Sau một hồi đùa ngịch Tiểu Bảo ăn no phình bụng nằm trên đất một bên ngáp một bên làm ra bộ mặt thỏa mãn.
" Ngươi vừa mới tỉnh lại mới có một xíu a, ăn một lần no bụng lại muốn ngủ, ngươi là Tiểu Trư chuyển thế à" Tiêu Minh tiến đến ôm Tiểu Bảo nhỏ giọng nói.
" NGAO...OOO" Tiểu Bảo bất mãn kêu một tiếng.
Nhưng hai mí mắt đã không trụ nổi nữa, liền tại trong ngực Tiêu Minh cuộn thành tư thế thoải mái cứ thế thiếp đi.
Tiêu Minh ôm một hồi, sau khi xác định Tiểu Bảo đã hoàn toàn chìm vào giấc ngủ liền đem nó thu vào trong túi sủng vật, sau đó quay người mở cửa phòng bước ra ngoài.
" YAA.A.A..., điện hạ, ngài hôm nay sao lại dậy sớm như vậy." Ngoài cửa Lily đã sớm chờ ở đó bỗng giật mình, ngày hôm qua Tiêu Minh ngủ đến giữa trưa còn để nàng đến kêu dậy, cho nên hôm nay Lily cũng không dám quấy rầy Tiêu Minh quá sớm, liền đứng trước cửa đợi, quyết định chờ thêm chút nữa lại đi vào đánh thức Tiêu Minh.
Nhưng là không nghĩ tới Tiêu Minh sớm như vậy đã rời giường, đột nhiên mở cửa ra đem Lily còn đang ngẩn người dọa hoảng.
" Ân, ngày hôm qua ngủ tương đối sớm" Tiêu Minh gật đầu nói.
" Vâng, điện hạ, vậy giờ ta đi chuẩn bị bữa sáng cho người" Lily hành lễ sau đó liền vộ vàng chạy xuống bếp.
Tuy Tiêu Minh hiện tại cũng không có đói bụng, nhưng bữa sáng vẫn nên ăn một chút gì đó, dù sao kiếp trước cũng đã tập thành thói quen rồi a.
Trong thời gian chờ Lily chuẩn bị bữa sáng Tiêu Minh một mình nhàn rỗi ngồi yên tĩnh trong nhà ăn, im lặng mở hệ thống nghiêm túc phân loại tính toán đồ vật trong Thương Thành để lần sau mua sắm.
Bên này Tiêu Minh vừa phân loại xong, Lily cùng vài tên người hầu cũng đã bưng lên vài món điểm tâm sáng, những người hầu khác sau khi đặt đồ ăn lên bàn liền thối lui, chỉ để lại Tiêu Minh cùng Lily hai người tại nhà ăn.
Hôm nay nàng làm một ít bánh ngọt, nhìn cách làm những món ăn này cũng không phải cách làm vốn có của thế giới này, có lẽ dựa theo quyển sách nấu ăn Tiêu Minh cho lúc trước học được.
Hơn nữa số lượng cũng vừa đủ, vừa vặn để Tiêu Minh ăn no, chắc hẳn hấp thụ giáo huấn lần trước, sợ Tiêu Minh kéo nàng ngồi xuống ăn chung nên đặc biệt giảm bớt số lượng đồ ăn.
" Điện hạ, những món này đều là ta học được trong cuốn sách dạy nấu ăn lần trước ngài cho ta đấy, ngài thử xem xem có hợp khẩu vị không." Lily nói xong liền khẩn trương nhìn Tiêu Minh, chờ mong Tiêu Minh đánh giá.
Tiêu Minh không chút để ý thò tay cầm một ít bánh nướng từ bọc nhỏ, một ngụm xuống dưới, bên trong có nhân theo yết hầu chảy vào trong dạ dày của Tiêu Minh.
Tiêu Minh thoáng cái liền mở to hai mắt.
" Rất ngon "
Lily vẻ mặt khẩn trương nhận được Tiêu Minh tán thành, thoáng cái nở nụ cười tươi, nhẹ nhàng lộ ra hai cái núm đồng tiền, rất mê người.
Nhưng Tiêu Minh lại không có tâm tư chú ý đến những điều này, trực tiếp bắt đầu ăn như hổ đói.
Đã tới đây lâu như vậy, Tiêu Minh vẫn luôn ăn mấy thứ lương thực phụ ( khoai, ngô, củ mì,…) khó nuốt để qua ngày, mặc dù là về sau có đặc biệt đi qua một số quán rượu hoặc ở trong nhà ăn để đầu bếp nấu cơm cho mình, nếu không phải quá mặn thì cũng là quá ngọt.
Tuy những món ăn kia khả năng đối với người của thế giới này đã là rất ngon rồi, nhưng đối với Tiêu Minh loại không thích khẩu vị nặng mà nói thà cố nuốt mấy thứ lương thực phụ còn hơn, bởi vì hương vị kia thật sự là quá ngán rồi.
Mà bây giờ mấy món này, đã có thể so sánh với trình độ bánh ngọt ngoài tiệm ở kiếp trước rồi, khả năng bởi vì nguyên nhân quá lâu không được ăn, cũng có thể do ngày thường đều phải ăn mấy món khó ăn kia, lại để cho Tiêu Minh thoáng cái không cách nào bận tâm hình tượng của mình vùi đầu vào ăn.
Đồng thời trong lòng cũng khá kinh ngạc về năng khiếu nấu ăn của Lily, chính mình bất quá hôm qua mới đưa cho nàng sách dạy nấu ăn, hôm nay đã có thể làm được loại trình độ này rồi, nếu như lại để cho nàng nguyên cứu nhiều hơn một chút, trực tiếp có thể treo đám đầu bếp kiếp trước treo lên đánh rồi.
" Điện hạ, ngài chậm một chút, nếu không đủ ta có thể làm thêm cho ngài." Lily ý cười đầy mặt nói.
Chỉ trong chốc lát, Tiêu Minh liền giải quyết nguyên bàn bánh ngọt này, tuy còn chưa thỏa mãn, nhưng vẫn nói " không cần, ta ăn đủ rồi "
Đồng thời một ý tưởng hiện lên trong đầu Tiêu Minh.
" Nếu như không phải khẩu vị của ta có vấn đề mà nói..., đợi tay nghề Lily được nâng cao thêm một chút, đến lúc đó mở một nhà hàng chẳng phải nói là muốn nghèo cũng không được sao ? "
Lập tức Tiêu Minh lắc đầu, hiện tại chỗ này quy hoạch còn chưa xong, muốn những thứ khác vẫn là quá sớm, vì vậy liền quay đầu nói :" Lily, ngươi đi tìm Quách úy, nói hắn đem những người trong danh sách này đến hậu viện gặp ta."
" Vâng " tiếp nhận danh sách Tiêu Minh đưa tới, Lily liền chạy ra cửa đi tìm Quách úy.
Mà Tiêu Minh liền đứng dậy đi đến hậu viện.
10 phút đồng hồ sau.
Người trên danh sách gồm: Vũ Thành Nghĩa, Vũ Linh, Tiểu Thúy, Thạch Ngạc, Ah ba, Trương Hâm, Quách úy, Lâm Diệp Phong, Vân Dương, Băng Lam, thân tín của Tiêu Minh toàn bộ đến đông đủ.
Những người này toàn bộ đều là thiên tài có huyết mạch tiềm lực đạt đến cấp độ A trở lên, cũng là đối tượng Tiêu Minh trọng điểm bồi dưỡng.
Đợi bọn họ đến đông đủ liền thấy Tiêu Minh tại một đình viện tứ giác bận rộn khắp nơi, tựa hồ đang bố trí cái gì đó, người phụ trách gieo trồng Linh Dược ở chỗ này thì hỗ trợ đằng sau.
"Hô, cái tụ linh trận này rốt cục cũng bố trí xong, không nghĩ tới nó lại khó như vậy" Tiêu Minh cảm khái
" Vương tử điện hạ sáng sớm tốt lành." Mọi người cùng hành lễ nói.
" Ân, mọi người tốt, về sau mọi người gặp ta cũng không cần phải quá chú ý lễ tiết như vậy, ta cũng không thích, sau này gặp mặt cứ như người trong nhà là được rồi." Tiêu Minh hướng mọi người từng cái nâng dậy.
" Điện hạ, thuộc hạ trong nội tâm có chút nghi vấn, không biết có nên nói ra hay không" lúc này Vũ Thành Nghĩa trước tiên mở miệng nói.
" Nói đi, vấn đề gì thế"
" Hai ngày nay ta phát hiện huyết sát chi khí trên người điện hạ phát ra rất nồng đậm, không biết là như thế nào làm được" Vũ Thành Nghĩa đưa ra nghi vấn của mình.
Trong số người ở đây hắn tựu chính là người lăn lộn trên chiến trường lâu nhất, cho nên đối với huyết sát chi khí cũng mẫn cảm nhất, thời điểm lần thứ nhất gặp Tiêu Minh rõ ràng còn là mầm non mới nhú.
Nhưng là giữa trưa ngày hôm qua hắn phát hiện trên người Tiêu Minh có sát khí như ẩn như hiện, khi đó Vũ Thành Nghĩa còn tưởng rằng là ảo giác, hôm nay rõ ràng phát hiện sát khí so với hôm qua còn nồng đậm hơn, hơn nữa còn không thua một vị lão tướng quân chém giết trong chiến trường hơn 10 năm như mình, chuyện này lại để cho Vũ Thành Nghĩa trong lòng không phục.
Vũ Thành Nghĩa cũng không có nói là không phục Tiêu Minh, chỉ là đơn thuần trong lòng tràn không thể thích ứng, mới khiến cho hắn đưa ra cái nghi vấn này.
Tiêu Minh cười cười, đã biết rõ thằng này nhất định sẽ hỏi mình vấn đề này, liền từ trong nhẫn trữ vật lấy ra viên Bảo Châu Huyễn cảnh Thượng Cổ chiến trường ném cho Vũ Thành Nghĩa.
Vũ Thành Nghĩa vội vàng tiếp được " Đây là ?"
" Ngươi đem tinh thần lực rót vào bên trong liền biết rõ" Tiêu Minh một bụng xảo quyệt nói, cũng không có ý tứ nhắc nhở Vũ Thành Nghĩa sẽ phát sinh chuyện gì.
Ngày hôm qua Tiêu Minh đã sử dụng hết 10 lần tiến vào huyễn cảnh, ngay đến rạng sáng lại tự động đổi mới 10 lần cơ hội tiến và, Tiêu Minh liên tục ở bên trong chinh chiến gần 20 lần, chết đi sống lại gần 20 lần, cảm thấy cũng nên để cho bản thân nghỉ ngơi một chút, lại để cho mọi người bồi hắn cùng một chỗ hưởng thụ thống khổ tử vong.
Vũ Thành Nghĩa nghe theo, lập tức ngồi xuống đất đem tinh thần lực rót vào bên trong, sau đó mọi người liền chứng kiên vẻ mặt Vũ Thành Nghĩa biến thành ngốc trệ, hình như giống như là mất hồn.
" Phụ thân " Vũ Linh có chút khẩn trương muốn tiến lên nhìn xem tình huống của Vũ Thành Nghĩa.
" Đừng quấy rầy hắn, ngươi yên tâm, hắn không có chuyện gì đâu" Tiêu Minh vội vàng ngăn cản nàng nói, tuy tiến vào huyễn cảnh chiến trường sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng Tiêu Minh cũng không biết trong lúc tiến vào bị quấy rầy sẽ phát sinh chuyện gì, cho nên liền để cho Vũ Linh tạm thời đừng đụng vào Vũ Thành Nghĩa.
Nghe Tiêu Minh nói như vậy Vũ Linh hơi có chút an tâm, cũng rất nghe lời đứng lui qua một bên.
Không để cho mọi người chờ đợi quá lâu, Vũ Thành Nghĩa liền sắc mặt trắng bệch tỉnh lại, vẻ mặt hoảng sợ vội vàng hấp tấp chú ý xung quanh, nhìn thấy Tiêu Minh cười xấu xa nhìn mình cùng vẻ nghi hoặc của mọi người, lại vội vàng sờ lên trên người mình, phát hiện không có vết thương nào mới nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó vẻ mặt cảm khái nhìn Bảo Châu trong tay nói ra " Không nghĩ tới điện hạ còn có loại bảo vật nghịch thiên này "
Vũ Thành Nghĩa cũng rốt cục hiểu rõ Tiêu Minh vì cái gì không có đi ra chiến trường lại có thể nhiễm một thân sát khí rồi.
P/s mọi người thông cảm hôm nay đuối quá chỉ được 2 chương thôi ta đã cố gắng lắm rồi...