuộm đỏ nói cho tôi biết nơi đó không sai, tôi thật muốn hoài nghi ánh mắt của mình.
Chẳng lẽ xung quanh đây còn có những dã thú khác?
Sau đó tôi bác bỏ ý kiến này, nếu thi thể của Xích Mao bị dã thú ăn thịt thì không có khả năng một chút vết tích cũng không để lại.
“Ủa?”
Tôi nhìn chằm chằm vào bãi cát vàng một lúc lâu, sau đó đột nhiên nhìn thấy một vật nhỏ màu đen to bằng móng tay trông giống như phân và nước tiểu của động.
Tôi ngồi xổm người xuống nhặt thứ này lên, nhìn hồi lâu cũng không biết là gì, cho nên chỉ tùy tiện nhìn một chút rồi bỏ vào túi, định sau khi quay về sẽ hỏi lão Yên.
Sau đó tôi đổ đầy nước và quay trở lại lều.
Chỉ là bầu không khí ở trong lều có chút kỳ lạ, Rắn Độc đang canh giữ Manh Hiệp ở bên người, nhưng anh ta lại lộ ra vẻ mặt cảnh giác mà nhìn về phía lão Yên, còn vẻ mặt của lão Yên thì lộ vẻ tàn nhẫn đang cầm dao găm nhìn chằm chằm vào Rắn Độc...