Cùng lúc đó, trong một toà phủ đệ ở Hoàng thành Thương Quốc.
Đây là phủ đệ của một trong bốn đại môn phiệt Thương Quốc, gia chủ là Thương Quan Minh Văn, là Thượng Thư Lại Bộ hiện giờ.
Từng cỗ xe ngựa xa hoa dừng trước cổng phủ đệ, nô bộc tỳ nữ nối dài không dứt cung kính hầu hạ quan lại quyền quý đến từ các nơi.
Đồng thời, từng cái rương nặng nề được chuyển xuống từ trong xe, được tốp năm tốp ba nô bộc hợp lực vận chuyển vào trong phủ đệ.
Đương nhiên, dân chúng bình thường không thể thấy được cảnh này. Phủ đệ cực kỳ lớn, dù trên đường cái ngựa xe như nước phía xa cũng không có quan hệ tới nơi này. Gia đinh canh giữ như giáp sĩ trong quân đội, trong vòng mấy trăm trượng xung quanh không có dân chúng nào dám tới gần, thi thoảng có một hai đứa trẻ nghịch ngợm trốn trong góc nhìn thử cũng bị người lớn nhà mình kéo lỗ tai lôi đi.
Trời còn chưa tối nhưng trong phủ đệ đã giăng đèn sáng trưng, hai bên đường chính nối đến sảnh chính, hàng trăm nô bộc quỳ gối, từng quan lớn quý tộc cười cười nói nói, mời nhau cùng đi, qua đường lớn tiến vào sảnh chính.
Trong sảnh chính có ba người đang ngồi chờ sẵn.
Thượng Quan Minh Văn, Bàn Vương, và một vị trưởng giả tuổi già sức yếu.
Bàn Vương đoan chính nâng một ly trà đưa tới bên miệng, đột nhiên nghe thấy có tiếng ồn ào bên ngoài, nhíu mày nói.
- Thượng Quan đại nhân, đám ruồi nhỏ này mũi thật thính.
Bàn Vương không mặn không nhạt nói.
Thượng Quan Minh Văn nhìn hắn một cái, kinh ngạc hỏi:
- Bàn Vương nói vậy là có ý gì?
- Bản Vương nghe nói chiều nay Khổng Thượng Hiền được gọi vào cung, quân thần thương nghị thật lâu, cho đến giờ vẫn không thấy động tĩnh gì. Chẳng lẽ Thượng Quan đại nhân không lo lắng sao?
Thượng Quan Minh Văn thản nhiên cười đáp:
- Không phải còn có Vệ Đại tướng quân nữa sao? Cả Lễ Bộ Vương Ưng cũng ở đó.
Bàn Vương cười lạnh:
- Thượng Quan đại nhân biết là tốt rồi. Khổng Thượng Hiền đang nhận được thánh quyến, tiểu tử này đã ngửi được mùi, chẳng lẽ sẽ không bẩm báo với chủ nhân? Đương kim Bệ Hạ đã giương cánh, thế gia môn phiệt các ngươi cũng không cản được. Nghĩ một chút đến chuyện Điền gia và Trương gia đi, chém đầu cả nhà, nhân vật quan trọng đều bị xử tử, còn tử đệ chi thứ và nữ quyến thì hoặc là làm nô, hoặc làm kỹ nữ, bị người ta chà đạp khinh nhục, hẳn là Thượng Quan đại nhân cũng muốn thử một lần? À, đúng rồi! Nghe nói Thượng Quan gia cũng có mua một vài tội nữ từ Giáo Phường Ti, không biết mấy ngày nay dạy dỗ thế nào? Có đủ lãng, có đủ tiện không?
Dứt lời, Bàn Vương khẽ hừ một tiếng, đặt chén trà trong tay xuống.
Sắc mặt Thượng Quan Minh Văn âm trầm như nước, đáp:
- Bàn Vương quá lời rồi, dù là Thượng Thư Lại Bộ, nhưng quan viên bên dưới bản quan vẫn là người của các gia tộc khác, chén cơm này cũng không phải chỉ có một mình bản quan ăn trọn. Dù Bệ Hạ có nhận ra cái gì thì sao? Chẳng lẽ sẽ hốt trọn một mẻ tất cả các đại gia tộc?
Sắc mặt Bản Vương hơi dịu đi, nói:
- Thời cuộc mẫn cảm, tốt nhất Thượng Quan đại nhân nên khiêm tốn một chút, đừng gióng trống khua chiêng như vậy. Nếu không, đến lúc đó đừng trách bản Vương không cho ngươi đường lui.
- Đường lui… Bàn Vương nói thật sao?
Thượng Quan Minh Văn chần chừ một lát rồi hỏi:
- Đương kim Bệ Hạ đã hạ quyết tâm muốn chèn ép môn phiệt, gần vua như gần cọp, nếu có thể tìm được đường lùi cũng không tệ. Chỉ là… có đáng tin không?
Bàn Vương cười ha hả, cùng lão giả bên cạnh liếc nhau một cái rồi nói:
- Có bản Vương đảm bảo, đến lúc đó hai đứa cháu kia của ta cũng tham gia vào, chẳng lẽ Thượng Quan đại nhân vẫn chưa yên tâm?
Thượng Quan Minh Văn khẽ gật đầu:
- Thôi được, vậy coi như tính thêm một nhà Thượng Quan gia ta vào đi. Chờ chuyện thành công, hy vọng Bàn Vương thực hiện lời hứa.
- Nhất định.
Bàn Vương gật đầu, lại nói:
- Vậy đi, trước mắt Thượng Quan đại nhân cứ chiêu đãi chư vị quan viên, bản Vương xin cáo từ trước.
Thượng Quan Minh Văn cáo lỗi vài tiếng rồi để cho quản qua dẫn Bàn Vương và lão giả nọ ra ngoài theo cửa hông của phủ đệ, còn mình đi tiếp đón các vị quan viên đang nối đuôi vào.
Bầu không khí rất náo nhiệt, gần như đều là khuôn mặt quen thuộc cả. Cho dù trong đó có hơn phân nửa là người của bốn đại gia tộc, nhưng lúc này cũng không phân gia tộc gì. Có tới mười mấy chức vị trống, ai có thể tranh được thì là của người đó, các đại gia tộc đều tới Lại Bộ nói mấy câu.
Chỉ cần lo xong vị Thượng Thư đại nhân này, để không bị làm khó dễ, thì coi như thành công một nửa rồi.
- Lý đại nhân, ngài mới nhận chức Huyện Lệnh huyện Đào Viên không tới nửa tháng, vẫn còn muốn tranh thủ một chút à?
- Còn có Vương đại nhân, làm Huyện Thừa tốt lắm, sao còn muốn vào Lễ Bộ? Đã có ba người có ý định với chức Thị Lang Lễ Bộ, nhưng mà chức Thị Lang này có liên can quá lớn, Bệ Hạ sẽ đích thân hỏi tới, tha thứ bản quan không làm được.
- Đúng rồi, Vương đại nhân và Phạm đại nhân cũng vậy, Giang Thuận Thành và Bàn Thành không phải đang rất tốt à, sao đột nhiên lại muốn vào triều đình? Gần vua như gần cọp đó, các vị không hiểu…
- Hiện giờ Công Bộ còn đang thiếu người, không biết vị đại nhân nào chịu thiệt đây?
Thượng Quan Minh Văn ngồi đường hoàng trên ghế, tay cầm một tờ danh sách quà tặng, trên đó ghi lại quà tặng của từng vị quan viên địa phương. Mỗi khi đọc tên một người thì đều bình phẩm vài câu, chúng quan viên bên dưới vội cười làm lành.
Dường như không phải Thượng Quan Minh Văn đang cầm một tờ danh sách quà tặng mà là một chiếu thư quan viên nhậm chức, chỉ cần đọc lên một cái tên sẽ khiến đám người bên dưới khẩn trương, nín thở tập trung cố gắng lắng nghe.
Sau đó, Thượng Quan Minh Văn nhíu mày nói:
- Đám quan viên triều đình các ngươi lăn lộn làm sao vậy? Ai nấy đều sinh hoạt túng quẫn như thế? Ngay như Vương Hạo đại nhân đây, mấy ngày trước còn vừa mua mười mấy tội nữ từ Giáo Phường Ti, ra tay còn xa xỉ hơn cả bản quan. Tại sao đến lúc làm chính sự lại chỉ có năm trăm lượng…
- Thượng Quan đại nhân minh giám, hạ quan chỉ là một tiểu Lang Quan. Ngài cũng biết, ở Công Bộ kia chẳng có lấy chút váng mỡ nào, nửa tháng trước Hoàng Đế Bệ Hạ có phát xuống một khoản tiền, nhưng đều bị Thượng Thư Công Bộ nắm trong tay, một nửa dùng cho Quân Khí Giám. Nghe nói muốn làm xào cương, rồi liên nỗ gì đó. Dù sao thì hiện giờ đám thợ mộc kia cũng giàu đến chảy mỡ rồi, còn chúng ta chẳng mò được chút gì.
- Hừ, bạc tiêu vào công tượng, lẫn lộn đầu đuôi!
Thượng Quan Minh Văn hừ lạnh một tiếng:
- Bệ Hạ thiếu niên khí thịnh, hung tàn bạo ngược với các thế gia môn phiệt chúng ta, sau này các vị đại nhân vào triều làm quan phải giúp đỡ nhiều hơn, giúp Bệ Hạ quản lý Đại Thương Quốc chúng ta.
- Thượng Quan đại nhân trung thành tuyệt đối với Bệ Hạ, có nhật nguyệt chứng giám, hạ quan nhất định phải học tập nhiều hơn.
Mấy chục quan viên đều dồn dập vỗ mông ngựa, thở dài nhẹ nhõm. Chỉ cần Thượng Quan đại nhân nhận tiền biếu là coi như được chấp nhận rồi, còn có thể thành hay không thì không biết. Nhưng chí ít là khi phân công quan viên cũng sẽ không ngáng chân, điều này là quan trọng nhất.
Chỉ chốc lát sau, yến hội trong phủ bắt đầu, từng vũ nữ mỹ mạo chỉ mặc một tấm áo mỏng uyển chuyển bay múa, hành vi ngả ngớn, mị nhãn như tơ, chậm rãi dựa vào các vị quan viên đang ngồi đây, ấp ấp ôm ôm, thi thoảng còn có tiếng thở dốc nũng nịu và tiếng hừ nhẹ.
Chư vị quan viên uống rượu ngon, ôm mỹ nhân, vừa giở trò vừa thảo luận với quan viên bên cạnh, hoàn toàn không còn bộ dáng đứng đắn trước đó, cả yến hội biến thành một bữa tiệc lả lướt.
- Thượng Quan đại nhân dạy dỗ thật tốt, đồ chơi trong phủ đều có tư vị hơn trong nhà chúng ta.
Một viên quan ôm một vũ nữ, mặt mũi đỏ bừng mượn hơi rượu không quên vuốt mông ngựa.
- Đúng đúng! Vương đại nhân đã nói ra những lời tận trong tâm khảm của hạ quan. Nghe nói phủ Thượng Quan là nơi có linh khí, mấy ngày nay hạ quan vừa nạp hai phòng tiểu thiếp, vừa vặn có thể đưa tới phủ Thượng Quan mong dính chút phúc khí, mong Thượng Quan đại nhân không ghét bỏ.
Đám quan viên còn lại cũng nhao nhao nói hùa, nhà nào ở ngay trong Hoàng thành thì sai tuỳ tùng quay về phủ đem tiểu thiếp và đồ chơi của mình tới, trợ hứng cho mọi người, đêm nay không say không về.
Thượng Quan Minh Văn ngồi ở vị trí đầu, được đám người thổi phồng đến mức không ngậm nổi miệng, vội vàng mời đám người hưởng dụng rượu ngon giai nhân. Không nghi ngờ gì nữa, đám quan viên kia đã nói đúng điều mà hắn đắc ý nhất.
Một hồi giao dịch tiền quyền đã hoàn toàn thay đổi hương vị.
Còn một đám hạ nhân nô bộc phục vụ ngoài chính sảnh vẫn hoàn toàn bình thản, thi thoảng có tiểu hoả tử trẻ tuổi vụng trộm liếc vào trong sảnh vài lần, âm thầm nuốt nước miếng, nhưng cũng đè nội tâm xao động xuống thật nhanh.
Bởi vì bọn họ cũng đã tới những buổi yến hội thế này nhiều lắm rồi, chỉ là lần này long trọng hơn thường ngày thôi. Nếu bọn họ có bất kỳ hành động khác biệt nào, chủ tử chỉ cần nói một câu thôi, bọn họ liền có thể chết không có chỗ chôn.
Tuân thủ nghiêm ngặt bổn phận của nô bộc là phương pháp sinh tồn duy nhất, cũng giống như những vũ nữ đê tiện kia, đều phải học tốt bài học phục tùng, học nhận mệnh.