Chẳng biết vì sao khi nhìn Công chúa Thân Quốc, trong lòng của Dương Mộc bất tri bất giác yên tĩnh lại, bỏ đi phàm trần tục sự, cũng không muốn nghĩ đếb tranh đấu trên triều đình, phảng phất đang trải qua cuộc sống ẩn cư, không tranh với đời vậy.
Có lẽ là vì vị Công chúa Thân Quốc này vẫn còn duy trì một tâm tư thiếu nữ thuần khiết. Dáng vẻ như thế, quả thực làm cho người ta trìu mến, mềm nhũn đến tận đáy lòng.
- Hiện tại là đầu tháng, trăng cũng chỉ là lưỡi liềm, có cái gì đẹp đẽ?
Dương Mộc nâng nàng dậy đưa tới cạnh giường, sau đó nói:
- Không bằng trẫm làm cho nàng một bài thơ?
- Bệ hạ... Bệ hạ còn có thể làm thơ?
Thân Y Nặc có chút nhát gan, nhưng con ngươi vẫn là đảo quanh một vòng, giống như một đứa trẻ hiếu kỳ.
- Sẽ không làm, thế nhưng có biết, nàng hãy nghe cho kỹ.
Dương Mộc thanh lý cổ họng một hồi, đọc lên:
"Sàng tiền minh nguyệt quang,
Nghi thị địa thượng sương.
Cử đầu vọng minh nguyệt,
Đê đầu tư cố hương.” (1)
- Đê đầu tư cố hương.
Thân Y Nặc khẽ lẩm bẩm, nói:
- Bệ hạ...
- Xuỵt! Đừng vội cảm động!
Dương Mộc giơ đầu ngón tay lên miệng, xuỵt nói:
- Nàng biết có ý nghĩa gì không?
Thân Y Nặc gật gật đầu, sau đó lại lắc đầu, trong đôi mắt tràn đầy hoang mang.
- Câu thơ này là do một thi nhân tên Lý Bạch làm, ý tứ rất đơn giản, chính là nói về một cô nương tên là Minh Nguyệt ở trước giường của Lý Bạch cởi sạch quần áo, làn da của nàng trắng như tuyết. Lý Bạch nhìn Minh Nguyệt cô nương thật lâu, rồi mới ngượng ngùng cúi đầu nhớ tới nương tử ở cố hương. Ừ… bài thơ này biểu đạt Lý Bạch là một người đã có vợ, ở bên ngoài tán gái nhưng tâm lý lại mâu thuẫn.
- Sao… Tại sao có thể như vậy.
Thân Y Nặc đỏ mặt, tay nhỏ nắm chặt góc áo, không biết làm thế nào.
- Ha ha ha! Đùa nàng thôi, đừng coi là thật.
Dương Mộc cười ha ha, nói:
- Mấy ngày nay nàng cứ xem nơi này như nhà của mình, nếu như cảm thấy buồn chán, trẫm có thể dạy nàng một số trò chơi thú vị.
- Trò chơi?
Ánh mắt của Thân Y Nặc sáng lên. Từ nhỏ đến lớn nàng đã ở trong thâm cung, tiểu thư khuê các trong các tiểu thư khuê các, rất ít có cơ hội tiếp xúc với những trò chơi thú vị.
- Đúng! Ví dụ như chúng ta có thể tập chống đẩy… Chính là một loại vận động. Nàng ở phía dưới, trẫm ở phía trên, nếu như có thể chống không rớt xuống, coi như là trẫm thắng.
- Vậy làm sao chơi, bệ hạ... dạy thần thiếp?
Thân Y Nặc nháy mắt một cái, có vẻ như rất hứng thú.
Dương Mộc chà xát tay, đỡ vai nàng, để cho nàng ngồi ở trên giường:
- Đến, loại vận động này cần đem ngọn nến thổi tắt trước. Đúng, chính là như vậy… Ngô...
Nha!
Trong bóng tối, một tiếng kêu ngượng ngùng vang lên, sau đó chính là một loạt âm thanh sột soạt.
Hô hấp gấp gáp....
Ngay sau đó, bỗng nhiên một tiếng kêu thảm vang lên...
...
Sáng sớm hôm sau, Dương Mộc chậm rãi tỉnh lại. Vừa mở mắt nhìn lên, giai nhân đã dậy đang ngồi trang điểm ở trước gương đồng, bên cạnh mình có một khối khăn lụa màu trắng với từng vết máu loang lổ.
- Bệ hạ, ngài tỉnh.
Thân Y Nặc đang chải tóc, quay đầu lại e lệ nở nụ cười, sau đó dịu dàng đứng dậy:
- Để thần thiếp hầu hạ Bệ hạ thay y phục.
Thân Y Nặc bước đi có chút không tự nhiên, lông mày hơi nhíu, có vẻ như không thích ứng được, sau đó quỳ gối trước giường giúp Dương Mộc mặc quần áo.
Đối với việc này, Dương Mộc cảm thấy rất bình thường. Mấy ngày nay có những lúc Hoàng Hậu đều là thân thể trần truồng hầu hạ hắn rời giường, càng không cần nói đến một phi tần địa vị thấp.
Nghĩ đến, có lẽ là trước khi Thân Y Nặc xuất giá Hoàng Đế Thân Quốc cũng đã căn dặn qua một vài thứ. Vì thế nên từ tối hôm qua đến sáng nay, tuy rằng nàng ta vẫn có chút sợ sệt bất an, thế nhưng vẫn hiểu được một số thủ tục nhất định. Ví dụ như sáng sớm, đối với một cô dâu mới vừa phá thân thì rời giường đều có chút khó khăn, nhưng nàng đã sửa soạn dung nhan thật sớm, sau đó hầu hạ nam nhân rời giường.
Một lúc sau, Dương Mộc đã sửa sang quần áo xong xuôi, gọi Thẩm An và Cơ Linh Nhi cùng với một đám cung nữ thái giám tùy thân đang chờ ở bên ngoài vào, nghĩ chỉ sắc phong.
Nghe vậy, Thân Y Nặc và một đám cung nữ thái giám vội vã quỳ xuống đất tiếp chỉ.
Thẩm An mở ra thánh chỉ, sau đó tuyên đọc:
- Công chúa Thân Quốc Thân Y Nặc, dịu dàng lương thiện, tài mạo đều đủ, khiến trẫm rất hài lòng. Vì để ca ngợi phẩm hạnh, đặc biệt phong làm Nặc phi, thưởng ba mươi thớt lụa, ngàn lạng bạc, một cuốn sách thư, cung nữ thái giám tùy thân đều thăng lên một cấp, khâm thử.
- Tạ long ân của Bệ hạ! Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Thân Y Nặc lễ bái, sau đó đưa hai tay lên đỡ lấy thánh chỉ.
- Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.
Đám thị nữ còn lại cũng lễ bái.
Dương Mộc gật gật đầu, đang muốn nói tiếp thì chợt thấy Cơ Linh Nhi tiến lại đầu giường cầm lấy khăn gấm dính máu và chiếu thư sắc phong để vào trong một cái mâm ngọc.
- Đây là?
Dương Mộc nghi hoặc, không biết đây là có ý gì.
- Khởi bẩm bệ hạ, khăn gấm này phải giao cho kính sự phòng kiểm tra, còn chiếu thư sắc phong phải có ấn phượng của Hoàng Hậu thì mới có hiệu lực. Còn phải làm phiền Nặc phi nương nương đi cùng với nô tỳ tới Phượng Nghi Điện tham bái Hoàng Hậu.
Cơ Linh Nhi giải thích.
- Ồ, còn có quy củ này…
Dương Mộc gật gật đầu, chẳng trách Nặc phi lại rời giường sớm như thế, phỏng chừng đã sớm biết sẽ có chuyện như vậy. Xem ra ngày hôm nay không được rảnh rỗi rồi.
Do đó Dương Mộc cũng không nói nhiều nữa, dưới sự cung tiễn của đám người rời khỏi Nhị Châu Cung.
- Đây mới đúng là đãi ngộ mà Hoàng Đế nên có.
Dọc đường đi, Dương Mộc nhớ tới cuộc vui tối hôm qua, sờ miệng một chút, sau đó dương như nhớ ra cái gì đó, hỏi Thẩm An bên cạnh:
- Lần này Thân Quốc chuẩn bị đồ cưới, tổng cộng là có bao nhiêu?
- Khởi bẩm bệ hạ, tổng cộng là tám vạn lượng bạc, thêm vào đó là châu báu ngọc thạch, tơ lụa, cùng với một ít đồ vật hiếm có, ước chừng có khoảng mười vạn. Mặt khác, trên tờ khai cũng có viết, phong cho Nặc phi nương nương thực ấp ba ngàn hộ, cũng coi như là một phần của đồ cưới, hàng năm sẽ phái người đến bên trong ấp để thu thuế rồi đưa tới, là trợ giúp hằng ngày của Nặc phi nương nương.
- Thực ấp… mười vạn lượng…
Dương Mộc thoả mãn gật đầu:
- Xem ra Thân Tử Phu đúng là biết làm việc, lại đưa cho con gái mười vạn lượng bạc... phỏng chừng đã vét sạch toàn bộ của cải của Thân Quốc rồi, trước sau đã chuyển tới Thương Quốc ba mươi lăm vạn lượng bạc. Hiện tại lại phải chiêu binh trong phạm vi toàn quốc, phỏng chừng những ngày tháng này trải qua cũng rất khó khăn.
Thẩm An ở một bên cười bồi:
- Hoàng đế Thân Quốc nên làm như vậy. Bệ hạ ngự giá thân chinh cứu nguy cho Thân Quốc, quân thần Thân Quốc cảm động còn không kịp, làm sao sẽ keo kiệt chút tiền này.
Dương Mộc lắc đầu một cái:
- Ngươi không hiểu! Thân là Hoàng đế của một quốc gia, đương nhiên phải có tôn nghiêm của một Hoàng Đế. Cho dù là một tiểu dân bình thường mà cả ngày phải đưa tiền cho hàng xóm, ngươi sẽ cam lòng sao?
- Không cam lòng… Ý của bệ hạ là Hoàng đế Thân Quốc đang ẩn nhẫn?
Thẩm An cả kinh
- Không, cũng không thể nói là ẩn nhẫn, chỉ là dùng tiền mua bình an mà thôi. Một khi uy hiếp của Trịnh Quốc giảm đi, chỉ sợ sẽ không khách khí như vậy.
Dương Mộc nói xong, lại nói:
- Mặc kệ nó! Chỉ cần Thương Quốc không ngừng mạnh mẽ lên thì chẳng phải sợ cái gì cả. Đi, trẫm dẫn ngươi đi làm một chút chuyện bại gia.
Chú thích:
(1) Dịch: “Đầu giường ánh trăng rọi,
Ngỡ mặt đất phủ sương. Ngẩng đầu nhìn trăng sáng, Cúi đầu nhớ cố hương.”