WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.
Bất Hủ Đại Hoàng Đế

Chương 90: Gặp Truy Sát

Chương 90: Gặp Truy Sát

Shared by: epubtruyendich.com

=== oOo ===

Xem phản ứng của mấy người xung quanh, Dương Mộc trừng mắt với Thẩm An, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.



Thẩm An xấu hổ cúi đầu xuống, không ngờ mình lỡ thốt lên một câu theo thói quen lại làm lộ thân phận của Hoàng Đế Bệ Hạ. Lần cải trang vi hành này coi như dừng lại ở đây rồi.



Những người này.. có giết không?



Giết, xong hết mọi chuyện. Nhưng đột nhiên giết rất nhiều người chắc chắn sẽ gây ra oanh động, để tránh dẫn xuất nguy hiểm gì chỉ có thể nhanh chóng hồi cung.



Không giết, coi như bại lộ hành tung. Một khi quan viên địa phương biết được Hoàng Đế Bệ Hạ đang điều tra chuyện tham ô chỉ sợ sẽ càng thêm loạn. Hắn và Cơ Linh Nhi xử lý mười mấy người thì không sao, nhưng nếu quan phủ địa phương xuất động huyện binh hoặc là mấy trăm tư binh, thì dù có mọc cánh cũng khó thoát.



- Giết hết đi, chúng ta nhanh chóng hồi cung.



Dương Mộc nghĩ một lát rồi quyết định.



- Vậy… vậy hai mẹ con kia…



Thẩm An hơi bối rối.



- Đưa đi theo, cùng hồi cung.



- Vậy còn người đàn ông nửa sống nửa chết kia…



- Không cần đưa hắn theo, cho ăn ít đồ, sống chết có số, sau này cho người tới đây.



Dương Mộc khẽ thở dài một hơi. Ai cũng thấy được nam nhân nằm trên giường kia chẳng sống được mấy ngày nữa, đây là hậu quả của việc tiêu hao thân thể và thiếu dinh dưỡng lâu dài. Khi đó chỉ cần mắc một ít bệnh nhỏ thôi, thân thể sẽ lập tức chuyển xấu, không cách nào xoay chuyển.



Thẩm An khẽ gật đầu. Từ nhỏ hắn đã được bồi dưỡng làm thái giám thiếp thân của Hoàng Đế, không chỉ có một chút võ công, cũng từng được dạy giết người, cũng không dị nghị gì với mệnh lệnh này. Dù sao cũng là giết mười mấy kẻ xấu làm việc ác, chết cũng không hết tội.



Hơn mười gia đinh hộ vệ vội vàng xin tha. Phần lớn bọn họ đang bị thương nên không thể bỏ chạy được, có ba người thừa cơ bỏ trốn nhưng bị Cơ Linh Nhi tinh mắt nhanh tay phát hiện điểm cho một cái.



Sau đó, bất động.



Dương Mộc bên cạnh nhìn thấy mà há hốc miệng.



Điểm huyệt sao?



Trên thế giới này thực sự có công phu điểm huyệt sao?



Cơ Linh Nhi biết điểm huyệt từ khi nào vậy? Đã có thể điểm huyệt, vì sao lúc trước không điểm?



Nhưng hắn lập tức hiểu ra, không phải lúc trước Cơ Linh Nhi không làm, mà là vì nàng chưa đủ hỏa hầu. Chỉ một lát sau, những kẻ vừa bị điểm huyệt kia đã có thể cử động, mềm nhũn di chuyển bước chân muốn chạy trốn lần nữa.



Nhưng khoảng thời gian ngắn ngủi này cũng đủ để Thẩm An dùng chủy thủ kết liễu cuộc sống của mười mấy người kia, sau đó giết luôn cả ba người đó.



Sau đó, là trưởng thôn.



Trưởng thôn hoàn toàn từ bỏ, không vùng vẫy nữa. Từ khi biết Dương Mộc chính là đương kim Hoàng Đế, trán hắn vẫn ướt đẫm mồ hôi, toàn thân đều hư thoát, không còn chút sức lực nào nữa, nằm bẹp dưới đất không nhúc nhích.



Dù hắn có may mắn chạy đi được, nhưng còn có thể sống nổi sao?



Cả Thương Quốc này là của Hoàng Đế, chỉ cần hạ lệnh một cái, bắt hắn là một chuyện cực kỳ đơn giản.



Sau một tiếng động nhỏ, máu chảy ồ ạt.



Một cái đầu lâu lăn xuống đất…







Một nhóm sáu người ngồi xe ngựa lao vùn vụt trên quan đạo.



Khác với đêm qua, hôm nay bầu không khí trong xe ngựa rất căng thẳng.



Từ khi biết Dương Mộc là Hoàng Đế Bệ Hạ, hai mẹ con bên cạnh luôn run rẩy, nói chuyện cũng càng câu thúc hơn.



Dương Mộc sờ sờ cằm, mình đáng sợ như vậy sao?



- Bệ Hạ, phía sau có một đội nhân mã đang đuổi theo.



Cơ Linh Nhi thả màn xe ngựa nghiêm túc báo.



Một đội nhân mã đuổi theo?



Dương Mộc giật mình, vội kéo màn cửa nhìn ra ngoài. Qua ô cửa sổ nhỏ hắn có thể thấy khoảng mười mấy người bịt mặt, tất cả đều cưỡi ngựa lao vun vút về phía này.



Người bịt mặt? Cưỡi ngựa?



Dương Mộc nghiêm mặt. Giữa ban ngày ban mặt lại che mặt, thế nào cũng đáng nghi, chắc chắn không phải kẻ tốt lành gì.



Lại còn cưỡi ngựa, điều này nói rõ thêm rất nhiều vấn đề.



Quân đội chính quy!



Nên nhớ, cho đến giờ Dương Mộc chưa từng nghe nói đến bàn đạp, dù là người đưa tin trong quân đội của Thương Quốc cũng chỉ có một cái yên trên lưng ngựa. Mà ngựa lại là một loài động vật dễ bị dọa sợ, nếu không có bàn đạp thì việc cưỡi ngựa sẽ cực kỳ khó khăn, cực kỳ thiếu an toàn. Cho nên trong dân gian rất ít người cưỡi ngựa, chỉ có quân đội mới bồi dưỡng được một đội lính đưa tin và thân vệ biết cưỡi ngựa.



Mấy chục người ở đây ai nấy đều cưỡi tuấn mã, có vẻ rất thuần thục, khẳng định xuất thân từ quân đội!



Họ đang nhắm tới ai ư? Ngoài mình ra còn có thể là ai?



Dương Mộc không ngờ được mình chỉ ở lại huyện Đào Viên một canh giờ, hành tung rất bí ẩn. Mà dù hành tung có bị lộ ra, chờ Huyện lệnh huyện Đào Viên kịp phản ứng cũng phải mấy canh giờ sao, sao có truy binh tới ám sát nhanh như vậy được?



Trước mắt với tình cảnh đang ở giữa quan đạo, ai có thể ngăn được mười mấy tinh nhuệ trong quân đã được huấn luyện nghiêm chỉnh?



- Linh Nhi, các ngươi có thể giải quyết những người này không?



Dương Mộc trầm giọng hỏi.



Cơ Linh Nhi cắn môi lắc đầu:



- Những người này đều là tinh nhuệ trong quân, được trang bị cẩn thận, mười mấy gia đinh hộ vệ lúc nãy không thể so được. Dù nô tì và Thẩm An có cộng lại cũng khó mà có thể toàn thân trở ra. Huống hồ… còn có ngài và Nặc Phi nương nương.



- Bệ Hạ, thần thiếp có thể ở lại, để cho Thẩm công công và Linh Nhi hộ tống ngài đi trước.



Đột nhiên Nặc Phi kéo tay Dương Mộc khẩn thiết nói.



- Dân phụ… dân phụ cũng có thể ở lại!



Phụ nhân kia ôm cậu bé trong lòng, kiên định nói:



- Hoàng Đế Bệ Hạ là do thượng thiên phái tới để cứu giúp lão bách tính khổ cực, có lão thiên gia phù hộ, nhất định sẽ không sao.



Dương Mộc kinh ngạc nhìn hai người. Có câu hoạn nạn mới biết chân tình, không ngờ vào lúc nguy cấp, hai người này lại dứt khoát lựa chọn tự hy sinh chính mình.



Dù sao kẻ ngốc cũng nhìn ra được, một khi ở lại nhất định sẽ bị những kẻ bịt mặt kia giết chết.



- Không được! Trẫm không thể vứt các ngươi lại!



Dương Mộc trầm giọng nói, sau đó hỏi Thẩm An đang đánh xe bên ngoài:



- Nơi này còn cách Hoàng thành xa lắm không?



- Ba dặm!



Thẩm An vừa ra sức vung roi quất ngựa, vừa lo lắng đáp.



- Ba dặm….



Dương Mộc trầm ngâm. Với tốc độ của xe ngựa khẳng định chỉ vài phút nữa là bị đuổi kịp rồi, muốn dựa vào nó để đào mệnh là chuyện không thể. Cho dù có bớt đi mấy người trong xe để giảm trọng lượng, cũng vô nghĩa.



Phương án để Thẩm An và Cơ Linh Nhi hộ tống nhảy xuống khỏi xe ngựa chạy trốn lại càng không thể. Đối phương cưỡi ngựa đó, đuổi kịp mấy người chạy bằng hai chân cũng chỉ mất vài phút thôi.



Chẳng lẽ hôm nay sẽ phải chết ở đây?



Có điều, quá trùng hợp rồi.



Vừa trùng hợp lại vừa kỳ quặc, tất cả dường như là một âm mưu từ trước, đặc biệt chọn đuổi kịp mình bên ngoài Hoàng thành cách ba dặm, rồi giết chết giữa quan đạo.



Chẳng lẽ những người này không phải do Huyện Lệnh huyện Đào Viên phái tới?



Đúng rồi! Nhất định là vậy! Huyện Lệnh huyện Đào Viên chỉ là quan địa phương, nhậm chức còn không đến một tháng, làm sao có thể điều khiển một đội kỵ mã tinh nhuệ thế này được?



- Giá….



- Giá….



- Dừng lại!!



- Hoàng Đế tiểu nhi, hôm nay là ngày chết của ngươi!



Đột nhiên có tiếng người hô ngựa hí, một đội nhân mã dẫn đầu chạy vượt lên ngăn trước xe ngựa.





Trang 46# 2






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
WEBSITE đã NGỪNG nạp LT bằng MOMO và ZALOPAY, mọi người CHUYỂN KHOẢN NGÂN HÀNG nhé.