Thấy vậy, Tiêu Minh một tay khoác lên bờ vai Y Vân, cho nàng một ánh mắt yên tâm.
Trực tiếp dùng ánh mắt hung hãn trừng mắt quét xung quanh, nguyên bản người qua đường còn chỉ trỏ bị ánh mắt Tiêu Minh quét qua đều không dám nhìn Y Vân nữa, vội vàng quay đầu sang một bên, giống như vừa rồi không có chuyện gì xảy ra.
Mà Y Vân thấy Tiêu Minh che trở mình như thế trong lòng bỗng cảm thấy ấm áp, cũng không sợ hãi như trước nữa.
Một đường đi tới cửa thành, đem lúc hai người đứng trước cửa thành nhìn thấy lâu đài hoa lệ được trang trí huy hoàng trước mắt, mà các nàng hiện tại toàn thân dơ bẩn nên có chút không được tự nhiên.
" Loại người như chúng ta có thể đến loại địa phương này ư " đây là ý niệm đầu tiên trong lòng hai người.
Đến tới cửa Tiêu Minh liền đem các nàng giao cho nữ hầu đang đứng đợi, hạ lệnh đưa các nàng đi tắm rửa thay quần áo mới.
Đi vào đại môn, dưới bước chân của hai người lại để sàn nhà bóng loáng sạch sẽ in lên một cái dấu chân đen kịt.
Y Vân cùng Y Đóa đồng loạt giật mình, vội vàng quỳ trên mặt đất dùng chính y phục rách rưới trên người lau đi dấu chân trên mặt đất, đáng tiếc y phục của các nàng cũng chẳng có chỗ nào sạch sẽ, kiến cho sàn nhà càng lau càng bẩn.
Cái này lại khiến cho các nàng càng lo lắng, cảm giác mình đã làm ô nhiễm cái sàn nhà xinh đẹp này của lãnh chúa đại nhân, nhất định sẽ khiến lãnh chúa đại nhân tức giận, mấy ngày tới khả năng đều không có cơm ăn.
Nghĩ tới nghĩ lui hai người bắt đầu khóc nức nở, một bên khóc một bên không quên cố gắng lau sàn nhà, đồng thời trong lòng đang không ngừng tự trách.
Tiêu Minh vừa đi vào trong vài bước liền nghe thấy đằng sau vang lên tiếng khóc, quay đầu liền chứng kiến hai người đang quỳ xuống đất lau sàn nhà, nữ hầu gọi như thế nào cũng không đứng dậy, bất đắc dĩ thở dài, có lẽ nguyên nhân bị kỳ thị từ nhỏ, đã khiến cho hai người đặc biệt tự ti.
Cho nên Tiêu Minh quyết định về sau muốn hảo hảo bồi dưỡng các nàng giúp các nàng lần nữa lấy lại tự tin, không để người khác nhìn các nàng bằng ánh mắt khác thường nữa.
Không đúng!
Là từ nay người khác chỉ có thể nhìn các nàng bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Bởi vì do sự tình vừa rồi dù Tiêu Minh nói như thế nào thì các nàng cũng không dám lại tiến vào, cuối cùng vẫn là Tiêu Minh phải cứng rắn kéo các nàng đi, mà các nàng cũng chỉ có thể dùng ánh mắt bất lực nhìn dấu chân đen như mực lưu lại phía sau mình.
" Không có chuyện gì nữa, một hồi sẽ có người đến quét dọn, các ngươi không cần có gánh nặng trong lòng" thấy hai người chăm chăm nhìn dấu chân của mình, Tiêu Minh chỉ có thể tiếp tục an ủi.
" Để bọn họ tắm rửa sạch sẽ, sau đó chọn vài bộ quần áo phù hợp cho các nàng, xong việc đưa các nàng đến nhà ăn gặp ta."
Thẳng đến khi đi vào một gian phòng tắm rộng rãi, sáng ngời, Tiêu Minh liền đem Y Vân cùng Y Đóa giao cho đám nữ hầu.
Vừa đi ra phòng tắm, Lily liền tiến đến nghênh đón.
" Điện hạ, ngài trở về rồi, ngài có đói bụng không, cần nô tì làm chút gì cho ngài ăn không? " Lily tiến lên hỏi.
Tiêu Minh nhìn nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, Mặt trời đã xuống núi, dùng cảnh giới Tiêu Minh bây giờ đã hoàn toàn có thể một tháng không ăn cơm đều không có vấn đề gì.
Nhưng là niềm vui thú hưởng thụ mỹ thực bao nhiêu năm nay vẫn là nên ăn một chút gì đó a, liền gật đầu nói:
" Được, ngươi đi làm đi, làm nhiều chút, bắt đầu từ đêm nay chúng ta có thêm hai thành viên mới "
" Vâng "
Sau khi an bài xong Tiêu Minh liền về tới phòng của mình, vừa mở cửa phòng, liền có một bóng đen hai màu hắc bạch nhào vào trong ngực Tiêu Minh làm nũng.
Cũng may là thân thể Tiêu Minh khỏe mạnh không có việc gì, nếu đổi lại người bình thường bị nó bổ nhào vào như vậy, chắc đều qua đời tại chỗ luôn rồi.
Mà cái bóng đen này dĩ nhiên là Tiểu Bảo rồi, sau nửa tháng ngủ say, trong thời gian đó có thức tỉnh một lần, sau đó lại ăn vài ngày rồi lại ngủ, ngay tại hai ngày trước Tiểu Bảo lần nữa thức tỉnh.
Mà lúc này thực lực Tiểu Bảo cũng đạt tới tứ giai, tương đương với cường giả Linh võ cảnh nhân loại.
" Đều đã lớn như vậy rồi mà còn làm nũng " Tiêu Minh bất đắc dĩ, Tiểu Bảo phát triển thật sự quá nhanh, từ lúc sinh ra đến giờ mới bao nhiêu thời gian, hiện tại đã lớn bằng gấu trúc trưởng thành bình thường của kiếp trước rồi.
Cho nên linh trí cũng theo cảnh giới tăng lên mà đề cao không ít, nhưng là thông minh à nha . . . . .
Sờ lên cái đầu núc ních của Tiểu Bảo, Tiêu Minh lấy ra linh trúc nó thích ăn nhất, đưa cho nó ăn, nhận được linh trúc Tiểu Bảo cảm thấy mỹ mãn ngồi xuống đất bắt đầu cầm gặm ăn.
" Đúng rồi, Tiểu Bảo này cũng đến tứ giai rồi, đợi có cơ hội thử xem năng lực của nó mới được " Tiêu Minh sờ lên cằm suy nghĩ.
Sau một lúc chơi đùa cùng Tiểu Bảo, Lily liền tới thông báo đồ ăn đã chuẩn bị xong, Y Vân cùng Y Đóa cũng đã tắm rửa thay quần áo mới, ngồi ở nhà ăn chờ.
Vốn tưởng phải chờ các nàng thêm chút thời gian nữa, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, liền lấy ra một đống lớn linh trúc đuổi Tiểu Bảo đi, sau đó theo gót Lily đi đến nhà ăn.
Vừa đi vào nhà ăn, Tiêu Minh trông thấy Y Vân cùng Y Đóa đã đổi một thân váy trắng mà nữ hầu vì các nàng tỉ mỉ chọn lựa.
Một đầu tóc ngắn còn không có hoàn toàn lau khô, trên khuôn mặt trắng như tuyết kia là một đôi mắt to sáng ngời lúc này đang nhìn chằm chằm vào một đống đống đồ ăn phong phú trên bàn.
Cái mùi thơm ngào ngạt kia khiến các nàng không ngừng nuốt nước miếng, nhưng vẫn ngăn không được để một ít chất lỏng lưu lại trên khóe miệng.
" Ăn đi, những món này đều là chuẩn bị cho các người đấy, không cần khách khí " Tiêu Minh ngồi ở bên cạnh bọn họ, trong tay còn không ngừng gắp thức ăn cho các nàng.
Đã nhận được Tiêu Minh cho phép tỷ tỷ Y Vân khá lớn mật vốn muốn thăm dò gắp một miếng thịt để vào trong miệng.
Trong nháy mắt khi miếng thịt đưa vào miệng, Y Vân liền bị cái loại mỹ thực này chinh phục, có thể nói đây là món ăn ngon nhất mà cả đời này nàng mới được ăn qua, lúc này đầu óc của nàng trống rỗng, quản không được cái gì rụt rè nữa rồi.
Cũng không cần Tiêu Minh gắp thức ăn cho nàng, chính mình liền bắt đầu dốc sức liều mạng bắt đầu ăn.
Bên cạnh Y Đóa nhìn thấy tỷ tỷ như thế cũng biến thành lớn mật mà bắt đầu ..., gắp miếng thịt trước mặt mình bỏ vào trong miệng, cũng y như tỷ tỷ của nàng, cũng trừng lớn hai mắt, sau đó hai người cùng một chỗ ăn như hổ đói.
Nhìn tướng ăn của hai tiểu khả ái trước mắt, so với thời điểm lần thứ nhất ăn bánh ngọt Lily làm còn muốn khoa trương hơn, lại để cho Tiêu Minh nhịn không được có chút buồn cười.
" Ăn chậm một chút, không có ai giành với các người đâu a, không đủ ăn có thể làm tiếp, coi chừng mắc nghẹn."
Hôm sau, sáng sớm.
Điểm tâm qua đi, Y Vân cùng Y Đóa liền bị Tiêu minh dẫn tới trong thư phòng.
Trải qua tối qua, sau khi dùng một chầu cơm no lại ngủ một giấc đến sáng, lúc này khí sắc hai người so với lúc trước đã tốt hơn nhiều.
" Ngồi đi " Tiêu Minh chỉ chỉ hai cái ghế phía trước nói.
Mà Y Vân, Y Đóa trải qua thời gian tiếp xúc ngắn ngủi tối hôm qua cùng sáng hôm nay, đối với Tiêu Minh cũng không có còn loại rụt rè trước kia nữa rồi, rất nghe lời ngồi ở phái trước Tiêu Minh.
Đợi sau khi các nàng ngồi xuống Tiêu Minh lấy ra Phù văn chi thư đạt được lúc đánh dấu đăng nhập, ở bên trong tìm được một cái phù văn đơn giản nhất, sau đó dựa theo đồ án bên trên tại một con dao găm khắc đồ án lên đó, sau khi khắc xong đồ án, dao găm lập tức phát ra một hồi huyễn quang.
Đợi đến lúc huyễn quang rút lui, Tiêu Minh mở ra bảng thuộc tính của thanh dao găm này.
【 dao găm bình thường 】
Phẩm giai: không
Tác dụng: độ sắc bén 10 ( nhận được (+) phụ ma pháp sắc bén gia trì tăng lên đến 11)
Đây là một cái phù văn cực kỳ đơn giản, Tiêu Minh cũng bỏ ra thời gian một tuần luyện tập mới miễn cưỡng khắc họa thành công.
Mà mục đích Tiêu Minh là muốn xem xem nếu như cho Y Đóa người có được kỹ năng thiên phú khắc họa mà nói cần thời gian bao lâu.
" Là một ngày, hay là một giờ, một giờ căn bản là quá nhanh, tối thiểu cũng phải 3 giờ đồng hồ a, dù sao người ta mới lần thứ nhất tiếp xúc với điều này." Tiêu Minh trong lòng một mực cân nhắc nói.