Tiêu Minh hoàn toàn không để ý bên ngoài thỉnh thoảng truyền đến tiếng chấn động cùng tiếng kêu la thảm thiết.
Giờ phút này đang nằm trên đùi Lily hưởng thụ lily móc tai, Y Vân cùng Y Đóa ở bên kia nghiêm túc xoa bóp chân cho Tiêu Minh.
"Nếu như mỗi ngày đều có thể như vậy, không có ai quấy rầy thì tốt rồi." Tiêu Minh híp mắt, hắn rất hưởng thụ cuộc sống êm đẹp như bây giờ.
Tiêu Minh xoay người, đầu điều chỉnh tư thế thoải mái trên đùi Lily, đưa tay muốn cầm lấy một miếng bánh ngọt trên bàn nhấm nháp, kết quả lại nắm lấy không khí, quay đầu nhìn.
Mặc Mặc không biết từ lúc nào đã xuất hiện bên cạnh, trong tay đang cầm bánh ngọt Tiêu Minh vừa chuẩn bị lấy ăn.
Sau khi đưa Y Vân và Y Đóa trở về phòng nghỉ ngơi, Tiêu Minh nhìn về phía Mặc Mặc hỏi:
"Nhanh như vậy đã xong rồi sao?"
"Ừm, không có bắt sống được, đều bị ta giết chết" Mặc Mặc ăn bánh, có chút mơ hồ không rõ nói.
"Không tệ lắm, không nghĩ tới ngươi thật sự một mình giết chết hai sát thủ Thiên võ cảnh " Tiêu Minh nhịn không được khen.
Vốn Mặc Mặc hẳn là đi theo những ám vệ khác cùng nhau hành động, nhưng Mặc Mặc vì muốn biết thực lực của mình trong khoảng thời gian này tăng lên bao nhiêu, nên muốn một mình đi phục kích đánh lén một trong những đội của công hội sát thủ.
Tiêu Minh khuyên không được nàng, sau khi cho Mặc Mặc một khối ngọc bội phòng thân, liền chọn một đội ngũ yếu nhất trong công hội sát thủ giao cho Mặc Mặc.
Vốn Tiêu Minh còn cảm thấy Mặc Mặc nhiều nhất chỉ có thể giết chết một sát thủ đã là cực hạn, đến lúc đó khẳng định vẫn sẽ xúc động cơ chế phòng ngự của ngọc bội.
Nhưng thật không ngờ, Mặc Mặc thành công trở lại, hơn nữa ngọc bội cũng không có sử dụng qua, nói cách khác Mặc Mặc là thật sự dựa vào thực lực của bản thân giết chết hai sát thủ Thiên võ cảnh.
Cho nên Tiêu Minh rất vui mừng, dù sao muốn có được Mặc Mặc loại nữ hài tử vừa đẹp vừa có năng lực này thật sự là không nhiều lắm.
Mà Mặc Mặc được Tiêu Minh khen ngợi cũng rất đắc ý, kiêu ngạo ngẩng đầu lên nói: "Hừ, bất quá chỉ là hai Thiên Võ Cảnh mà thôi, về sau nếu ngươi dám khi dễ ta, ta liền..."
Mặc Mặc không nói tiếp, chỉ là dùng bàn tay ngọc nhỏ nhắn của nàng nắm chặt lại, tỏ vẻ thị uy, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, ai có thể nghĩ đến bàn tay nhỏ bé trắng nõn này, vừa rồi đã cướp lấy tính mạng của hai gã sát thủ thiên võ cảnh.
"Đúng vậy, Mặc Mặc nhà ta lợi hại nhất" Tiêu Minh phụ họa nói.
"Ừ?"
Lúc này, Tiêu Minh mới chú ý tới sắc mặt Mặc Mặc tựa hồ không tốt lắm, sắc mặt có chút tái nhợt, vì thế tiến lên sờ sờ cái trán Mặc Mặc hỏi.
Bị thương ở nơi nào sao, sao sắc mặt lại kém như vậy?
Mặc Mặc bị bàn tay của Tiêu Minh đột nhiên vươn tới sờ lên trán, sắc mặt tái nhợt hiện ra một tia đỏ ửng.
Không có kháng cự Tiêu Minh kiểm tra, nhưng ngoài miệng vẫn cứng miệng nói "Không có việc gì, vấn đề nhỏ mà thôi, nghỉ ngơi vài ngày là được rồi."
Tiêu Minh không để ý tới Mặc Mặc giải thích, phóng ra linh khí ở trên người Mặc Mặc đi một vòng sau đó phát hiện vấn đề.
Tổn thương tinh thần, đây cũng không phải là nghỉ ngơi vài ngày là có thể khôi phục lại.
Tiêu Minh nhíu mày, thuận tay thông qua hệ thống mua một viên đan dược tu bổ vết thương tinh thần trực tiếp nhét vào miệng nhỏ Mặc Mặc.
Đây là đan dược chuyên môn tu bổ vết thương tinh thần, sau khi ăn xong, nghỉ ngơi một đêm, ngày mai liền không có việc gì nữa, về sau nếu chỗ nào không thoải mái liền nói ra, không nên giấu diếm biết không?
"Ồ"
Mặc Mặc biết Tiêu Minh đang quan tâm mình, cho nên không cãi lại, rất phối hợp nuốt đan dược, sau đó ngồi ở một bên tiếp tục ăn đĩa bánh ngọt vừa rồi còn chưa ăn xong.
Trong khoảng thời gian yên lặng này, mỗi ngày đều phải bảo vệ Tiêu Minh đi theo bên cạnh Tiêu Minh, nhưng Tiêu Minh biết, nàng luôn để ý đến điểm tâm Lily mỗi ngày làm cho mình.
Mặc Mặc tựa hồ rất thích ăn điểm tâm do Lily nấu, mỗi lần chỉ cần Mặc Mặc đến, tất cả món điểm tâm cơ bản đều là một mình nàng ăn sạch.
Ăn nhiều như vậy, lại không thấy mập ra tí nào, cái này có thể hâm mộ chết bao nhiêu người a!
Tiêu Minh nhìn chằm chằm vóc người gợi cảm bị dạ hành y bó sát bao bọc, không hiểu mỗi ngày Mặc Mặc một người có thể ăn được lượng thức ăn của bốn người, bụng lại không có một chút mỡ thừa, vẫn là eo thon chân dài.
Mặc Mặc nhạy cảm cảm giác được giống như có người đang nhìn mình, ánh mắt sắc bén kia tựa như vuốt ve trên cơ thể mình, làm cho cả người Mặc Mặc giống như bị điện giật, sắc mặt đỏ lên, ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh "Ngươi nhìn chằm chằm ta làm gì?"
"Ah" Tiêu Minh bị phát hiện có chút xấu hổ, ho khan hai tiếng nói, "À, cái kia... Cái này không, ngươi lần này không phải lập đại công sao, ngươi muốn thưởng cái gì?
Không cần, có thể ở bên cạnh ngươi chính là phần thưởng lớn nhất đối với ta.
Lily ở một bên "Oa" không nghĩ tới Mặc Mặc lại nói ra những lời lớn mật như vậy, nhịn không được kinh ngạc thốt lên.
Ngay cả Tiêu Minh cũng ngẩn người nghĩ: "Đây xem như là đang thổ lộ với ta sao?"
Mặc Mặc vừa nói những lời này ra khỏi miệng, liền phát hiện có gì đó sai sai, trên mặt nhất thời đỏ bừng, vội vàng giải thích: "Không phải, ta chỉ là rất thích ở bên cạnh ngươi, a, không đúng, không đúng, ta. Ta chỉ là, "
Bây giờ biến thành Mặc Mặc bắt đầu nói năng lộn xộn, "Hỗn đản, ta không để ý tới ngươi, hừ."
Mặc Mặc phát hiện mình càng càng nói càng xấu hổ, trong lúc nhất thời cũng không cách nào giải thích rõ ràng, ra vẻ tức giận rời khỏi nơi này.
Kỳ thật Mặc Mặc cũng không biết vì sao mình lại có loại cảm giác này, chỉ là so với trước kia, nàng rất thích loại cảm giác tự do tự tại này, Tiêu Minh chưa bao giờ bức bách mình làm chuyện mình không thích.
Mỗi buổi tối đều có thể cùng Y Vân các nàng nghe Tiêu Minh kể chuyện chưa từng nghe qua, mỗi ngày đều có thể ăn trực điểm tâm của Tiêu Minh.
Mặc Mặc thầm nghĩ mỗi ngày đều có thể sống cuộc sống như này, chỉ là thật không ngờ, vừa rồi chỉ là miệng tùy ý nói ra một câu, ý tứ liền có chút không thích hợp, làm cho cuối cùng biến thành chính mình ngượng ngùng.
Chạy về khuê phòng của mình, tim Mặc Mặc vẫn một mực nhảy nhót, lúc trước Mặc Mặc còn chưa nghĩ đến vấn đề này, nhưng mới vừa rồi không cẩn thận nói sai, Mặc Mặc tựa hồ mở ra thế giới mới.
Đột nhiên ý thức được mình đến tột cùng là thích cuộc sống hiện tại, hay là không cẩn thận thích Tiêu Minh người này rồi.
Mặc Mặc chỉ cảm thấy, mỗi ngày khi nhìn thấy Tiêu Minh tâm tình của mình đều rất tốt, hơn nữa Tiêu Minh mỗi lần đều thích vụng trộm chiếm tiện nghi của mình, tuy rằng mình bề ngoài tức giận kháng cự, nhưng trong lòng lại hết lần này tới lần khác đối với Tiêu Minh chán ghét không nổi.
Hơn nữa bình thường mỗi ngày chỉ cần ở bên cạnh Tiêu Minh, Mặc Mặc sẽ có một loại cảm giác rất thoải mái, lúc trước Mặc Mặc sở dĩ cố chấp muốn một mình khiêu chiến một đội ngũ sát thủ, cũng là muốn chứng minh với Tiêu Minh.
Nàng không phải bình hoa chỉ để trưng bày, nàng cũng có thể giúp Tiêu Minh.
Vốn những cảm xúc này đều ẩn giấu trong đáy lòng Mặc Mặc, nhưng hiện tại những cảm xúc này lại bắt đầu bộc phát ra, càng nghĩ, tim Mặc Mặc lại càng đập nhanh.
Mặc Mặc tháo dạ hành y xuống, trên người chỉ mặc một cái yếm, hoàn toàn bày ra dáng người nóng bỏng như ma quỷ của nàng, một tay nằm sấp trên giường, cánh tay trắng nõn mềm mại ôm gối đầu.
Chân dài thon thả không tỳ vết không ngừng đá qua đá lại chăn giường, miệng liên tục lẩm bẩm: "Tiêu Minh ngươi là tên đáng ghét, lại khi dễ người ta"
Cuối cùng, Mặc Mặc đem hết thảy sai lầm đều ném lên đầu Tiêu Minh.
Mà Tiêu Minh bên kia, nhìn thấy Mặc Mặc tức giận đùng đùng bỏ đi, cùng Lily liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu, hoàn toàn không biết vừa rồi Mặc Mặc còn tốt, vì sao đột nhiên liền tức giận.
Quả nhiên, hiểu trái tim phụ nữ, như mò kim đáy biển a!
"Chủ nhân" lúc này trong phòng vang lên âm thanh của Tiểu Mộc.
Ồ, là Tiểu Mộc trở về rồi.
Tiêu Minh nhìn về phía ngoài cửa sổ, một tiểu tinh linh duyên dáng bay vào, đứng trên vai Tiêu Minh, hưng phấn kể công nói:
Chủ nhân, ta đem thích khách lợi hại nhất của bọn họ bắt về rồi, người xem.
Tiểu Mộc vung tay lên, ngoài cửa sổ liền dâng lên một cây dây leo, đưa vào một người.
Toàn thân cao thấp, bị vô số dây leo nhỏ trói chặt.
Mà người bị trói đã hít thở không thông, thở ra thì nhiều, hít vào thì ít, hiển nhiên là bộ dáng sắp tắt thở.