Việc về bốn đại quân đoàn trên căn bản thì quyết định như vậy, công việc chỉnh biên và điều phối sẽ giao cho Binh Bộ chủ trì, bước đầu phỏng chừng khoảng mười ngày là có thể hoàn thành. Các quân đoàn phải gia tăng thao luyện, bất cứ lúc nào cũng phải sẵn sàng trước nguy cơ chiến tranh bạo phát.
Sau đó, Dương Mộc lòng như lửa đốt đi tới Dục Linh Cung.
Lúc này đã là đêm khuya, bên trong Dục Linh Cung treo tới mấy chục cái đèn lồng, từng đám thái giám đang đứng thủ ở các nơi trong cung điện. Khi nhìn thấy Dương Mộc, đám thái giám cung nữ đang túm tụm liền vội vã quỳ xuống đất hành lễ, cung nghênh thánh giá.
Một tiểu thái giám đang muốn vào bẩm báo Hoàng hậu nương nương đi ra nghênh giá liền bị Dương Mộc ngăn cản. Sau đó hắn để cho mọi người đợi ở bên ngoài, một mình đi vào.
Các thái giám cung nữ đương nhiên không dám có bất kỳ dị nghị gì, tiếng hít thở cũng đè thấp đi rất nhiều, không ai dám to gan phát ra một tiếng động gì cả. Dù sao đây là tội có thể bị tru di tam tộc, không chỉ có liên quan đến bản thân mình mà còn liên quan đến người thân và gia tộc.
Khi Dương Mộc đi vào tẩm cung vừa vặn nhìn thấy Hoàng Hậu mới tắm rửa xong xuôi, mái tóc đen tùy ý buông thả, trên người khoác một bộ ti bào mỏng như cánh ve, không có nửa điểm phấn trang điểm nhưng gương mặt tú lệ kia vẫn hơi ửng hồng, tựa như thanh thủy phù dung, sau vẻ đoan trang còn lộ ra mấy phần quyến rũ. Cái cổ trắng nõn trên ngực, còn có ấn ký thảo môi màu đỏ càng tăng thêm mấy phần mị hoặc.
Nàng tùy ý cuộn mình ở trên giường nhỏ dưới ánh đèn nhu hòa, trong tay đang cầm một cái khăn gấm, rất chăm chú nhìn. Còn cái bản “Chu Dịch” mà Dương Mộc đã bỏ ra một buổi chiều để sao chép lại lẻ loi nằm ở một bên.
Thứ gì còn trọng yếu hơn so với “Chu Dịch”?
Dương Mộc nghi hoặc. Hoàng Hậu vì đột phá cảnh giới để báo thù, thậm chí đồng ý trả giá cả tấm thân xử nữ quý giá nhất của một cô gái, để cho một nam nhân xa lạ tùy ý đùa giỡn. Theo lý mà nói, hôm nay vừa có được kinh thư thì nên suốt ngày suốt đêm tìm hiểu mới đúng, không nên có mới nới cũ như vậy?
Dương Mộc xuyên qua tầng tầng lụa mỏng, chân tay nhẹ nhàng đi vào bên trong tẩm cung. Khi nhìn thấy bộ dáng lười biếng này của Hoàng Hậu, nhất thời tim nhảy không ngừng.
Nhất thời tò mò, hắn đang muốn đến gần xem thử.
Lúc này đột nhiên có một bóng người ngăn ở trước mặt chính mình.
Lục Nhi!
Dương Mộc đang muốn quát lớn đã thấy Hoàng Hậu cũng quay đầu lại đây, ánh mắt đối diện nhau, người sau bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó, luống cuống tay chân đem khăn gấm giấu ở phía sau.
- Hoàng Hậu đang cầm trong tay cái gì đó?
Dương Mộc cười híp mắt dò hỏi. Kỳ thực hắn đã nhìn thấy trên cái khăn gấm kia tất cả đều thêu các bức họa về khuê phòng, rất khéo léo tinh mỹ, nhân vật trông rất sống động, có thể so với tác phẩm của bậc đại sư.
- Bệ hạ, ngài… ngài làm sao?
Hoàng Hậu xấu hổ đến nỗi má ngọc đỏ bừng, hận không thể tìm một cái chỗ để chui vào. Nàng chính là thông qua Lục Nhi lấy được khăn gấm này từ kính sự phòng, trên đó đều là một ít khuê trung mật sự, tương đương một cái tài liệu dạy học.
Nói đến cũng là do tối hôm qua Dương Mộc mới nếm thử mây mưa, chỉ là phỏng theo một ít tri thức truyền miệng nên đã quá mức thô bạo, khiến cho Hoàng Hậu bị thương. Vì thế nên lòng nàng sinh nghi hoặc, liền gọi Lục Nhi lén lút cầm một phần lại đây. Thế nhưng không nghĩ tới nhìn đến nhập thần, đường đường cao thủ võ lâm lại bị một tên trói gà không chặt như Dương Mộc tới gần. Nếu như không có Lục Nhi ngăn cản, sợ là đã sớm bị ôm vào trong lòng.
Giây lát sau, Hoàng Hậu khôi phục lại bộ dáng lạnh như băng, hừ lạnh nói:
- Nhìn cái gì vậy, không cần si tâm vọng tưởng, chuyện tối ngày hôm qua không có khả năng lại phát sinh.
Dương Mộc ngượng ngùng cười:
- Ta đến để kể chuyện xưa, nếu như nàng không muốn nghe vậy trẫm liền đi. Bên trong “Chu Dịch” có một số chỗ nàng không hiểu, trẫm có thể giải thích cho nàng.
- Ngài?
Hoàng Hậu buồn bực, vẻ mặt khinh thường nói:
- Một hôn quân vô học như ngài có thể nhìn hiểu được kinh thư tinh xảo như này sao?
- Câu này của nàng thật không công bằng.
Dương Mộc lập tức xù lông:
- Sáng nay còn nói trẫm là một minh quân, là phúc của Thương Quốc, như thế nào bây giờ lại trở mặt không nhận biết? Tốt lắm, đã như vậy thì ngàng tự cân nhắc đi, không có nửa năm đến một năm trẫm xem nàng làm thế nào?
Nói xong, Dương Mộc liền muốn rời khỏi.
- Thiếp… Thiếp sai rồi…
Hoàng Hậu ở phía sau gọi hắn lại.
- Cái gì?
Dương Mộc làm bộ không nghe.
- Thiếp sai rồi! Chàng ở lại đi.
Hoàng Hậu cắn chặt răng, vẻ mặt buồn bực.
Dương Mộc thoả mãn gật gật đầu, phỏng chừng hắn lại làm Hoàng Hậu bại lộ bản tính, liền thấy đỡ thì thôi, tiếp tục đọc “Tây Du ký”.
Dù sao cũng đã qua nửa tháng, do đó ngay cả nói tới nơi nào Dương Mộc cũng đã sắp quên. Vẫn là do Hoàng Hậu nhắc nhở, lúc này mới tiếp tục được.
- Lại nói Tôn Ngộ Không vì mượn quạt ba tiêu đã tiến vào bụng của Thiết Phiến công chúa. Thúc thúc ngươi mau ra đây, ta không chịu nổi, a a a... Chị dâu, ngươi há miệng, ta lập tức liền đi ra....
Dương Mộc vừa kể chuyện xưa vừa quan sát phản ứng của Hoàng Hậu. Kỳ thực rất nhiều lần hắn đều cố tình nói ra một ít chuyện khó hiểu, nhưng Hoàng Hậu vẫn là thờ ơ không động lòng, thuần khiết như một tờ giấy trắng, vì thế hắn dần dần cũng đã tập mãi thành quen, cũng không ôm ấp chờ mong cái gì nữa.
Thế nhưng lần này lại phi thường ngoài ý muốn, gò má của Hoàng Hậu lập tức đỏ, oán trách trừng mắt nhìn hắn một cái.
Nghe hiểu!
Xem ra, sau khi từ thiếu nữ biến thành nữ nhân liền trong nháy mắt có thể nghe hiểu rất nhiều thứ.
Dương Mộc không dám đùa với lửa, tiếp tục kể chuyện. Sau đó tìm các loại cớ, vừa lừa vừa dụ, hai người dời bước đến bên trên phượng tháp, bắt đầu giảng giải “Kinh Dịch”.
Dù sao “Kinh Dịch” là một quyển giải thích về “Chu Dịch” quyền uy nhất, cũng là bản được yêu thích nhất từ khi “Chu Dịch” ra đời. Do đó sau khi trải qua một phen giảng giải, rất nhiều chỗ Hoàng Hậu nghi hoặc đều được giải đáp, buổi tối vẫn còn đang đau đầu trong nháy liền thông suốt, bước đầu nhận thức được về bộ sách này.
Sau đó hết thảy đều nước chảy thành sông, thừa dịp Hoàng Hậu rơi vào khoảng không trầm tư, Dương Mộc lại càng ngày càng không thành thật, bắt đầu trêu chọc và chiếm tiện nghi, khiến cho Hoàng Hậu phải quở trách nhiều lần.
Cuối cùng Dương Mộc đưa ra lý do, đối với tri thức lý luận trên khăn gấm cần phải tiến hành thực tiễn.
Hoàng Hậu đương nhiên là không chịu, tuyên bố muốn đạp Dương Mộc xuống giường.
- Nàng xem, dù sao trẫm cũng đã phá thân của nàng rồi, mỗi ngày lại dành nhiều thời gian để kể chuyện và giảng giải kinh văn cho nàng, tốt xấu gì cũng nên phối hợp một chút chứ? Ngủ một đêm là ngủ, ngủ hai đêm không phải cũng là ngủ sao?
Dương Mộc đầy vẻ oán giận, đưa ra yêu cầu của chính mình.
Quả nhiên, Hoàng Hậu hơi do dự một chút.
Thấy vậy Dương Mộc nắm lấy nàng tiếp tục uy hiếp, rèn sắt khi còn nóng:
- Đột phá bình cảnh cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai, con đường phía trước còn chưa biết. Dù sao nàng cũng phải lưu lại một chút huyết mạch chứ, tương lai hắn chính là Thái Tử của Đại Thương ta, kế tục thiên mệnh, kế thừa đế vị.
- Đế vị? Làm tiểu Hoàng đế ở quốc gia nhỏ bé của chàng sao?
Hoàng Hậu hừ lạnh, mang theo một tia xem thường.
Nhưng mà, nàng vẫn động tâm.
Huyết mạch.
Cho dù hài tử không thể mang họ Cơ, nhưng dù sao cũng mang ý nghĩa kéo dài huyết mạch cho gia tộc?
- Đêm đã khuya, đi ngủ thôi!
Hoàng Hậu nằm xuống, vung tay nhỏ lên chuẩn bị tắt nến.