Dặn dò một hồi, Dương Mộc lại sang thăm Ti Nông Giám rồi mới quay về cung đình.
Cùng ngày, hắn sao chép một bản thư tịch chế tạo nông cụ và kỹ thuật nấu sắt, đều là một ít công nghiệp cổ đại. Thế nhưng với Thương Quốc hiện tại thì đã cực kỳ không tầm thường rồi, các nước xung quanh có thúc ngựa đuổi theo cũng không kịp.
Nửa tháng sau, trong lầu nhỏ Tử Thần Điện tập trung bốn vị Tướng quân đang nghiên cứu binh pháp, ai nấy tự ngồi chỗ của mình vùi đầu vào nghiên cứu.
Trong lúc đó, Dương Mộc cũng triệu tập số lượng lớn công tượng sau đó tiến hành huấn luyện đơn giản, giảng giải một chút kiến thức và hiện tượng thường thức của toán lý hoá, và cách vận dụng vào trong sản xuất.
Hắn cũng sai người ghi chép lại một số công tượng tư duy nhanh nhẹn, năng lực học tập mạnh. Sau này chờ cơ sở Công Bộ xây dựng xong xuôi có thể cân nhắc thành lập Bộ Khoa Học Kỹ Thuật, chuyên môn phụ trách nghiên cứu phát minh khoa học kỹ thuật.
Có một điểm nhấn là, sau khi bốn đại quân đoàn chỉnh đốn và cải cách thì luôn duy trì thao luyện cường độ cao, chỉ cần tiếp tục giữ vững, tố chất quân sự chắc chắn sẽ được nâng cao rất nhiều. Nếu dựa theo tiêu chuẩn quá khứ thì có thể được xưng là tinh nhuệ trong tinh nhuệ. Có một lần, Dương Mộc nửa đêm đến tuần sát Thanh Long Quân, liền gặp phải lệnh tập hợp khẩn cấp, tốc độ tập hợp của quân sĩ nhanh ngoài dự kiến, khiến cho hắn hết sức vui mừng.
Mặt khác, tình hình sơn mạch Lưu Phỉ cũng hết sức lạc quan. Có hơn năm ngàn tù binh Trịnh Quốc lúc trước, lại thêm dân chúng mười ba trại lưu phỉ, trải qua hơn hai mươi ngày đẩy nhanh tốc độ đã dựng được vài toà cứ điểm quan trọng. Lưu Sơn thành cũng đang được xây dựng, Tư Mã Hoành suất lĩnh Bạch Hổ quân trú đóng trong sơn mạch gần Trịnh Quốc. Chỉ cần Trịnh Quốc có động tĩnh là có thể phản ứng được ngay.
Mà trong dân gian đã bắt đầu vào vụ thu hoạch, khí thế các nơi đều hừng hực, một vạn năm ngàn lính đầu hàng được phái đi các nơi giúp các gia đình thiếu thanh niên trai tráng thu hoạch lúa. Lời khen ào ào như thuỷ triều, hình tượng quan phủ được đề cao rất nhiều.
Đoán chừng nửa tháng nữa, thu hoạch phơi thóc xong xuôi sẽ lại có sức lao động nhàn rỗi, có thể tiến hành trưng binh cả nước lần thứ hai.
Ngược lại với chính sự, Dương Mộc lại phát sầu vì gia sự.
Nguyên nhân rất đơn giản, suốt thời gian này hắn thường xuyên tới chỗ Hoàng Hậu, cũng thường xuyên nghỉ đêm ở Dục Linh Cung, dùng các loại thủ đoạn với Hoàng Hậu, cố gắng cày cấy, đúng là đã ngủ phục rồi, nhưng vẫn không thay đổi được tâm tư của nàng. Ngày nào cũng ngồi xuống lĩnh hội, nhất là Thái Cực chi đạo lại càng thành thục.
Như thể cố ý, ngoài dạy Lục Nhi võ công, Hoàng Hậu cũng huấn luyện Cơ Linh Nhi và Thẩm An. Không biết nàng dùng phương pháp dạy cấp tốc nào đó mà Cơ Linh Nhi hai tay trói gà không chặt hiện giờ lại có thể đánh bại một đám cấm vệ cao lớn.
Điều này khiến cho Dương Mộc rất buồn rầu. Hoàng Hậu càng như vậy thì lại càng giống như đang chuẩn bị hậu sự, cộng thêm bụng nàng vẫn không có động tĩnh gì, khi ra đi lại càng không có ràng buộc.
Một hôm, Dương Mộc đang ngồi hóng mát trong lương đình ở Ngự Hoa Viên, Nặc Phi bóp vai cho hắn, tựa như đang hầu hạ một lão đại gia về hưu.
Mấy ngày nay Nặc Phi rất biết điều, nói cái gì cũng nghe, bảo là làm, chịu tất cả mọi tư thế, đường đường chính chính từ một tiểu tiên nữ mỹ lệ bị Dương Mộc dạy dỗ thành một thiếu phụ ngoan ngoãn.
Đột nhiên Thẩm An chạy vội tới.
- Thẩm An, ngươi tới rồi sao? Hôm nay Hoàng Hậu dạy cái gì vậy? Tới đây, biểu diễn cho trẫm xem.
Dương Mộc ngồi trên ghế mây, vừa hưởng thụ Nặc Phi mát xa vừa thảnh thơi nói.
Sắc mặt Thẩm An đau khổ nhăn nhó, cung kính đáp:
- Hôm nay Hoàng Hậu nương nương dạy nô tài mấy chiêu xuất kỳ bất ý giết người.
- Vẫn không dạy Quỳ Hoa Bảo Điển sao?
- Không có.
- Tịch Tà Kiếm Pháp thì sao?
Thẩm An cười khổ lắc đầu. Gần đây không hiểu tại sao Hoàng Đế cứ thích xem tập võ, ngày nào cũng hỏi mấy câu như thế, nói rằng đây là tuyệt thế võ công mà chỉ thái giám mới luyện được…
Hắn cũng không hiểu tại sao Hoàng Đế lại cố chấp như thế với hai loại võ công này, nhưng lại không dám tự đi hỏi Hoàng Hậu nương nương.
Dù sao đó cũng là nữ chủ nhân Thương Quốc, nhìn khuôn mặt lạnh lẽo kia của Hoàng Hậu, khi luyện võ hắn không dám nói nửa câu, đừng nói đến hỏi hai loại võ công này.
Nếu đoán không sai, tiếp theo hắn sẽ phải biểu diễn một phen.
Thẩm An thi lễ một cái rồi bắt đầu đánh một bộ quyền cước. Thấy Dương Mộc hứng thú dạt dào, bèn đánh lần thứ hai, thứ ba.
Rốt cuộc sau mấy lần lặp lại, Dương Mộc nhìn cũng phát chán, khoát tay áo nói:
- Vừa rồi ngươi vội vàng chạy tới như vậy là có chuyện gì?
Thẩm An thở dài nhẹ nhõm, lấy một phong thư từ trong ngực ra, thưa:
- Đây là thư của Thượng Thư Lễ Bộ Vương Ưng đại nhân dặn nô tài mang tới.
- Vương Ưng?
Dương Mộc kinh ngạc, sau đó lập tức thoải mái. Mấy ngày nay hắn cứ ở mãi trong hậu cung, làm một ngoại thần nên Vương Ưng không vào được, chỉ có thể sai người đem thư vào.
Dương Mộc mở thư ra xem mà hơi kinh ngạc.
Trịnh Khang?
Thì ra đây là thư của Trịnh Khang từ Trịnh Quốc gửi tới.
Nội dung… dở khóc dở cười.
Thì ra từ sau lần đại bại ở Thân Quốc trước đó, Nhị Hoàng Tử Trịnh Hàn thân là chủ soái thảm bại về nước, lập tức bị triều đình Trịnh Quốc trách cứ.
Hơn bốn vạn đại quân xuất chinh, cuối cùng chỉ còn lại một vạn, chiến tích còn mất mặt hơn cả Tam Hoàng Tử Trịnh Khang.
Nhất thời, hướng gió trong triều đình Trịnh Quốc đổi ngược, các thế lực lớn lại dồn dập chọn phe. Trịnh Hàn đã bị tổn hao lớn về thực lực quân đội cũng không thể tránh được, chỉ biết trơ mắt nhìn từng quý tộc bên mình phản chiến, chạy sang ôm ấp Đại Hoàng Tử Trịnh Hùng.
Không sai, chính là Đại Hoàng Tử.
Lúc đầu, Đại Hoàng Tử Trịnh Hùng là kẻ có ít thế lực nhất, các đại môn phiệt gia tộc gần như không xem trọng hắn, ngay cả chính hắn cũng không có ý định tranh hoàng vị, chỉ trông coi một phong ấp nghèo, ăn rồi chờ chết. Nhưng hắn lại không ngờ hai đệ đệ lại tự tìm đường chết. Đầu tiên là Tam Hoàng Đệ Trịnh Khang va đầu vào Hoàng cung Thương Quốc không đứng lên được, sau đó là Nhị Hoàng Đệ tiến đánh Thân Quốc, đẩy ba vạn quân đội phụ hoàng giao cho mình bại sạch sành sanh.
Hoàng Đế Trịnh Quốc bị hai đứa con trai này chọc tức đến nửa tháng không buồn vào triều, hạ chỉ để Đại Hoàng Tử giám quốc, xử lý quốc chính.
Trong một thời gian ngắn, Đại Hoàng Tử Trịnh Hùng đã được phần lớn môn phiệt trong nước ủng hộ. Tam Hoàng Tử Trịnh Khang và Nhị Hoàng Tử Trịnh Hàn đã bị đẩy tới bên bờ sinh tử.
Tình hình này, Trịnh Khang làm sao mà không vội?
Ngẫm nghĩ một hồi, nhớ tới người minh hữu ở Thương Quốc này, hắn bèn vội viết một lá thư cầu viện Dương Mộc.
Mà nội dung cầu viện thì khiến người ta dở khóc dở cười.
Ý tứ đại khái là mong Dương Mộc phối hợp diễn một vở kịch, phái quân đội tiến đánh phong ấp của Trịnh Khang, sau đó giả bộ đại bại rút lui, giúp đỡ hắn vãn hồi.
Cái này… khi tròn tuổi chọn đồ vật đoán tương lai ngươi chọn đúng cái móng lừa à? Đầu óc bị lừa đá hay bị cửa kẹp?
Có thể nghĩ ra được chủ ý ngu ngốc này, Dương Mộc chỉ có thể bái phục.