Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 62: Muốn Phong Tước

Chương 62: Muốn Phong Tước

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Ngủ một ngày trong hoàng cung, lại ăn một bữa cơm với Thái Hậu, Dương Mộc không còn thái độ mệt mỏi nữa. Được Cơ Linh Nhi và Thẩm An phục thị, hắn bắt đầu tổ chức buổi triều hội lần thứ nhất sau khi trở về.



Nói đúng ra, hẳn là đại hội khánh công tổng kết sau chiến tranh.



Xuất chinh lần này, tất cả đưa đi năm ngàn tướng sĩ, khi trở về không chỉ không giảm mà còn thêm một ngàn người. Chiến tích như vậy đương nhiên không thể tách rời các kỳ mưu diệu kế của Dương Mộc, nhưng biểu hiện của các tướng sĩ cũng có phần xuất sắc.



Sau một trận thắng lớn thì thích hợp phong thưởng, có ích cho sự đoàn kết và sĩ khí của quân đội, cũng là một thủ đoạn để Hoàng Đế thu nạp quyền lực.



Đương nhiên sáu đại môn phiệt không chịu. Làm vậy bằng với chạm vào lợi ích của bọn họ, phá huỷ địa vị lũng đoạn của sáu đại môn phiệt. Cho nên ngay từ đầu buổi triều hội đã không ngừng có người đứng ra phản đối.



Thực sự Dương Mộc không hiểu nổi, phong thưởng chiến sĩ có công thì có gì mà tệ nạn? Vậy mà hết lần này đến lần khác ở trong miệng những thế gia môn phiệt này, hành động tích cực đáng phát huy đã đổi thành mầm mống tai hoạ. Ví dụ như phong thưởng tước vị, họ sẽ nói là tăng thêm gánh nặng cho triều đình, sẽ khiến cho những tướng lĩnh xuất thân bình dân ỷ sủng mà kiêu, uy hiếp tới thống trị của Hoàng tộc… Tương tự như vậy, tóm lại chỉ một câu, trăm hại mà không có một lợi.



Cũng có mấy lão già ngoan cố bày ra một vài ví dụ về cách làm của Tiên Đế trước kia, nói rằng tổ chế không thể sửa, phải học theo kinh nghiệm tiền bối.



Với lý lẽ này, Dương Mộc vừa nghe vừa gật gù. Rồi… mặc kệ!



Bởi vì hiện giờ không giống với trước kia. Qua một lần ngự giá thân chinh, hắn đã không còn là thiếu niên non nớt vừa mới đăng cơ trong mắt người khác nữa, mà là một kẻ thống trị cầm đại quyền trong tay, uy vọng không kém gì Tiên Đế!



Hiện giờ trong mắt hắn, thế gia môn phiệt không còn là đối tượng để mượn sức và dựa vào, không còn cần phải từng bước thỏa hiệp nữa. Bọn họ vẻn vẹn chỉ là công cụ quản lý quốc gia mà thôi, không làm phiền thì có thể tha thứ được. Nhưng nếu muốn quấy rối gây chuyện… Ha ha! Nhất định hắn sẽ cho bọn họ biết vì sao nước biển lại mặn.



- Bệ Hạ! Lão thần có một lời, không nói ra thì không thoải mái…



Lúc này, Hữu Tướng Phạm Hoành Tể vẫn lặng lẽ đứng bên điện đột nhiên đứng ra lên tiếng.



- Nói!



Dương Mộc nhàn nhạt nhìn thoáng qua. Phạm Hoành Tể thuộc về phái ôn hoà, không trực tiếp phản đối như những thế gia môn phiệt khác. Lúc này ông ta đứng ra nhắc tới vấn đề gì đó, có thể thực sự là vấn đề nan giải, phải xem mình có chống đỡ được không.



Phạm Hoành Tể cầm hốt bản, khom lưng thưa:



- Khi Tiên Đế khai quốc đã từng phong thưởng cho chư vị công thần, đến bây giờ hơn ba mươi năm rồi Thương Quốc ta chưa từng có đại sự phong thưởng, càng không nói đến tước vị. Một mặt là vì duy trì sự ổn định trong nước, không để cho bình dân đắc thế tạo phản. Mặt khác cũng do quốc lực có hạn. Hiện giờ Bệ hạ muốn phong thưởng, lão thần chỉ có một bộ xương, vừa không ủng hộ cũng không phản đối. Chỉ xin nhắc nhở Bệ hạ một chút, nếu muốn phong thưởng quy mô lớn, chỉ e quốc lực không thể chèo chống.



Quốc lực không thể chèo chống?



Một đám thần tử hai mắt sáng rực. Mọi người lo lắng khuyên can lâu như vậy còn không hữu hiệu bằng một câu này.



Từ xưa tới nay thụ tước nhất định sẽ được lộc, đây là lệ cũ của các nước chư hầu, sau khi phong tước sẽ phong cho đất phong, nói cách khác là thổ địa và nhân khẩu. Hiện giờ Thương Quốc bách phế đợi hưng, thổ địa để phổ biến ba đại chính lệnh đều giật gấu vá vai, nào còn có tài nguyên mà phong thưởng?



Nếu chỉ là phong thưởng vài tước vị thì còn có thể cố gắng một chút, nhưng nếu muốn phong thưởng hoành tráng trong phạm vi toàn quân thì sẽ là một con số kinh khủng, trong thời gian ngắn căn bản không thể thực hiện được.



Mà nếu sau khi phong thưởng tước vị chỉ ban cho một chút tiền bạc thì phong tước đã mất đi ý nghĩa vốn có, còn không bằng không phong, khỏi làm trò cười.



Nghĩ thông điều này, đám quan viên của lục đại thế gia môn phiệt đều mừng thầm trong lòng. Không phải mọi người không đồng ý, mà căn bản là Hoàng Đế Bệ Hạ ngài không có điều kiện để thực hiện, không thể trách mọi người được!



- À… Chuyện này đúng là một nan đề!



Dương Mộc gật đầu trầm ngâm, nhưng trong lòng cũng thả lỏng, đổi giọng nói:



- Các vị ái khanh cứ yên tâm, trẫm đã có dự định.



Có dự định?



Có quỷ mới tin! Hiện giờ tất cả đất đai trong nước, ngoài đồng ruộng cơ bản mới phân chia và tài sản riêng của bình dân thì đã bị sáu đại môn phiệt chiếm hết rồi, ngài còn có thể biến ra được thổ địa hay sao?



- Xin Bệ Hạ chỉ rõ?



Một đám thần tử nhất tề hô lên.



Dương Mộc nháy mắt với Thẩm An. Người sau trình lên một cái hộp, trong đó có mấy tấm vải trắng, đưa cho chúng thần trong đại điện xem.



- Đây là…



- Điền gia tư thông với Kim Đao trại?



- Còn cả Trương gia? Trương gia dám vụng trộm buôn bán muối sắt với lưu phỉ sao?



Vải lụa phân xuống, chúng quan viên cầm trong tay, xem rõ nội dung trên đó ai nấy đều kinh hãi bàn luận.



Mấy tấm vải lụa này đều là thư từ qua lại giữa Điền gia, Trương gia và Kim Đao trại. Có một phong là do Điền gia viết cho Trại chủ Kim Đao trại trước đêm xuất chinh, còn cả mấy lần giao dịch hàng hoá của Trương gia và Kim Đao trại.



Mặc dù không có con dấu và ấn ký, nhưng Dương Mộc đã dám lấy ra thì nhất định là đã chắc chắn, vật chứng như sắt.



Điền gia, từ khi gia chủ Điền Vinh Xương bị chém đầu vẫn luôn như bước trên băng mỏng, thế lực trong triều đình suy giảm nghiêm trọng. Không ngờ lại dám câu thông với lưu phỉ, còn dám tiết lộ cơ mật quân sự!



Trương gia vốn là một gia tộc thương nhân, vì đã ủng hộ khi Tiên Đế khởi nghĩa nên được sắc phong, nhanh chóng trở thành đại gia tộc. Trương gia nắm trong tay gần bốn phần mười nền kinh tế Thương Quốc, xem như nhà giàu có nhất trong sáu đại gia tộc. Gia chủ Trương Thao hiện giờ là Thượng Thư Hộ Bộ, có thể nói là có quyền có thế.



Trên thực tế các gia tộc lớn đều có làm ăn mờ ám, nhưng nghiêm trọng đến thế thì rất ít gặp, mấu chốt là còn bị bắt tận tay.



Tội danh thông đồng với địch không hề nhỏ, nhất là việc bán quân tình đã vượt qua ranh giới cuối cùng của kẻ thống trị, không khác gì kéo cờ tạo phản, tuyệt đối không thể tha thứ được.



- Bệ Hạ, Điền gia oan uổng!



Một viên quan mập mạp quỳ xuống hô to oan khuất.



- Chúng thần oan uổng!



- Trương gia thần không có bất kỳ liên quan gì đến sơn mạch Lưu Phỉ, xin Bệ Hạ minh xét!



Trong đại điện người quỳ đầy đất, đều là người hai nhà Điền Trương đang thấp thỏm lo âu. Một khi bị định tội danh thông đồng với địch, hai nhà này coi như xong!



- Các ngươi còn oan uổng gì nữa?



Dương Mộc cười lạnh hỏi:



- Thôi được rồi, vậy sẽ để cho các ngươi hết hy vọng. Người đâu, tuyên Lưu Đinh Sơn và Lý Hổ lên điện!



- Tuyên! Lưu Đinh Sơn, Lý Hổ vào triều tiếp kiến…



- Tuyên! Lưu Đinh Sơn, Lý Hổ vào triều tiếp kiến…



- Tuyên! Lưu Đinh Sơn, Lý Hổ vào triều tiếp kiến…



Mấy thái giám nối nhau hô lớn. Lưu Đinh Sơn và Lý Hồ đã chờ sẵn trong thiên điện, khi nghe gọi tới mình thì lập tức sửa sang lại dung nhan, nhắm mắt đi theo thái giám, khom người tiến vào trong điện.



Một người là trại chủ Huyết Nha trại, một người là trại chủ Thái Bình trại. Vừa mới xuất hiện, trong triều đã có người hiện lên vẻ kinh sợ, nhất là người Điền gia và Trương gia, đều sợ tái mặt tựa như đang thấy quỷ.



Hai người kia… sao lại ở đây?



Nếu vậy… chẳng phải đã đủ cả nhân chứng vật chứng hay sao?



Bởi vì xưa nay sơn mạch Lưu Phỉ hoàn toàn tách biệt với thế gian, các tướng sĩ xuất chinh về nước cũng chỉ ở lại trong doanh trại, cho nên không tiết lộ những tin tức liên quan. Vì thế đến bây giờ, cả Hoàng Đô Thương Quốc còn chưa ai biết tin tức các sơn trại ở sơn mạch Lưu Phỉ đã thần phục.



Cho nên, Lưu Đinh Sơn và Lý Hổ xuất hiện ở đây khiến cho những người biết mặt họ phải biến sắc.



Đặc biệt là Trương gia, bởi vì có vụng trộm qua lại làm ăn, nên gia chủ Trương gia Trương Thao còn từng âm thầm gặp mặt mấy trại chủ ở sơn mạch Lưu Phỉ. Vì thế vừa thấy hai người này xuất hiện đã run rẩy toàn thân.



- Vi thần tham kiến Bệ Hạ. Ngô Hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!



Hai người quỳ xuống lạy.



- Ừm, hai người các ngươi nhìn một chút xem, trong số những vị thần tử này, ai là người nhà Trương gia và Điền gia?



- Vi thần tuân chỉ!



Lưu Đinh Sơn và Lý Hổ đứng dậy, đối mặt với những vị đại thần cao cao tại thượng này không tránh khỏi có hơi rụt rè, nhưng nghĩ lại có Hoàng Đế Bệ Hạ làm chỗ dựa sau lưng, lập tức lá gan lớn hơn.



- Vị này là Trương gia, vị này là Điền gia đại nhân. Vị này là Trương gia, lần trước hắn đứng ở bên cạnh.



- Còn có vị này nữa, thần cũng từng gặp. Lần trước hắn có đến sơn mạch Lưu Phỉ làm khách, đưa cho chúng thần mấy nữ nhân yểu điệu.



Hai người đi một vòng quanh điện, chỉ ra từng quan viên Trương gia và Điền gia mà mình nhận biết.





Trang 32# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch