“Thoải mái...” Sáng sớm Cổ Dục rời giường, hắn có chút lười biếng nằm ở trước bệ cửa sổ. Nhìn cảnh sắc bên ngoài, hắn không khỏi nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Nói thật, dựa theo tính cách của hắn thì sống ở nông thôn đúng là rất thoải mái.
Không cần lo lắng phải đi làm từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều, không cần sợ đi làm trễ, không cần phải lo vấn đề tiền sinh hoạt. Đối với hắn mà nói, mỗi ngày chỉ cần câu cá trong giếng, bán vài món đồ quý giá, rồi chăm sóc vườn rau, đi dạo trong thôn một chút... Không có gì không thể làm được.
Hắn vốn không phải là loại người thích đi ra ngoài chơi, hắn vốn là người chịu đựng được cảnh đơn độc.
Huống chi là đâu có ai hạn chế tự do của hắn?
Hắn muốn đi đâu cũng được, muốn mua cái gì thì cũng có thể mua.
Nhưng mà vấn đề lớn nhất, chính là ở nơi này rất dễ kiếm tiền!
Nghĩ tới tiền, Cổ Dục liền cầm điện thoại lên rồi nhìn số dư trong tài khoản. Hắn không khỏi nở nụ cười. Tốt rồi! Hắn cảm giác bản thân dường như ngày càng lười.
Ở trên giường chơi điện thoại một lúc, đến hơn bảy giờ sáng Cổ Dục mới rời giường. Bởi vì không cần phải sang nhà ông nội Hai ăn sáng, muốn ăn lúc nào thì hắn tự đi nấu mà ăn.
Lúc này, hắn một lần nữa mang theo cần câu đi tới miệng giếng, chuẩn bị tinh thần cho hôm nay câu được thứ gì đó kinh khủng một chút.
Nhưng mà, vận may của hắn hôm nay không được tốt lắm, cũng không có câu được các loại kỹ năng. Có lẽ là do thời gian phục hồi chưa đủ, Cổ Dục câu được con cá đầu tiên chính là cá Đù Vàng....
Được nha! Gần đây đúng là sắp bị dưỡng thành kiêu ngạo quá rồi. Chuyện cũ có chút xấu hổ, không biết là ai ngày đầu tiên câu lên con cá Đù Vàng tự nhiên, suýt chút nữa hưng phấn đến ngất đi. Nhưng mà hiện tại Cổ Dục thấy được con cá này, cũng đã bình tĩnh hơn nhiều.
Con cá Đù Vàng này so với con cá ngày đầu tiên câu lên cũng không kém nhiều. Ước chừng hơn 5 kg một chút, Cổ Dục xách theo con cá đem nó để vào lầu hai, sau đó lại quay lại giếng câu tiếp.
Hắn bây giờ đã có hơn mấy trăm ngàn, cho nên cũng không nóng lòng suy nghĩ tìm cách bán con cá này để kiếm lời. Nếu như nói hiện tại hắn mong muốn nhất, thì đó chính là cái bình hoa kia. Nếu như có cơ hội ra tay, thì hắn sẽ vui vẻ thoải mái được một thời gian.
Câu lên mấy thứ còn lại chỉ là mấy thứ thường ngày, cá Hồi, Tôm Hùm Úc, Cua Tuyết, Cua Hoàng Đế, Bào Ngư Đen... Nhưng mà hôm nay cũng câu được mấy con Tôm Tít rất dài, đây là lần đầu Cổ Dục câu được thứ này, cho nên hắn liền nghiên cứu làm thế nào để chế biến nó.
Sau khi câu được Tôm Tít, vận may hôm nay của Cổ Dục cũng chưa có dùng hết. Mặc dù chưa từng nghe thấy việc câu được thứ này ở trong biển, nhưng mà Cổ Dục lại câu được, đó chính là con Lươn.
Đừng hiểu lầm, đây không phải là loại Lươn thông thường, loại này dáng vẻ không khác biệt lắm so với Lươn. Nhưng trên thân của nó có thêm một đường tơ máu, nếu như là mấy ngày trước đây thì Cổ Dục đối với thứ này đều hoàn toàn không biết.
Nhưng mà, hiện tại Cổ Dục có thể nói là có chút kinh nghiệm, con Lươn này cũng không phải là Lươn, mà đúng hơn phải gọi là Lịch. Loài này sống ở khu vực duyên hải Đông Nam, ở vùng tiếp giáp giữa nước mặn và nước ngọt (nước lợ). Hoàn cảnh sinh sống như vậy nên rất khó để nuôi dưỡng, mà thường số lượng trong tự nhiên cũng rất ít. Loại vật này mua tại chỗ giá ước chừng hơn 600 tệ một kg.
Nhưng mà, nếu ở vùng Đông Bắc này thì... rất tiếc . Không có chỗ nào bán thứ này, bởi vì chở chưa đến nơi thì đã chết.
Không nghĩ ra, Cổ Dục vậy mà có thể câu lên loại này.
Đối với loại này Cổ Dục cũng hiểu rõ thịt con này rất bổ, so với hải sản còn bổ hơn. Kỳ thực những thứ Cổ Dục câu được đừng nhìn giá cả của nó không hề rẻ mà lầm tưởng, thực ra thành phần dinh dưỡng của chúng rất ít hoặc nói trắng ra là đều bình thường.
Lời thật mất lòng, đa số các loại hải sản bổ dưỡng kỳ thực đều không hề quý.
Có thể kể ra một số như trong hải sản chứa canxi nhiều nhất, chính là loại Ruốc biển (một loại tôm nhỏ, nhỏ hơn cả tép sông), thứ này rất giàu canxi.
Rong biển thì chứa rất nhiều chất sắt, cơm cuộn rong biển chính là món ăn bổ dưỡng...
Đối với đàn ông kẽm là một chất rất tốt, mà chứa nhiều kẽm thì là Hàu biển và tốt nhất là ăn Hàu sống. Kế đến còn có Cá Chạch, rong biển, bắp cải tím, các loại Hến Vẹm... đều rất giàu chất kẽm.
Cho nên, không phải cứ vật càng quý thì càng bổ, đây là một sự hiểu nhầm tai hại.
Nhưng mà, loại Lịch này đúng là rất bổ, Cổ Dục câu được liên tiếp sáu, bảy con. Đến khi câu lên được một con cá Lóc thì mới dừng tay lại.
Hắn đem tất cả những loại hải sản này ném vào hồ cá trên lầu hai, nhưng đối với mấy con Lịch thì để riêng biệt vào một chỗ khác, Cổ Dục chuẩn bị nuôi dưỡng mấy con này.
Loài Lịch này năng lực sinh sản rất tốt. Nếu không, bằng vào mấy chữ bổ dưỡng trên người, chắc hẳn nó đã bị con người ăn đến mức phải vào danh sách động vật có nguy cơ tuyệt chủng. Hiện tại thì vẫn chưa đến mức đó chính là bởi vì năng lực sinh tồn rất mạnh. Hơn nữa, đây là một loài vật lưỡng tính, cho nên cũng không cần phải tìm con đực và con cái để giao phối. Cứ nuôi dưỡng cho đến khi nào có con nhỏ là được.
Đúng lúc này cháo trong phòng bếp cũng đã chín, Cổ Dục xuống lầu tắt lửa rồi múc ra một tô cháo lớn, còn lại hơn nửa nồi đất hắn liền múc vào thau cơm của Vua Núi. Đồng thời, hắn cũng múc cho Vua Núi một chậu nước giếng. Khi thấy Cổ Dục đã làm xong mọi thứ, Vua Núi mới tiến lại gần, sau đó bắt đầu há miệng ăn.
Cổ Dục lúc này cũng không trở lại phòng, hắn lấy một cái ghế nhỏ đặt ở giữa sân ngồi xuống rồi lấy cháo ra cùng ăn với Vua Núi. Có thể nói, hiện tại Cổ Dục chỉ mong đợi đến giờ ăn ba buổi trong ngày, bởi vì tay nghề nấu ăn của hắn bây giờ đúng là quá tuyệt.
Mà nhìn trước mặt, Vua Núi cũng đang ăn rất vui vẻ. Cổ Dục hiện tại đang do dự, có phải đã đến lúc đem nó thả ra ngoài? Hay là vẫn tiếp tục quan sát thêm hai ngày nữa?
Đang lúc Cổ Dục cùng Vua Núi vui vẻ thưởng thức bữa sáng, thì đột nhiên có tiếng động cơ ô tô ở bên ngoài truyền đến. Sau đó thì cổng lớn nhà Cổ Dục bị gõ một hồi.
Điều này cũng đúng dịp hắn hiện tại đang ở trong sân, tiến đến mở cửa cũng không có gì bất tiện. Cổ Dục tiến về phía cửa lớn để mở ra, sau khi mở cửa đầu tiên Cổ Dục nhìn thấy chính là Cổ Tấn. Mà ở phía sau hắn, còn có một người trung niên mặc vest.
Người này ước chừng bốn mươi tuổi, trông rất thành thục và chững chạc. Theo hắn suy đoán chắc là người làm ăn, hơn nữa làm cũng lớn chứ không phải nhỏ. Bởi vì trên người hắn mang theo một cỗ khí chất rất lớn.
Lúc Cổ Dục đang quan sát, thì người này cũng gật đầu cười một cái xem như chào hỏi.
“À! Tôi giới thiệu với cậu người này, đây là Hứa tổng. Hôm qua chính là người đã mua cá.” Nhìn ánh mắt của Cổ Dục, Cổ Tấn có chút lo lắng nói. Thực ra hắn cũng không muốn mang người này đến gặp Cổ Dục, bởi vì hắn sợ cái người họ Hứa này là đến để đòi lại tiền. Dù sao, hai con cá kia cũng có giá hơn 1,600 tệ đó nha...
Thế nhưng, hắn cũng không dám đắc tội với cái người Hứa tổng này. Sau khi được người này cho biết là không phải đến gây sự, Cổ Tấn mới mang theo hắn tới đây với một chút lo lắng trong lòng. Hiện tại thấy Cổ Dục lộ ra dáng vẻ hoàn toàn không biết cái gì, hắn cũng lập tức nhắc nhở.