- Chờ đã! Ta đầu hàng, Trường Nhạc trại chúng ta đầu hàng. Chúng ta chưa từng quấy nhiễu Thương Quốc, mọi việc đều không liên quan đến chúng ta.
Một giọng nói vang lên, hóa ra là Trại chủ của Trường Nhạc trại đang cao giọng hô to, toàn bộ mấy chục người đều ném binh khí, quỳ trên mặt đất đầu hàng.
Rất nhiều tiểu trại nhất thời phản ứng lại, toàn bộ cũng quỳ theo.
Cung tiễn thủ hai mặt nhìn nhau, đều ngừng lại.
Vệ Trung Toàn cũng có chút khó khăn, vội vàng chạy đi xin chỉ thị của Dương Mộc. Thông qua chiến dịch lần này, hắn bắt đầu có một loại mê tín đối với Hoàng đế bệ hạ.
Bên trong soái trướng, Dương Mộc nghe Vệ Trung Toàn bẩm báo xong, nhíu mày:
- Đầu hàng? Bọn họ tổng cộng có bao nhiêu người?
- Hơn một ngàn.
- Ít như thế?
Dương Mộc nhíu mày. Mười tám trại lưu phỉ gộp lại cũng hơn một vạn người, mỗi một người đàn ông đều có thể cầm binh đao giết địch, kiểu gì cũng phải có khoảng ba, năm ngàn. Hiển nhiên lần này chúng không điều động toàn bộ.
Nếu là như vậy thì đáng để thảo luận đây. Nếu như giết hết những nhân vật trọng yếu này, sơn trại của bọn họ tất sẽ bị phá vỡ?
Đến lúc đó đừng nói là cứu viện Thân Quốc, chỉ sợ quân đội Thương Quốc sợ rằng cũng rơi vào sự phản kháng của lưu phỉ.
- Để cho binh lính thủ hạ thả người, kêu gọi lưu phỉ không cướp bóc của bách tính đại Thương đứng sang một bên.
Suy nghĩ một lúc, Dương Mộc nói.
- Những người còn lại?
Vệ Trung Toàn hỏi.
Giết!
Hai mắt Dương Mộc lóe lên một đạo lệ mang.
- Tuân chỉ.
Vệ Trung Toàn lĩnh mệnh, lại chạy lên núi truyền đạt mệnh lệnh.
Nhất thời, đám lưu phỉ bắt đầu xôn xao lên, đầu hàng hữu dụng?
Đã sớm nghe nói một vạn năm ngàn binh sĩ Trịnh Quốc đầu hàng, tiểu Hoàng đế không những không giết, còn được ăn uống... Vì thế, đầu hàng hẳn sẽ không chết?
Đám lưu phỉ nhanh chóng chia làm hai nhóm, phần lớn đều buông vũ khí xuống, chỉ có một phần nhỏ vẫn cứ bày ra tư thái chống cự. Trong đó có Lang Huyết trại và Tân Nguyệt trại, chúng đều giống như Kim Đao trại, từng làm nhiều điều ác đối với Thương Quốc, dù cho đầu hàng cũng chỉ có con đường chết.
Có mấy người muốn lừa dối để qua ải, thế nhưng bị những người sơn trại khác đá một cái bay ra ngoài. Thậm chí còn giơ đao lên, trực tiếp đâm vào lồng ngực của bọn họ.
Quyết định thật nhanh, cung tiễn đồng loạt bắn ra, rất nhiều người không kịp kêu đã trợn mắt lên, không cam lòng ngã xuống đất chết đi.
Binh sĩ ngay ngắn trật tự, trên mặt không chút gì gọi là đồng tình và thương hại cả, ngược lại còn có một tia kích động.
Điểm!
Đây đều là đầu người đó! Tuy rằng không phân biệt được rốt cuộc là ai giết, thế nhưng tính bình quân ra thì mọi người ít nhất đều có thể được chia một ít điểm đúng không?
Đầy đất máu tanh, trên thi thể cắm đầy mũi tên. Tử trạng, quả thực chính là một chiến trường tàn sát.
Gần 800 người còn lại thấy một màn này liền không dám nhúc nhích, quỳ trên mặt đất ôm đầu không dám lên tiếng, bị tước đoạt hết binh khí, hai tay bị trói lại, từng người một bị áp giải xuống núi.
Việc còn lại chính là thu dọn chiến trường. Hồng thủy đã qua nửa giờ, thế nước dần dần nhỏ đi, bên trong sơn cốc bắt đầu hiện ra từng bộ thi thể đã bị ngâm qua.
Một đoàn sĩ tốt vọt vào, cho dù có người may mắn còn sống cũng bị đâm cho một đao. Chỉ trong chốc lát, bên trong sơn cốc thây chất thành đống.
Đơn giản mang thi thể ném vào bên trong một cái hố to, vùi lấp lại, sau đó bắt đầu đi tìm kho lúa và kho báu.
Không hổ là một trong tam đại trại, có đến năm kho lương thực lớn, đủ cho hơn ngàn người ăn hai năm. Mặt khác, ở trong một cái động bí ẩn còn tìm được mấy hòm tài bảo, mở ra xem tất cả đều là bạc, ít nhất cũng có mấy ngàn lạng.
Được “Ba đại kỷ luật tám điều chú ý” tẩy não, binh sĩ không có phát sinh tranh giành, mà mang những thứ đồ này về trong quân, đăng ký tạo sách.
Đối với việc này binh sĩ không có nửa câu oán hận. Dù sao bệ hạ cũng hứa hẹn nhất định sẽ luận công ban thưởng, thu được nhiều chiến lợi phẩm như vậy, ban thưởng chắc sẽ không ít?
...
Bên trong soái trướng Dương Mộc ngồi ở chủ vị, thị vệ đứng thẳng hai bên bảo hộ hắn ở phía sau.
Hắn dùng ánh mắt sắc bén nhìn qua đám lưu phỉ đang quỳ trên mặt đất, cảm thấy hình ảnh này còn cảm xúc hơn khi vào triều.
Có thể tưởng tượng ra hơn 800 hán tử đang quỳ trên mặt đất nơm nớp lo sợ, dáng vẻ khóc ròng?
Trước lúc xuất chinh, Dương Mộc cũng đã nghĩ tới vô số lưu phỉ hung hãn, chắc hẳn giống trong phim truyền hình, từng người một đều râu quai nón mặt thẹo, trước khi giết người còn phun một bãi nước bọt, một thanh đại đao sái vũ sinh uy, “Cây này là ta trồng, đường này là ta mở...”. Coi như đá vào tấm sắt cũng là một vẻ cương nghị bất khuất, trước khi chết hô to mười tám năm sau lão tử lại là một hảo hán, sau đó anh dũng hy sinh. Bên cạnh lại có thêm một đám tiểu cô nương khóc bù lu bù loa, muốn cùng chết cùng sống....
Còn đây, đầu đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt trắng bệch, rắm cũng không dám thả là cái quỷ gì?
Một đám sợ hãi, quả thực ném hết mặt mũi của lưu phỉ.
Đương nhiên, Dương Mộc khinh bỉ những lưu phỉ này, đồng thời cũng âm thầm tự mình say sưa một phen. Chỉ tổn thất chút ít đã có thể một lưới bắt gọn nhân vật trọng yếu của mười tám trong trại, đây là chiến tích gì?
Quả thực bá khí trắc lậu, nội khố ngoại xuyên.
Hắn cảm giác trên đầu mình xuất hiện một vòng sáng trí tuệ đủ mọi màu sắc đang sáng lấp lánh, đủ để làm mờ một đống mắt chó...
Kỳ thực, kết quả như vậy nằm ngoài dự tính của hắn, thế nhưng tựa hồ lại nằm trong dự liệu.
Từ khi tấn công sơn trại lần đầu tiên, Dương Mộc đã phát hiện sông và hồ nước bên ngoài sơn cốc rồi. Lúc đó cũng không chú ý, một lòng muốn vọt thẳng vào sơn cốc tiêu diệt hết đám lưu phỉ.
Mãi đến khi phát hiện trên núi còn ẩn giấu lưu phỉ thì hắn mới nảy ra ý này, nhớ tới sự tích Sát Thần Bạch Khởi tấn công Sở Quốc, dùng kế sách dẫn nước đánh hạ Yên thành. Cái biện pháp này giúp hắn giảm được rất nhiều thương vong, đồng thời ngăn chặn đường lui của lưu phỉ.
Thế rồi buổi tối hôm đó, khi hắn triệu tập các tướng lĩnh nghị sự thì cái kế hoạch này bị rất nhiều người nghi ngờ. Bởi vì trong lịch sử các nước láng giềng xung quanh, chưa bao giờ có tiền lệ dựa vào thế nước mà phá địch.
Cuối cùng, Dương Mộc chỉ có thể dựa uy vọng tích lũy trong quân đội khoảng thời gian này, dưới tất cả ánh mắt nghi vấn của tướng sĩ, hạ lệnh cho binh sĩ suốt đêm chặt cây, chặn ở giữa dòng sông, đồng thời đào một đoạn mương máng dẫn nước về sơn trại.
Chỉ có thể nói những lưu phỉ này bị bại không oan, đụng phải người thân mang Đồ Thư Quán, lại vừa lúc bù lại tri thức thời Chiến quốc, quả thực là xui xẻo.
Mắt nhìn bọn họ quỳ cũng đã nửa giờ, Dương Mộc hừ lạnh một tiếng:
- Trẫm đã hứa sẽ không giết các ngươi, nhất định sẽ làm được. Thế nhưng tội chết có thể miễn, tội sống khó tha.
- Tạ bệ hạ khai ân.
- Tạ bệ hạ.
- Bệ hạ vạn tuế.
Đám lưu phỉ dồn dập khấu tạ, thoáng thở phào nhẹ nhõm. Đã sớm nghe nói vị tiểu Hoàng đế này chú trọng lời hứa, lời nói ra tất sẽ thực hiện, ngay cả một vạn năm ngàn binh sĩ tấn công Hoàng Thành đều có thể mở ra một mắt lưới, đồn đại quả nhiên không sai.
Còn cái gì mà tội sống khó tha... Chỉ cần còn mạng, chịu khổ thế nào cũng không sao.
- Bệ hạ minh giám, thảo dân là Trại chủ Huyết Nha trại Lưu Đinh Sơn. Huyết Nha trại chúng thần chưa từng đến Thương Quốc cướp bóc, kính xin bệ hạ cho chúng thần một cơ hội làm lại cuộc đời.
Lưu Đinh Sơn cúi đầu mà bái, giữa hai hàng lông mày tràn đầy thành khẩn, cũng không biết là đang ra sức thể hiện hay là thật lòng đây.
- Thái Bình trại của thần cũng vậy, tổ tông chúng thần đều là quý tộc các nước, vạn bất đắc dĩ mới phải lên núi, đã hơn một năm nay chúng thần không còn xuống núi cướp bóc nữa rồi.
- An Khê trại của thần cũng vậy, mọi người vốn là dân chúng bình thường, vì sống không nổi nên mới lên núi làm tặc.
- Còn có An Xương trại thần…
Có Trại chủ Huyết Nha trại Lưu Đinh Sơn đi đầu, Trại chủ còn lại cũng dồn dập tỏ rõ thái độ, nỗ lực biện giải, tranh thủ minh oan cho mình.
Trong lòng Dương Mộc có tính toán, nói rằng:
- Từ khi trẫm đăng cơ đến nay đều tôn sùng nhân nghĩa trị thiên hạ, do đó có thể tha cho các ngươi một lần, cho các ngươi một cơ hội làm lại cuộc đời. Thế nhưng cần có điều kiện.
- Xin mời bệ hạ nói rõ, chúng thần nhất định nghe theo.
- Ai mà dám ma ma chít chít, Lưu Đinh Sơn thần sẽ người đầu tiên chặt tay hắn.
- Lục Giác trại xin nghe theo an bài của Bệ Hạ.
Chúng Trại chủ vừa thấy cơ hội liền dồn dập biểu hiện trung tâm.
Dương Mộc gật đầu:
- Ừ… có thể, trẫm rất vui mừng. Có điều, các ngươi đã nghe qua đầu danh trạng chưa?