Trong một căn phòng tại một khách sạn cũ nát ở khu vực ngoại thành.
"Thiên Kiêu, tìm được Tiểu Mặc chưa?" Một lão giả thấy người trẻ tuổi đi vào cửa vội vàng tiếng lên hỏi.
Người trẻ tuổi lắc lắc đầu, sắc mặt khó coi nói: "Không có, tìm khắp nơi đều không có bóng dáng tiểu muội. ”
"Ai`, nên làm thế nào bây giờ, đã đến lúc này rồi, còn chưa trở về, sợ rằng Tiểu Mặc lành ít dữ nhiều rồi." Lão giả vẻ mặt chua xót, thở dài một hơi.
Gia gia, nếu không ta lẻn vào phủ thành chủ đem Mặc Mặc cứu ra? Sau khi trầm tư một hồi, nam thanh niên lấy dũng khí nói.
Mà lão giả nghe nói vậy liền cả giận mắng: "Ngươi đi? Ngươi đi cũng bất quá là chịu chết mà thôi, thực lực Đầu hổ bang chủ người ta là Thiên Võ Cảnh đỉnh phong hơn nữa thủ hạ cao thủ đông đúc, cuối cùng đều bị hủy trong tay Xuất Thiết Thành, ngươi chỉ là một võ giả Linh Vũ Cảnh lẻn vào thì có thể làm gì? ”
Thanh niên bị mắng cúi đầu không nói lên lời, nhưng nắm đấm lại nắm đến trắng bệch, hàm răng cắn chặt môi, dù cắn đến chảy máu cũng không hề hay biết.
Thấy vậy, lão giả chỉ có thể thở dài một hơi thật sâu, an ủi nói, "Có lẽ Mặc Mặc nàng hiện tại cũng chỉ là bị nhốt lại mà thôi, hiện giờ phân thân này của ta cũng chỉ có thực lực thiên võ cảnh hậu kỳ, căn bản không phải là đối thủ của những cao thủ Xuất thiết thành kia, ngươi trước tiên rời khỏi nơi này, phòng ngừa bọn họ thông qua dấu vết tìm đến đây, chờ bản thể của ta đến, chúng ta lại cùng đi cứu Tiểu Mặc, lấy thân phận cường giả Vương cảnh của ta, liền có thể cùng bọn họ hảo hảo đàm phán. ”
"Vâng, gia gia" lúc này nam tử trẻ tuổi cũng biết, mình cho dù đi cũng vô ích, hiện tại biện pháp duy nhất cũng chỉ có thể chờ đợi bản thể gia gia của mình đến.
Hai người trong phòng lúc này chính là anh trai Mặc Mặc, Mặc Thiên Kiêu, cùng với ông nội Mặc Chính Văn của nàng.
Nguyên bản bọn họ nhận được tin Mặc Mặc xin giúp đỡ, liền theo Mặc Mặc chạy đến trại tập trung nô lệ, trợ giúp nàng cứu hai tỷ muội Y Vân Cùng Y Đóa, nhưng đã muộn hai tỷ muội kia đã được mua đi nên ba người một đường truy tung tới Xuất Thiết Thành này.
Nhưng với nguyên tắc làm việc cẩn thận trước sau như một, bọn họ quyết định điều tra thực lực của Xuất Thiết Thành trước, sau đó mới tính.
Nhưng không điều tra còn tốt, càng điều tra khiến bọn họ càng hoảng sợ, ngày đầu tiên đi tới Xuất Thiết Thành liền trực tiếp trấn áp quý tộc bản địa, dùng tốc độ cực kỳ kinh người nhanh chóng tiếp quản các chức vị Xuất Thiết Thành còn trống, còn có thể từ trên cơ sở ban đầu phát triển thêm một bước nữa.
Hơn nữa trong nửa tháng ngắn ngủi liền trực tiếp thanh lý xong rất nhiều yêu thú lang thang bên trong phế thổ (đất chết).
Ngay cả địa đầu xà nổi danh nơi này, thử đầu bang, hổ đầu bang nhất nhất bị tiêu diệt, còn lại bang phái mạnh nhất thì lựa chọn đầu hàng thần phục.
Với tư cách là sát thủ, điều tra rất chuyên nghiệp, bọn họ trong thời gian ngắn ngủi này thu được tin tức còn chi tiết hơn so với các thế lực các bên phái thám tử tới điều tra, cho nên bọn họ đối với thực lực Xuất Thiết Thành có nhận thức triệt để hơn.
Bọn họ biết Xuất Thiết Thành không hề dễ chọc.
Ngay khi họ chuẩn bị đứng dậy rời đi, cánh cửa lại một lần nữa mở ra.
"Hai vị nếu đã tới, vội vàng đi làm cái gì, sao không đến phủ của ta ngồi một chút?" Cửa phòng mở ra, đồng thời Tiêu Minh đi vào trước một bước.
Ở phía sau Quách Úy, Mặc Mặc cùng với ba vị đại đội trưởng của Bộ an ninh mới nhậm chức Đại Bảo, Băng Lam, Vân Dương ba người theo sau Tiêu Minh đi vào, mà bên ngoài khách sạn cũng sớm đã đứng đầy quan binh, khách dừng chân trong khách sạn cũng lần lượt bị đuổi đi.
Hai người thấy cửa phòng đột nhiên mở ra đầu tiên là cả kinh, sau đó nhìn thấy Tiêu Minh mang theo Mặc Mặc đi vào phòng.
Tiểu muội! Mặc Thiên Kiêu nhìn thấy Mặc Mặc xuất hiện, kích động muốn tiến lên, nhưng lại bị Mặc Chính Văn kéo ra phía sau.
"Ngươi mau nhảy ra cửa sổ chạy trước, ta sẽ giữ chân bọn họ lại" kéo Mặc Thiên Kiêu ra phía sau, Mặc Chính Văn liền gắt gao nhìn chằm chằm Tiêu Minh, hắn thật không ngờ Tiêu Minh có thể nhanh như vậy tìm được nơi này.
Mà sau khi Mặc Mặc tiến vào nhìn thấy ca ca cùng gia gia của mình, vẻ mặt khẩn trương nhìn Tiêu Minh, liền biết bọn họ khẳng định đang hiểu lầm, liền muốn tiến lên giải thích, nhưng vẫn là quá muộn, Mặc Chính Văn đã trước nàng một bước hướng Tiêu Minh công tới.
Lúc này lực chú ý chủ yếu của Mặc Chính Văn đều ở trên ba người đội trưởng an ninh, về phần Quách Úy cùng Tiêu Minh hắn hoàn toàn không để vào mắt, một văn nhân, một lãnh chúa mười mấy tuổi, thực lực có thể lợi hại tới đâu.
"Chỉ cần thừa dịp ba cao thủ của bọn họ chưa kịp phản ứng liền bắt lãnh chúa của bọn họ, như vậy liền có cơ hội toàn thân trở ra" Nghĩ đến đây, Mặc Chính Văn liền hóa tay thành trảo, hướng Tiêu Minh chụp tới.
Mặc dù thực lực phân thân này của Mặc Chính Văn chỉ có cảnh giới Thiên Võ Cảnh hậu kỳ, nhưng bản thể lại đạt tới Vương Cảnh hậu kỳ, hắn có kỹ xảo chiến đấu cùng lĩnh ngộ cao hơn nhiều so với cảnh giới này.
Trong nháy mắt Mặc Chính Văn bạo khởi, tốc độ cực nhanh, động tác gọn gàng, quả thật làm cho ba đội trưởng bảo vệ phụ trách Tiêu Minh không kịp phản ứng.
Mà ngay lúc Quách Úy đứng bên cạnh Tiêu Minh đang chuẩn bị ra tay, Tiêu Minh lại đưa tay ngăn cản.
"Lấy thực lực của ngươi hiện tại đối phó với hắn vẫn có chút miễn cưỡng, vẫn là để cho ta." Tiêu Minh nói xong, liền trực tiếp nhấc tay phải lên. Hướng Mặc Chính Văn đang vọt tới vung lên.
Nhìn như nhẹ nhàng, kì thực lại nhanh như thiểm điện, khi Tiêu Minh hướng Mặc Chính Văn huy động cánh tay, đồng thời mang theo một cỗ năng lượng diệt thế cường đại trực tiếp bao phủ Mặc Chính Văn.
Ầm ầm!
Theo một tiếng nổ lớn vang lên, vách tường trước mặt trực tiếp bị năng lượng khổng lồ của Tiêu Minh đánh ra một cái động lớn.
Mặc Chính Văn thì bị lực lượng cường đại này đánh bay thẳng vào người Mặc Thiên Kiêu đang muốn chạy trốn, sau đó cùng nhau từ trong căn phòng trên tầng 3 rơi xuống đường lớn bên ngoài.
Mà quan binh đang chờ đợi trên đường lập tức bị tiếng nổ làm cho giật mình, sau đó phát hiện là hai người vừa rơi xuống liền vội vàng bao vây.
Mà hai người thấy vậy lại cho rằng bọn họ muốn bắt mình, vội vàng muốn đứng dậy phản kháng, nhưng phát hiện toàn thân đã bị tê liệt, có thể miễn cưỡng đứng lên cũng đã không tồi rồi, chứ đừng nói là muốn phản kháng.
"Gia gia, cả người ta mất đi tri giác, hơn nữa tay chân khó có thể nhúc nhích" Mặc Thiên Kiêu phát hiện tình huống thân thể của mình bối rối nói.
Vừa rồi bên trong cỗ năng lượng cường đại kia mang theo lôi điện lực, chúng ta đều bị tê liệt! Lập tức Mặc Chính Văn ngẩng đầu nhìn Tiêu Minh đã đi tới cửa động trên lầu ba nhìn xuống mình.
"Đây là thực lực của chủ nhân vùng đất này sao, mới chỉ có mười mấy tuổi, cư nhiên một cái giơ tay liền có thể đánh ra lực lượng cường đại như vậy." Cho dù bản thể Mặc Chính Văn đến, cũng không dám nói một kích tiện tay có thể đánh ra uy lực ngang bằng với Tiêu Minh.
Thực lực như thế, cho dù bản thể của mình đến cũng chưa chắc là đối thủ, mà nếu như thực lực Vương cảnh của mình cũng không có biện pháp ngang hàng, như vậy với tính cách của người đại lục, hai đứa cháu này của ta chắc chắn sẽ chết trong tay Tiêu Minh.
Chẳng lẽ thượng thiên thật sự muốn diệt Ám Ảnh nhất tộc chúng ta sao? Mặc Chính Văn tuyệt vọng nhìn trời nói.
Hắn còn tốt, hắn chỉ là một phân thân, cho dù có chết nhiều nhất bản thể cũng chỉ bị một ít tổn thương tinh thần, tu dưỡng mấy tháng là có thể hoàn toàn khôi phục, nhưng hai thiên tài mới sinh ra của Ám Ảnh nhất tộc có thể sẽ chết đi như vậy.
Nghĩ đến đây, Mặc Chính Văn bi thống muốn chết, nước mắt tuôn trào hướng về phía Mặc Thiên Kiêu nói, "Thiên Kiêu, là gia gia vô dụng, không có năng lực bảo hộ các ngươi. ”
Gia gia người đừng nói nữa, là lỗi của tôn nhi, là ta không trông chừng tiểu muội cẩn thận, mới để cho nàng rơi vào trong tay kẻ xấu.
Hai người này ở đây xin lỗi lẫn nhau, đám người Tiêu Minh sớm đã đi tới trước mặt bọn họ.
Ngay khi Mặc Chính Văn và Mặc Thiên Kiêu đang định cùng Mặc Mặc nói lời tạm biệt, Mặc Mặc đi lên phía trước, đỡ Mặc Thiên Kiêu trước, sau đó giúp ông lau bụi bặm trên người lo lắng nói: "Ông nội, ông không sao chứ, té có còn đau hay không. ”
"A, không có việc gì không có việc gì" Thấy Mặc Mặc đi tới trước mặt mình bọn người kia cũng không có cản trở, làm cho Mặc Chính Văn ngẩn người.
Chẳng lẽ là trước để cho chúng ta gặp nhau, sau đó lại đưa chúng ta cùng nhau xuống địa ngục sao, cũng tốt, trước khi chia tay còn có thể ngắm cháu gái đáng yêu của ta một lần cuối cùng.
Mặc Thiên Kiêu nhắm mắt hưởng thụ thời khắc cuối cùng được ở chung với Mặc Mặc, nhưng đúng lúc này chuyện khiến hắn khiếp sợ đã xảy ra.
Mặc Mặc kiểm tra trên người Mặc Thiên Kiêu cũng không có gì đáng ngại, liền tức giận chạy trở về, giống như đôi tình nhân làm nũng dùng quyền nhỏ một bên đấm Tiêu Minh một bên phẫn nộ nói:
Ngươi không phải đã đáp ứng với người ta sẽ không thương tổn ca ca cùng gia gia sao, vì sao còn muốn ra tay.
Mà trong mắt Mặc Chính Văn Tiêu Minh đã tương đương với vô địch, đối mặt với tiểu quyền quyền của Mặc Mặc lại chỉ dám vừa tránh né vừa giải thích, "Rõ ràng là ông nội ngươi động thủ trước, ta đây là phòng vệ chính đáng có được không?"
"Ta mặc kệ, chính là lỗi của ngươi" Mặc Mặc vẫn không chịu buông tha đuổi theo Tiêu Minh trút giận.
Một màn buồn cười này ngược lại làm Mặc Chính Văn và Mặc Thiên Kiêu, trợn mắt há hốc mồm.